Showbiz Là Của Tôi

Chương 128: Kỹ thuật diễn trâu quá, hường thôi




Edit + Beta: meomeoemlameo.
Mãi đến khi Hứa Trích Tinh rửa mặt xong nằm lên giường, click mở MV của digital version hân hoan hớn hở ngắm một lát, cô mới đột nhiên ngớ ra, idol hôm nay tới nhà cô chủ yếu để làm gì???
Để kí album ó!!!
Tại sao chưa ký miếng nào đã đi mất rồi!!!
Bạn nhỏ Hứa Trích Tinh khóc chít chít nhắn tin WeChat cho idol:
―― ký tên album…QAQ
―― lần sau bổ sung.
―― lần sau là khi nào / bưng mặt
―― lúc nào chả được.
―― anh ơi, thế, thế em có thể tới xem anh tập luyện không ạ? Không thể cũng không sao! Em chỉ hỏi bừa thế thôi!
―― có thể, ngày mai nhé?
―― dạ dạ dạ! Để em tiện thể đem album tới ~!
―― được, ngày mai gặp nhé, em ngủ sớm chút đi
―― anh ơi anh ngủ ngon / hôn hôn
―― ngủ ngon.
Vì thế ngày hôm sau Hứa Trích Tinh liền vô cùng vui vẻ mang theo album đến đoàn kịch xem tập luyện. Đây là lần đầu tiên cô tới, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ.
Văn Hành chỉ nghe nói Thần Tinh có hai vị tổng giám đốc Hứa, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Trích Tinh, sau khi kinh ngạc ông cũng không nói gì, sắp xếp để cô ngồi dưới đài. Có người trong đoàn kịch thuận miệng hỏi thì chỉ nói là bạn bè.
Diễn xuất của vở kịch đã cực kì thành thục, tập đi tập lại chỉ để nhớ cho chắc thêm thôi, Văn Hành còn moi móc chi tiết, chỉnh sửa cho hoàn mỹ. Hứa Trích Tinh ban đầu chỉ ôm tâm thái muốn ngắm idol, lại dần dần bị màn biểu diễn hấp dẫn.
Dù lực chú ý của cô vẫn nằm phần lớn trên người idol.
Cũng bởi như vậy, cô mới có thể thiết thực cảm nhận trạng thái của anh trên đài và dưới đài là hoàn toàn khác nhau.
Sầm Phong trên sân khấu đóng vai Billy khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh hoàn toàn nhập vào nhân vật kia, mỗi tiếng nói cử động, mỗi một nụ cười, một ánh mắt, chỉ thuộc về Billy, tìm không thấy một chút bóng dáng của Sầm Phong.
Khoảnh khắc cuối cùng, anh dùng mảnh thủy tinh nhỏ cắt vỡ động mạch chủ của chính mình. Diễn tập không chuẩn bị túi máu, chỉ nghe thấy tiếng ngã rất mạnh, bộp một cái, anh ngã trên mặt đất, đôi mắt mở rất lớn.
Dù biết tất cả chỉ là đóng kịch, Hứa Trích Tinh vẫn đau lòng đến khó thở.
Cô hơi hoảng loạn thu ánh mắt về, không dám xem tiếp, rũ đầu điều chỉnh nhịp thở từng chút một.
Cô tự nhủ thầm với mình, tất cả đã qua rồi.
Đó chỉ là đóng kịch thôi.
Lúc ăn tết đoàn kịch chỉ thả cho hai ngày, bởi vì đầu xuân tháng ba vở kịch đã phải chính thức công diễn rồi. Mà Sầm Phong nhân kỳ nghỉ hai ngày này, đi ghi một tập gameshow đấu trí đang ăn khách hàng đầu.
Lúc bắt đầu tập kịch hồi giữa tháng 11 năm ngoái, hành trình công khai của anh có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngô Chí Vân ngày nào cũng vì độ sõi mặt không đủ mà lo ngay ngáy như kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể nắm chặt tất cả thời cơ để sắp xếp hành trình.
Cũng may album thứ hai 《 Lắng nghe tiếng gió 》 doanh số rất tốt, mười một bài hát đều không theo cách cũ, dư luận mạng vẫn luôn rộn ràng bàn tán về 《 Lắng nghe tiếng gió 》. Sầm Phong tuy rằng không lộ diện, nhưng nhiệt độ của tác phẩm vẫn còn, không đến mức biến mất khỏi tầm nhìn khán giả.
Nghỉ đông xong, official weibo của vở kịch và các diễn viên chính liền công bố thời gian địa điểm mở bán vé buổi chiếu mở màn.
Lần công diễn đầu tiên đặt vị trí ở rạp hát lớn trong thành phố B, có sức chứa 4000 người đồng thời xem diễn. Con số này vẫn tính là rất lớn với kịch nói thể loại chính kịch ít được chú ý.
Bởi vì đây là lần diễn đầu tiên trong nước, không có tiếng cũng chẳng có miếng, loại hình còn không phù hợp sở thích của đại chúng, nên vở kịch được để ý rất ít. Với kiểu kịch thế này, lần đầu công diễn có thể lấp được một ngàn chỗ trống đã là rất tốt rồi.
Đoàn kịch lúc biết sẽ diễn trong rạp lớn 4000 người đều rất ưu sầu. Rạp to như thế, đến lúc đó nếu chỉ có mấy trăm người ngồi thì xí hổ lắm.
Họ đều chạy tới hỏi Sầm Phong: “Fans của chú sẽ đến xem kịch chứ? Có phải các cô ấy chỉ thích xem cậu ca hát nhảy nhót, không hứng thú với kịch nói không?”
Sầm Phong ngẫm nghĩ: “Chắc là sẽ đi ạ.”
Ít nhất có một người sẽ đến.
Trung tuần tháng 2, buổi biểu diễn mở đầu của vở 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 trong nước chính thức mở bán vé.
Mở bán trong vòng 30 giây, bán full cả rạp.
Những cư dân mạng muốn đi ủng hộ thầy Văn và những người thực sự có hứng thú với vở kịch này nhìn giao diện bán vé trống trơn, lâm vào trầm tư thật lâu.
Trên Super Topic của fandom, những Phong Tranh không cướp được vé cũng lâm vào trầm tư thật lâu.
4000 vé!!!
Lại chỉ có 4000 vé!!!
Còn để người ta sống không?! Thế này đâu phải là sư nhiều cháo ít nữa, quả thực là trong nước chỉ có mấy hạt gạo ấy!!!
Mấy người cướp được phiếu là trời định với có tốc độ tay ma quỷ gì vậy???
Họ khóc chít chít chạy đến Weibo của Văn Hành comment lại: 【 thầy Văn, xin thầy lần diễn chót cho chúng em vào rạp 4 vạn người được không ạ?! 】
Các diễn viên trong đoàn kịch còn lo không bán được vé: “Cái gì? 30 giây đã bán hết rạp rồi?!”
Khiếp sợ xong, họ sôi nổi nhìn về phía Sầm Phong bên cạnh đang ngồi dưới đất thản nhiên ăn cơm hộp.
Đại minh tinh đúng là đại minh tinh có khác, mặc kệ làm gì đều có fans cuồng nhiệt support, xem ra rạp trong chuyến lưu diễn này của họ sẽ càng ngày càng lớn đây.
Đương nhiên ngoại trừ vé bán công khai, đoàn kịch còn lưu lại một ít vé khách mời, mấy diễn viên chính đều nhận được. Sầm Phong nhận được ba vé, một vé cho Hứa Trích Tinh, một vé bị Chu Minh Dục cướp, còn tấm còn lại chụp ảnh up lên group chat ID, để mấy thằng chơi kéo búa bao, ai thắng thì về người ấy. Cuối cùng bị em út Hà Tư Niên thành công thắng được.
Đầu xuân tháng 3, 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 chính thức mở màn trong rạp hát lớn ở thành phố B.
Rất nhiều Phong Tranh đều là lần đầu tiên tới xem kịch nói. Lần biểu diễn này không giống những lần trước, các cô không cần tiếp ứng, chỉ cần an tĩnh xem kịch thôi.
Chỉ là cổ tay mỗi người đều đeo hoa đeo tay màu cam, đó là thứ chỉ thuộc về các cô.
Người xem đại khái có 70% là Phong Tranh, còn thừa 30% là khán giả bình thường. Lúc vào hội trường nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ đều thắt trên tay bông hoa đeo tay xinh đẹp, khán giả còn tưởng là đoàn kịch phát, cũng muốn đi nhận, hỏi rất lâu mới biết được đó là độc quyền của fan nhà người ta.
Sau khi vào rạp, rạp hát rộng lớn vĩ đại, trước sân khấu rủ màn che đen, hậu trường đang chuẩn bị rồi. Buổi diễn tổng cộng hơn 5 tiếng, chia làm hai màn, ở giữa có hai mươi phút nghỉ ngơi.
Vé khách mời của Hứa Trích Tinh ở hàng ghế thứ hai, ba vé liền nhau, ngồi kế Chu Minh Dục và Hà Tư Niên. Cô lo lắng bị Phong Tranh nhận ra, không vào rạp sớm, vẫn luôn đứng ở toilet chỗ hành lang nói chuyện phiếm với mấy fan.
Phàm là người từng nhận được hoa đeo tay của cô thì đều nhận ra cô, vui vẻ hỏi: “Nhược Nhược, cậu ngồi ở hàng mấy thế?”
Hứa Trích Tinh thẹn thùng nói: “Hàng hai.”
Phong Tranh: “Vờ lờ! Cậu có tốc độ tay ma quỷ gì vậy?!”
Hứa Trích Tinh: “Dù sao cũng là tốc độ tay độc thân hai mươi mấy năm.”
(Tốc độ tay cao ở người độc thân là trò đùa chỉ thẩm du, nhưng hay dùng cho nam giới)
Mấy người đang tán dóc đến là vui vẻ, sau lưng đột nhiên truyền ra mấy tiếng hét kìm nén. Mấy người sôi nổi quay đầu lại, thấy Sầm Phong mặc quần áo bệnh nhân cùng một người lớn tuổi cũng mặc đồ bệnh nhân tương tự nói nói cười cười đi tới.
Đây là toilet của rạp, có đôi khi toilet trong hậu trường không đủ dùng, diễn viên cũng sẽ đến chỗ này. Mấy Phong Tranh ở đây đều suýt phát điên, che miệng nỗ lực kìm nén, muốn tới gần lại chần chờ, đều kích động đứng tại chỗ gọi anh: “Anh ơi!”
“Bảo bối ơi!”
“Anh ơi đã lâu không gặp!”
“Anh ơi tí nữa biểu diễn cố lên nha!”
“Phải chăm sóc bản thân nha ạ!”
Sầm Phong cũng thấy các cô, dừng lại cười cười, tiếng nói ôn hòa: “Ừa, sẽ cố lên, cảm ơn các em có thể tới.”
“Không cần cảm ơn với không cảm ơn đâu ạ! Cảm ơn anh đã biểu diễn cho chúng em!”
“Người một nhà không cần cảm ơn!”
Anh nhất nhất gật đầu, khi lướt mắt qua Hứa Trích Tinh, nụ cười càng sâu, ngược lại dừng tầm mắt trên cổ tay một cô gái gần đó, anh nói: “Hoa đeo tay đẹp quá.”
Chờ anh đi vào, fans bên ngoài mới bại lộ bản tính, vừa hét vừa nhảy tanh tách như bọ ngựa, cuối cùng nói với Hứa Trích Tinh: “Nhược Nhược! Merch của cậu lại được anh nhà khen kìa!!!”
Tin Phong Tranh ở toilet ngẫu nhiên gặp được idol đi WC rất nhanh truyền khắp Super Topic. Ai không cướp được vé chua thành quả chanh luôn, người rõ ràng ở hiện trường còn lỡ mất thì hối hận đến đấm ngực dậm chân.
Toilet nhất thời chật ních người, nhưng mãi đến lúc mở màn, Sầm Phong cũng không quay lại, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn về chỗ ngồi, chuẩn bị bắt đầu xem diễn xuất.
Các cô cũng không biết idol đêm nay biểu diễn thế nào, các cô chưa bao giờ thấy anh diễn xuất. Tuy rằng có thể thông qua khảo nghiệm của Văn Hành, nhưng chưa tận mắt thấy, nội tâm họ vẫn thấp thỏm.
Mãi đến sau khi mở màn, các cô mới nhìn thấy một idol hoàn toàn xa lạ.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đẹp trai đến choáng váng kia, rõ ràng vẫn là dáng người mê hoặc kia, nhưng khi anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, tóc tai lộn xộn, trong tay cầm một bộ bài poker quay đầu lại, lắp bắp nói chuyện với vai chính, các cô dường như đang nhìn thấy một người khác.
Cậu bé đó tên là Billy.
Cậu hướng tới tình yêu lại tự ti nhút nhát, cậu cà lăm không thể nói năng lưu loát, đôi mắt lại có thể biểu đạt tình cảm phong phú. Cậu muốn tránh né thế giới này, rồi lại muốn thăm dò thế giới này. Cậu muốn trở thành người lớn, nhưng trong mắt trước sau vẫn chất chứa vẻ hồn nhiên trẻ dại.
Đây là một nhân vật đầy bi kịch.
Khi cậu ngồi với bạn gái trên băng ghế ngắm sao đêm, khi cậu bị chà đạp và khinh miệt, khi tình yêu và phẩm giá bị giẫm đạp dưới chân người khác lại trở về với cậu một lần nữa.
Người sắm vai y tá Ratched hỏi một câu, cô ta nói: “Billy, cậu không cảm thấy hổ thẹn vì điều này ư?”
Billy trước giờ đều cà lăm lần này lại trôi chảy lớn tiếng tự hào nói: “Không, tôi không cảm thấy, tôi vốn không nên cảm thấy hổ thẹn vì tình yêu.”
Cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.
Cậu từ đây vốn nên có được tình yêu và sự tự do.
Nhưng sự thật luôn không như người ta mong muốn.
Ratched tiếp tục ép hỏi: “Billy, thứ khiến tôi lo lắng là, nhỡ mẹ cậu không thể chấp nhận sự thật này thì sao?”
Nụ cười và sự tự tin trên mặt cậu biến mất.
Ánh mắt cậu bắt đầu né tránh, mấy lần vùi đầu, mấy lần động môi, lại biến trở về cậu Billy nhút nhát cà lăm kia: “Không…… Cô…… Cô…… Cô không cần…… Nói cho bà ấy……”
Ratched nở nụ cười: “Tôi không cần ư? Nhưng tôi và mẹ cậu là bạn cũ, cậu trị bệnh ở chỗ tôi, tôi có trách nhiệm nói cho bà ấy tất cả hành vi của cậu.”
Khán giả thấy được trên mặt cậu thiếu niên tên Billy sự tức giận, đấu tranh, và sự thỏa hiệp yếu đuối cuối cùng. Cậu run lẩy bẩy khẩn cầu cô ta: “Van…… Van cô đừng nói cho…… Nói cho…… Mẹ của tôi, Làm…… Làm ơn xin cô……”
Cậu không nói nên lời nữa.
Cậu nghẹn đỏ mặt, nghẹn đỏ lỗ tai, cũng chỉ có thể phun ra mấy âm “Không”.
Diễn xuất kia quá chân thật, toàn bộ người xem đều cảm nhận sâu sắc được sự đấu tranh khổ sở của cậu.
Mãi đến giây phút cuối cùng kia, cậu đập vỡ bình chất lỏng, dùng mảnh thủy tinh nhỏ không chút do dự cắt vỡ động mạch chủ chính mình. Lần này biểu diễn chính thức, dùng tới túi máu.
Hứa Trích Tinh thấy máu tươi vẩy ra.
Cậu ngã mạnh xuống đất, ầm một tiếng, vang vọng mãi trong rạp hát yên tĩnh. Máu từ cổ cậu chảy ra, cậu còn trợn trừng mắt, trợn trừng trừng.
Trong đôi mắt tràn ngập sự không cam lòng và giải thoát.
Đó vốn là đôi mắt xinh đẹp thuần khiết như một đứa trẻ.
Dường như toàn bộ fans đều che miệng bật khóc.
Các cô sớm biết idol diễn một nhân vật bi kịch, nhưng đến khi anh biểu diễn, thấy anh dùng phương thức bi thảm như thế tự sát trước mặt các cô, cú sốc này không có gì ngăn nổi vẫn tác động đến những người hâm mộ thực sự yêu thương anh.
Hứa Trích Tinh đã khóc không thành tiếng.
Cô nhón gót chân, vùi đầu vào đầu gối.
Cô khổ sở hơn bất cứ ai.
Không có ai biết, cô từng thật sự trải qua cái chết của anh.
Chu Minh Dục và Hà Tư Niên ở bên cạnh luống cuống tay chân an ủi cô, “Đừng khóc mà, là giả thôi, là đóng kịch thôi!”
Phần diễn của Sầm Phong đã kết thúc, để tránh bị phát hiện thân phận khiến người khác vây xem, ba người thừa dịp còn chưa bật đèn lần mò xuống sân khấu. Vưu Đào chờ ở bên ngoài, đưa bọn họ tới hậu trường.
Sầm Phong đã tẩy trang xong, ngồi ở phòng nghỉ, có trợ lý đang giúp anh tẩy sạch vết máu.
Chu Minh Dục tiến lên ôm chặt anh: “Anh Phong! Anh trâu vl! Kỹ thuật diễn xịn vãi!”
Hà Tư Niên ôm bó hoa vào: “Đội trưởng! Tặng cho anh! Biểu diễn quá thành công.”
Anh còn mặc quần áo bệnh nhân, trên quần áo dính vết máu, cười với hai người, nói chuyện mấy câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Trích Tinh vẫn luôn ngồi bên cạnh yên lặng không nói gì.
Đôi mắt cô đỏ đỏ, giống thỏ con.
Sầm Phong đi tới, xoa xoa đầu cô: “Sao lại khóc thế này?”
Hứa Trích Tinh vừa nghe anh nói chuyện càng muốn khóc, chỉ có thể liều mạng chịu đựng, giọng có chút nức nở: “Đều tại anh diễn thật quá đấy.”
Anh khẽ cúi người, ngón tay cái nhẹ nhàng lau qua khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Ừa, trách anh.”
Giọng điệu kia quá yêu chiều, trái tim Hứa Trích Tinh đập bùm bùm, lập tức thấy cũng không quá khó chịu nữa
Chu Minh Dục ở phía sau quơ chân múa tay: “Đêm nay em mời khách! Chúc mừng anh Phong lần đầu biểu diễn thành công! Muốn ăn gì anh cứ nói ạ, đừng khách khí với em!”
Sầm Phong cười một cái, quay đầu lại nói: “Đêm nay không có thời gian, hẳn là phải đi ăn mừng chung với đoàn kịch, để hôm khác nhé.”
Đúng là nên chúc mừng.
Lần đầu công diễn, không phụ công sức bọn họ vất vả cần cù tập luyện bốn tháng ròng.
Biểu diễn xong xuôi, khán giả không thể chụp ảnh ghi hình lúc này mới lấy di động ra chụp bức ảnh sân khấu hạ màn, lên mạng bày tỏ mấy câu review.
―― hơi áp lực, nhưng thế cũng phù hợp lẽ thường, nếu như McMurphy có thể trốn được thì tốt rồi. Kỹ thuật diễn của các diễn viên đều rất tốt, lúc Billy chết cả rạp khóc thảm vô cùng.
―― tra xét một chút, người diễn Billy chính là một đại minh tinh, tên là Sầm Phong. Kỹ thuật diễn thật sự rất giỏi, tôi hoàn toàn bị cuốn theo, nghe nói đây là lần đầu anh ta diễn xuất, trâu vl.
―― thực xin lỗi tui không nên cười, nhưng tối nay trong rạp hầu hết đều là Fan của Sầm Phong. Lúc Sầm Phong diễn đến cảnh nhân vật kia tự sát, mấy cô gái xung quanh tui đều khóc sụt sùi, vốn tui cũng đang rầu gần chết, nhưng lại bị tiếng hỉ mũi hết đợt này đến đợt khác làm cho bật cười.
―― em xin lỗi vì trước kia em có chửi Sầm Phong là gậy thọc cứt vở kịch, ảnh diễn rất khá.
―― lại còn là BE, quá ảnh hưởng tâm tình, bây giờ còn chưa hết buồn nè, phải ăn bữa khuya giải sầu mới được
―― Billy đẹp trai vãi xoài, nghe nói là idol hát nhảy, kĩ thuật diễn của idol thời nay tốt vậy à?
……
Người qua đường thấy đánh giá của người xem toàn là khen, mà ở trên Super Topic của fandom cơ bản cũng chỉ có hai câu:
【 khóc quá là nhèo luôn, thương bảo bối 】
【 kỹ thuật diễn trâu vl, phải tung hường 】
Vở công diễn tối nay còn đặc biệt mời một số phương tiện truyền thông. Sau buổi biểu diễn, các phương tiện truyền thông lớn sôi nổi up ảnh và tin tức về sân khấu tối nay.
Bởi vì có thân phận lưu lượng của Sầm Phong, nhân vật của anh lại cực kỳ thảm thiết, cho nên phần lớn truyền thông đều tập trung vào anh, lúc đưa tin cũng miêu tả anh nhiều nhất.
Cơ bản đều khen ngợi kỹ thuật diễn của anh.
Trong tiềm thức của mọi người đều có thành kiến với lưu lượng xuất thân từ idol hát nhảy, cảm thấy họ chỉ dựa mặt ăn cơm, chả biết gì sất. Toàn bộ người qua đường và truyền thông chính thống đồng thời khen kỹ thuật diễn của một nghệ sĩ lưu lượng, đây đúng là chuyện hiếm có trong giới.
Trước đây các cư dân mạng hóng chuyện đều tỏ vẻ ủng hộ việc Sầm Phong tham gia đóng kịch, nhưng cũng không có nghĩa là họ tin tưởng kỹ thuật diễn của anh. Nhìn thấy mọi người đều khen, đều phải cố tìm video xem thử.
Kết quả không có, bởi vì không cho ghi hình.
Chỉ có một ít ảnh sân khấu.
Ảnh chụp Sầm Phong mặc quần áo bệnh nhân ngượng ngùng lại tự ti mỉm cười, không giống vua sân khấu khí thế ngút trời ngày thường họ hay thấy.
Sự tương phản dễ khiến người ta tò mò nhất.
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ, bao giờ diễn hạ màn? Tụi tui muốn tới xem tận mắt.
Phong Tranh chậm tay: Các người xem được cái con bưm bứm bay bay ấy, tụi này còn không xem được đây này!
Buổi công diễn mở đầu thành công, đã dự báo tiếp theo sẽ càng hot hơn.
Ít ngày sau, official weibo của vở kịch liền công bố kế hoạch lưu diễn trong nửa năm tới. Các buổi biểu diễn ở mỗi thành phố vào những ngày trong tháng đã được sắp xếp rõ ràng, bởi vì buổi diễn tập của vở kịch có khối lượng công việc rất lớn, nên cần phải được sắp xếp từ sớm.
Suy xét đến danh tiếng và sự hưởng ứng trên mạng mà Sầm Phong mang đến, đoàn kịch đã tăng gấp đôi số buổi diễn. Bởi vì hạn chế của các rạp, chỉ có thể tăng số buổi diễn để bổ sung, nhưng vé vẫn bán hết veo rất nhanh.
Mỗi một buổi diễn kết thúc, cái tên được nhắc tới nhiều nhất đều là Sầm Phong. Lưu lượng tự bản thân đã mang nhiệt độ rồi, huống chi kỹ thuật diễn của anh còn tuyệt vời như thế.
Những người trong giới vốn coi Sầm Phong như cái đinh trong mắt vốn dĩ đang rất vui vì anh chủ động từ bỏ thị trường tư bản mà chạy đi đóng kịch, nhưng kịch càng lưu diễn, càng ngày càng nhiều người khen kỹ thuật diễn của anh, càng ngày càng nhiều đạo diễn minh tinh tới tận nơi xem kịch.
Bọn họ bắt đầu ý thức được, người này có lẽ đã hoàn toàn bước chân ra khỏi ngưỡng lưu lượng rồi.
Từ tháng ba đầu xuân đến tháng tám giữa hè, nửa năm này, Sầm Phong theo đoàn kịch đi khắp các nơi trên cả nước, thu hoạch vô số hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Mà anh đi đến nơi nào, fans liền theo tới nơi đó.
Các cô nói sẽ ở lại với anh, mặc kệ anh đi con đường nào, các cô vĩnh viễn đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.