Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 38: Mị muốn biểu tình!




Lầu 5951 (lâu chủ trả lời): Tôi sửng sốt một chút, sau đó tự động kết thúc trò chuyện.
Phó bang chủ cứ như không có việc gì mà bình tĩnh mở ứng dụng trên điện thoại di động ra, lấy mã an toàn để đăng nhập vào game.
Tôi thở phì phì, vươn tay chọt một ngón vào mạng sườn anh ta, hỏi: “Sao anh lại lấy bài tôi hát ra làm nhạc chuông hử?”
Phó bang chủ vô tội nhướng nhướng lông mày, hỏi ngược lại tôi: “Có gì không ổn?”
Tôi nhất thời không đưa ra được lý do đặc biệt có sức thuyết phục nào, vì thế đành phải im lặng trừng mắt.
Sau đó, phó bang chủ lại quơ quơ di động: “Đoán xem chuông báo thức của anh là gì?”
Tôi: “…”
Đột nhiên tôi cảm thấy cực kỳ không muốn đoán! 
Phó bang chủ khẽ giương khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó cúi đầu chọt chọt vài cái lên màn hình điện thoại, lập tức, tôi nghe thấy tiếng mình thở gấp! 
“Ha ~ Ha ~ Ha ~ Haa ~yame~ te ~ ha ~ a ~ dụ dỗ ai đi~ ha~ dụ dỗ người hái lấy trái cấm…”
Đúng vậy, lại còn là bản tiếng Trung của bài hát khỉ gió kia!
Thời điểm hát bài hát đó, tôi không hề cảm thấy mất thể diện, bởi vì tôi có ý đồ xấu cho nên đương nhiên cảm giác phi thường vui vẻ, nhưng mà bẵng đi một đoạn thời gian lại bỗng nhiên nghe được từ điện thoại của người  khác… Mùi vị đúng là khó có thể diễn tả bằng lời! 
“Cái này anh không cho người khác nghe.” Phó bang chủ nói, “Cho nên đành dùng làm chuông báo thức.”
Tôi nghẹn nửa ngày, cuối cùng mặt đỏ tai hồng mà phun ra một câu: “Đậu má, anh biến thái.”
Dường như ngại tôi chưa đủ mất thể diện, phó bang chủ lại nói: “Bảy giờ sáng mỗi ngày đều nghe thấy tiếng… hát của em.”
Tôi muốn xỉu, yếu ớt đáp: “Anh cứ nói là tiếng thở gấp đi, không cần uyển chuyển vậy đâu.”
Anh ta thế nhưng thực biết nghe lời: “Ừ, tiếng em thở gấp.”
Tôi: “…”
Đệt mợ, nghe lời quá đi. 
Tôi ngay cả tai cũng bắt đầu phát nhiệt, hoàn toàn sụp đổ mà đập mạnh đầu xuống bàn phím, khiến cho kênh Tán gẫu cận hiện ra một một chuỗi adsghjk thật dài…
Phó bang chủ tắt chuông báo thức đi, dối trá nói lời quan tâm: “Em có khỏe không?”
Tôi nghiêng mặt gục đầu lên bàn phím, u oán nhìn anh ta: “Không, rất có khả năng đột tử vì mất thể diện.”
Phó bang chủ nghe thế lại còn nhe nhởn cười!
Tôi tăng thêm ngữ khí, cường điệu nói: “Có thể tôi sắp trở thành con người đầu tiên trên thế giới bị chết vì xấu hổ.”
Phó bang chủ cười đến nỗi bả vai cũng không ngừng run rẩy!
Tôi ngẩng đầu lên khỏi bàn phím, trợn mắt nhìn anh ta, nói: “Anh có thể xóa cái bài hát kia đi không?”
Phó bang chủ loáng thoáng nhíu mày, hỏi lại tôi: “Ý của em là bảo tôi xóa nhạc chuông báo thức, hay muốn tôi xóa bỏ toàn bộ các file ghi âm bài hát đó trên điện thoại, máy tính, hai cái ổ cứng di động và ba account điện toán đám mây(*)?”
(*) Ổ cứng di động chắc mọi người đều biết ha: một phần cứng dùng để lưu trữ dữ liệu với dung lượng lớn cắm rời bên ngoài máy tính. Điện toán đám mây: một hệ thống dùng để lưu trữ dữ liệu online, một vài ví dụ điển hình của Điện toán đám mây chính là google drive, dropbox, one drive hay icloud…
“Rốt cuộc là anh lưu bao nhiêu bản hảảảảảảảả!?” Tôi vò đầu bứt tóc, vô cùng không giữ hình tượng mà rống giận, “Anh có phải biến thái không đấy?”
Phó bang chủ trầm ổn điềm tĩnh mà lần lượt trả lời từng câu hỏi, bộ dáng có thể nói là hoàn toàn đối lập với trạng thái kích động ngập lòng của tôi: “Bảy bản, anh phải.”
Anh ta thừa nhận cứ như là lẽ đương nhiên, làm hại tôi không biết phải mở miệng nói tiếp như thế nào. 
Tôi hít sâu một cái, cuối cùng nói: “Xóa hết.”
Phó bang chủ lẳng lặng nhìn tôi, một lời cũng không nói, ngay cả biểu tình cũng không hề bộc lộ ra chút cảm xúc nào.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng có cảm giác hình như anh ta đang gửi cho tôi một dấu chấm tròn vậy…
Nhìn tôi như vậy trong chốc lát, đột nhiên anh ta mở miệng: “Dấu chấm tròn.”
Tôi: “…”
Có bệnh hảảảảảảảả!! Dấu chấm tròn mà anh còn muốn dùng miệng nói ra! 
Tôi xụ mặt ra vẻ lạnh lùng mấy giây đồng hồ, cuối cùng nhịn không được ‘phụt’ một tiếng, phi thường đáng thất vọng mà bật cười!
Tôi! Rất! Hận! Nha! 
—————————————-
Lầu 5958: Cách một cái màn hình mà mị còn cảm thấy mất thể diện không gì sánh được, đỏ mặt oy~ ha ha ha ha~ quả thực không dám tưởng tượng tâm tình lâu chủ ngay lúc đó… Ngoài ra, phó bang chủ dễ thương quá đi ha! Thế mà còn nói “Dấu chấm tròn”! Một anh giai đẹp trai lạnh lùng tựa núi băng đột nhiên ra vẻ cutoe như vậy rất không đúng quy cách có được không! 
—————————————-
Lầu 5973:Dùng 《Uy phong đường đường》 làm chuông báo thức? Chẳng lẽ vào lúc “chào cờ” mỗi sáng đều vừa nghe chuông báo vừa quay tay à? 
—————————————-
Lầu 5980: Chuẩn cmnr. 
—————————————-
Lầu 6002 (lâu chủ trả lời): Đệt mợ, các thím đừng nói nữa, tôi mất thể diện đến mức ngủ cũng không yên ổn này. 
Tóm lại là, sau khi tôi bật cười thì không làm gì nữa, cho nên rốt cuộc cũng vẫn không thể xóa mấy bản ghi âm phó bang chủ đã lưu đi…
Tôi đã trở thành một thằng bang chủ vô dụng.
Theo dự định ban đầu, vào game xong chúng tôi sẽ tìm B, S và Giọng Loli để đi đánh đấu trường 5V5, nhưng mà B với S có việc bận, cho nên tôi liền cùng phó bang chủ và Giọng Loli đi làm mấy trận 3V3.
Ba người chúng tôi rúc trong phòng YY chuyên dụng cho việc đánh đấu trường, đang đánh đến là hăng máu thì đột nhiên B vào.
Tôi liền lên tiếng: “Ông đến rồi à, đánh 5v5 không?”
B đáp: “Không, đêm nay bận rồi, tôi đang đi dạo Taobao(*).”
(*) Taobao: Trang web mua sắm online
Tôi: “Sặc, vậy ông mò vào đây làm cái mợ gì?”
B dùng một loại giọng điệu dào dạt đắc ý nói: “Buổi tối tôi ăn lẩu Trùng Khánh.”
Tôi: “Chúng tôi cũng vậy.”
B dường như thực hoài niệm: “Ăn ngon thật, đã lâu lắm tôi chưa được ăn rồi.”
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái: “Muốn ăn lúc nào thì ăn thôi, chẳng phải quán lẩu mọc đầy đường đấy à.”
B lại nói: “Chỗ tôi không có, nhưng mà từ nay về sau muốn ăn lúc nào cũng được.”
Tôi: “Hự.”
Sau đó B liền đi ra khỏi phòng YY.
Tôi: “…” 
Vì thế có thể nói, vừa rồi hắn cố ý ngoi lên YY là để đặc biệt thông báo cho chúng tôi rằng hắn mới được xơi một nồi lẩu… Dư hơi thừa sức tới cỡ nào đây…
Hôm nay đánh đấu trường không quá thuận lợi, thắng bốn thua sáu, nhưng cảm giác cũng không phải do ai phạm lỗi, ba chúng tôi đều phát huy được phong độ thường ngày, phối hợp cũng tương đối là ăn ý, thế nhưng mọi khi đi 5V5 với B và S, đẳng cấp đều lên nhanh như diều gặp gió, trung bình đánh mười trận có thể thắng đến tám – chín rồi. So ra thì hôm nay khá là xoắn, chúng tôi đánh tới khi đấu trường đóng cửa, đẳng cấp cũng chỉ lên được một xíu mà thôi.
Có thể là do đối thủ hôm nay mạnh, hơn nữa đẳng cấp càng cao sẽ càng khó thăng lên, tóm lại sau khi đấu trường đóng cửa, tôi cũng sức tàn lực kiệt rồi, không muốn chơi nữa nên dứt khoát thoát game.
Xong đâu đấy, tôi nói với phó bang chủ rằng tôi phải về nhà, ngày mai còn dậy sớm đi chơi với mọi người nữa.
Lúc này phó bang chủ đề nghị: “Kỳ thực em có thể ở đây mà, sẽ tiện hơn.”
Tôi vội vã lắc đầu như trống bỏi.
Phó bang chủ phát ra một tiếng cười bằng giọng mũi, lại hỏi: “Sợ anh ăn em à?”
Tôi ngay thẳng đáp: “Chuẩn.” Trước đó thì không có cảm giác này, nhưng bây giờ thực sự là tôi hơi sợ rồi đấy!
Phó bang chủ dùng ánh mắt tràn ngập ý cười mà nhìn tôi, xác nhận lại một lần: “Thật không ở lại à?”
Tôi mặc thêm áo khoác, nhanh chóng đi ra ngoài: “Đi đây, mai gặp.”
Phó bang chủ chân đi dép lê, người mặc áo ngủ, gắt gao bám gót theo tôi, nói: “Dấu chấm tròn.”
Tôi: “…”
Phó bang chủ: “Dấu chấm lửng.”
Tôi nhịn cười, dùng tất cả ý chí để tỏ ra nghiêm túc, quay đầu nhìn anh ta: “Ở thế giới thực, chiêu này của anh không có tác dụng, chẳng những nó không thể làm tôi áy náy, mà ngược lại còn gây cười nữa kìa.”
“Anh biết.” Phó bang chủ thân cao 1,87 cúi đầu nhìn tôi, “Thì chính là đùa cho em cười mà.”
Vì thế, tôi yên tâm mà thoải mái bật cười.
Phó bang chủ rút thẻ phòng, lấy áo khoác treo trên mặc xuống phủ ra bên ngoài áo ngủ, nói: “Đi, anh hộ tống em xuống thang máy.”
Tôi nhìn một thân áo ngủ dép lê của anh ta, cự tuyệt: “Không cần, tự tôi đi được, lớn như vậy rồi còn có thể bị bắt cóc được à.”
Phó bang chủ phi thường ôn nhu: “Em là tiểu bảo bối.”
“Còn gọi hả,” Tôi tàn khốc mà uy hiếp, “Đừng ép tôi tè ra quần.”
Phó bang chủ: “…”
Tôi phất phất tay: “Đi đây, nghỉ ngơi sớm chút.”
Phó bang chủ vươn tay vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Được rồi, về đến nhà nhắn tin nhé.”
Sau đó tôi đi về, giờ này phút này đang ngồi trước còm biu tơ cập nhật topic, không có cảnh giường chiếu, không bị thông ass, không bị phó bang chủ cưỡng ép giam giữ tại khách sạn năm sao bịt mắt bắt trói lăn qua lộn lại thành búp bê vải nát bươm như mấy lầu bên trên dự đoán. Thật có lỗi vì đã khiến cho mọi người thất vọng rồi, ha ha. 
—————————————-
Lầu 6011:Lặn ngụp trong topic đến quá nửa đêm, thế mà thím thật sự không khuyến mại cho mấy giây cảnh nóng, tức giận nha, héttttttttttt. 
—————————————-
Lầu 6017: Diễn cảnh nóng liền vác loa gào thét. 
—————————————-
Lầu 6024:@Lầu 6017, thím bị cái mợ gì đấy? Đối nghịch với quần chúng nhân dân chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, có biết không hử?  Lại nói, mọi người đừng dồn ép lâu chủ, chẳng biết chừng lâu chủ mạnh miệng thế thôi nhưng trong lòng còn thất vọng hơn nhiều so với chúng ta nữa. 
—————————————-
Lầu 6033 (lâu chủ trả lời): Mấy cái đại loại như cảnh nóng hay cảnh giường chiếu gì gì đó, e là một trăm năm nữa cũng chả có đâu. 
Huống hồ, nói đi cũng phải nói lại, cho dù có thật thì chẳng lẽ tôi lại đem nó hùng hồn công bố trên mạng internet à, tấm lòng tôi quả là quá mức bao la nha…
Không còn sớm nữa, các thím ngủ đi, tối mai tôi lại ngoi lên trình báo.
Ngủ ngon.
—————————————-
Lầu 6036: Từ từ! Nói thề chẳng phải nghĩa là kiểu mợ gì bọn mị cũng không được nhìn thấy thịt hả? Mị muốn biểu tìnhhhhhhhhhhhhh! 
—————————————-
Lầu 6038:Bảo bối ngủ ngon.
—————————————-
Lầu 6119 (lâu chủ trả lời): Tổ đội bồ hóng thân mến, chúc các thím một buổi tối tốt lành. Một ngày nữa lại trôi qua, lâu chủ đã có mặt báo cáo tình hình thực tế rồi đây.
Hôm nay tám người chúng tôi đi chơi một vòng khắp các địa điểm du lịch nổi tiếng trong thành phố, vừa đi tôi vừa nghĩ những quán ăn có đặc sản địa phương, tất cả mọi người đều chơi phi thường vui vẻ, mà phó bang chủ thì vẫn biết chăm sóc như mọi khi.
Nhiệt độ trong ngày thấp hơn so với hôm qua một chút, tôi lại phát ngốc mà quên mang theo khăn quàng cổ, đã thế thời điểm đi dạo cùng bọn họ gió còn lớn vô cùng, kết quả là tôi bị lạnh đến co đầu rụt cổ.
Lúc đi ngang qua quán trà, tôi liền lên tiếng hỏi: “Mọi người có lạnh không, uống chút gì nóng nóng đi?”
Cả đám sôi nổi tỏ vẻ đồng ý.
Phó bang chủ dứt khoát vung tay: “Tất cả gọi đi, anh mời.”
Tôi dũng cảm đương đầu với cơn gió lạnh thấu xương, lên tiếng nói với nhân viên bán hàng: “Cacao pudding nóng, cảm ơn.”
Phó bang chủ gọi cà phê nóng, sau đó đi đến trước mặt tôi, đứng ở trên bậc thang của tiệm đồ uống, thân thể cách tôi một khoảng cực gần, cơ ngực cũng sắp chạm vào đầu mũi của tôi luôn rồi đó.
Tôi lui về phía sau một bước, hỏi: “Làm gì vậy?”
Phó bang chủ cởi khăn quàng cổ của anh ta xuống, bước tới một bước, nói: “Giúp em chắn gió.”
Nói xong liền đem khăn quàng quấn lên cổ tôi. Cái khăn này đặc biệt dài, khi anh ta quàng phần thừa sẽ rũ xuống vừa đủ, nhưng mà chiều cao của tôi khiêm tốn hơn rất nhiều, nếu quàng kiểu đấy thì chân sẽ cực kỳ ngắn… Vì thế, anh ta liền quấn thêm một vòng nữa, cái khăn cứ thế vây kín đến tận chóp mũi tôi, thoạt nhìn hệt như là cái bánh chưng vậy.
Tôi kéo khăn quàng cổ xuống dưới một chút, để phần miệng lộ ra bên ngoài: “Anh không lạnh à?”
Anh ta lại kéo cái khăn lên như lúc đầu: “Không lạnh, anh mang khăn quàng là vì đẹp.”
Tôi: “…”
Nói rồi, anh ta xoa xoa chóp mũi của tôi, nở một nụ cười rất rất đẹp: “Mũi em lạnh đến đỏ cả lên rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.