Showbiz Là Của Tôi

Chương 139: Hóa ra là bạn nhỏ đang tức giận




Edit + Beta: meomeoemlameo.
Con thuyền Thần Tinh lại nhân cơ hội lớn mạnh thêm lên, thứ hạng Super Topic nhảy thẳng lên no 2, cái video nào đó cắt hai người đứng chung còn bị share hơn vạn lần nhảy lên top.
Sầm Phong tập xong nhạc kịch mới biết được chuyện này.
Từ trước đến nay anh rất ít chú ý mấy thứ trên mạng, đến clone trên Weibo cũng không có, vẫn online trên di động của Vưu Đào để ngắm nghía. Cục diện cơ bản đã ổn định, tuy rằng độ thảo luận rất cao, nhưng phần lớn là chính diện, sức mạnh quan hệ xã hội của bên Thần Tinh vẫn rất khỏe.
Anh tìm thấy trên thanh tìm kiếm của Vưu Đào hashtag “Couple Thần Tinh”.
Dừng một chút, click vào.
Đứng trên đỉnh vẫn là đoạn clip hint đứng chung với nhau kia. Đây là clip cắt ghép những cảnh của anh và Hứa Trích Tinh trong live stream tập 2. Nhìn bằng góc nhìn của người thứ ba, anh mới phát hiện những lúc anh không chú ý tới cô, trong mắt cô vẫn chỉ toàn có anh.
Tầm mắt của cô luôn luôn dõi theo bóng dáng anh, dù anh quay lưng không thấy, vẫn trước sau như một vừa nồng cháy lại dịu dàng.
Fan couple comment: Ánh mắt của em gái sắp hòa tan tui zòi, anh trai không thể nào thờ ơ!!!
Scroll xuống, còn có rất nhiều hình chụp chung, chân dung tình cảm của hai người. Có một tấm chụp lúc anh và Hứa Trích Tinh bắn tim với nhau trong chương trình, fan couple photoshop hình hai người làm dáng tim lại với nhau, còn ghép thêm filter, trông ngọt ngào vô cùng.
Sầm Phong nhìn tấm ảnh kia hồi lâu, chính mình cũng chưa phát hiện khóe môi đã cong lên. Sau khi click download, anh rời khỏi Weibo click mở WeChat, dùng nick Vưu Đào share về di động mình, đặt làm hình nền khung chat.
Hình nền trống không đột nhiên trở nên kute hường phấn, đến anh cũng không nhịn được cười một cái.
Trả lại điện thoại cho Vưu Đào xong, anh gọi điện cho Hứa Trích Tinh.
Hứa Trích Tinh làm quan hệ xã hội cả ngày, bây giờ vẫn còn ở Thần Tinh, khi tiếp điện thoại giọng cô vẫn hân hoan như chẳng ảnh hưởng gì, “Anh ơi, anh tập luyện xong rồi ạ?”
Giọng anh rất dịu dàng: “Ừa, hôm nay anh không lái xe, có thể tới đón anh không?”
Hứa Trích Tinh: “Đương nhiên có thể ạ! Anh gửi địa chỉ cho em đi, em tới ngay bây giờ!”
Cúp điện thoại xong, Sầm Phong đi thay quần áo, vừa mới thay xong đã nhận được tin nhắn WeChat của cô:
―― anh ơi, em xuất phát rồi ~
―― ừa, lái xe cẩn thận một chút.
―― yên tâm ạ! Còn ổn hơn tên lửa á!
Cô còn gửi thêm một cái meme tên lửa phóng vút lên trời.
Bạn nhỏ này suốt ngày không biết đào đâu ra lắm meme kì quái lại đáng yêu như thế, anh ngồi trong phòng thay quần áo thuận tay lưu về.
Scroll lên trang đầu WeChat, anh mới nhìn thấy ID group up không ít video và tin nhắn chưa xem tới. Anh không reply từng đứa, mở thẳng group chat tag toàn bộ thành viên:
―― Thuận Phong: @ toàn thể thành viên, tìm anh gì đấy?
―― Thi Tiểu Nhiên: Đù đù đù đù đù ối giồi ôi anh Phong anh rốt cuộc sống lại zòi!!! Anh hóng drama hôm nay chưa?! Trích Tinh lại còn là chủ tịch của Thần Tinh luôn vờ lờ!!!
―― Hà Tư Niên: Đội trưởng chắc biết rồi ạ?
―― Thuận Phong: Biết rồi.
―― Đại Ứng: Á đù??? Đội trưởng anh biết hồi nào thế??? Sao anh không nói sớm?! Anh có biết lương tâm chúng em cắn rứt nhường nào vì phải gạt anh hong!
―― Crayon Shin-chan: Đội trưởng anh biết sớm sao anh không nói! Lưng chúng em đã đeo bao lâu sự lên án đạo đức và đòn roi tình huynh đệ!
―― Yugioh: @ Đại Ứng, @ Crayon Shin-chan, @ Thương Thương, ra đây đánh đòn!!! Làm anh em với nhau mà sao còn lừa dối bọn tao!
―― Đại Ứng: Haizz, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đại tiểu thư có lệnh không dám không từ, người anh em như tao cũng rất bất đắc dĩ á.
―― Ngày Nóng Bức: Cho nên cô Hứa mở công ty vì đội trưởng à?
―― Đại Ứng:?
―― Thương Thương:?
―― Crayon Shin-chan:?
―― Thuận Phong:…………
―― Thi Tiểu Nhiên: Chắc cũng không đến mức……
―― Yugioh: Hâm mộ đội trưởng, đời này anh thắng zòi
―― Đại Ứng: [ meme? Thần Tinh real vl]
―― Thi Tiểu Nhiên:??? Á đù, Ứng Hủ Trạch mày còn dám chèo thuyền trước mặt đội trưởng à? [ meme? Tôi chèo thuyền Thần Tinh tới hừng đông ]
―― Crayon Shin-chan: Không ngờ trong boy group chúng ta lại lẫn cờ hó dẩy thuyền! Đội trưởng anh không ngại chớ? [ meme? Thần Tinh ơi mị chuyển Cục Dân Chính tới cho hai người rồi nè ]
―― Thuận Phong: Không ngại.
―― Đại Ứng:???
―― Thi Tiểu Nhiên: Đậu má??? Thuyền em ship canon rồi ạ???
―― Thuận Phong: Tạm thời thì chưa
―― Crayon Shin-chan: Hỡi ôi…… Sợ tới mức hotdog của em suýt rớt
―― Thuận Phong: Anh đang rất cố gắng
―― Đại Ứng:!!!!
―― Thi Tiểu Nhiên:!!!!
―― Yugioh:!!!!
―― Hà Tư Niên: Đội trưởng cố lên!
Trong group chat lại nháo nhào ầm ĩ lên.
Sầm Phong cười cười, không reply nữa, rời khỏi WeChat. Sửa soạn xong đồ đạc, anh nhìn thời gian, ướm chừng cô cũng sắp tới rồi, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhạc kịch tập luyện ở một rạp hát cũ tương đối nhỏ, rạp này gần như đã bỏ không, mấy năm nay chẳng có buổi diễn nào tổ chức ở đây, đã trở thành nơi tập luyện của rất nhiều đoàn kịch.
Cửa sau ngay gần bãi đỗ xe, ngoài cửa một hàng cây bạch quả, cành lá đã hơi xơ xác. Dưới tàng cây có một cụ ông trông cửa đang ngồi, đeo kính lão ngồi đọc báo.
Sầm Phong đội mũ đeo khẩu trang đứng ở bậc thang, khẽ dựa khung cửa scroll tin tức trên di động. Không mấy phút sau có người cười chào hỏi với anh: “Sầm Phong, anh còn chưa về à?”
Anh quay đầu lại, lịch sự cười một chút: “Ừm, đang đợi người.”
Người đến là nữ chính Tiết Tuệ của vở nhạc kịch lần này, nhân vật Ojesh mà lần trước Hứa Trích Tinh sắm vai trên máy bay chính là do cô ta diễn. Tiết Tuệ là diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp, xuất thân từ trường Âm nhạc Bắc Kinh, ca kịch hát hay vô cùng, người cũng xinh đẹp, quyến rũ mà không kém phần đứng đắn, là nữ diễn viên hot nhất trong giới nhạc kịch hiện giờ.
Tiết Tuệ lúc trước nghe nói phải diễn đôi với một ca sĩ lưu lượng, trong lòng còn có chút bất mãn. Rốt cuộc những người như họ đặt nặng nhất là chất lượng của tác phẩm, lo lắng ảnh hưởng đến danh tiếng và danh dự của chính mình. Mãi đến khi xem vở 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》, lại thấy được Sầm Phong trong bữa tiệc lần trước đạo diễn Dư Lệnh Mỹ tổ chức, cô ta mới biết là chính mình hẹp hòi.
Cô ta và Sầm Phong diễn người yêu trong kịch, Sầm Phong đóng vai hoàng tử vừa hận vừa yêu với cô, lưu luyến say mê như điếu đổ. Người có nhan sắc như Sầm Phong cơ bản không tồn tại trong giới kịch, Tiết Tuệ mỗi lần diễn kịch đều cảm thấy chết chìm trong sự thâm tình của anh. Vừa đẹp trai vừa si tình, ai mà chịu nổi chứ?
Nhưng một khi tập luyện kết thúc, đôi mắt anh cũng chỉ dư lại sự thờ ơ.
Đến cười cũng có vẻ xa cách.
Tiết Tuệ có đôi khi cố ý tìm anh nói chuyện phiếm, nhưng mãi đến hiện tại, vở kịch của họ sắp công diễn đến nơi rồi, cô ta còn chẳng có đến WeChat của Sầm Phong.
Ít nhiều cô ta vẫn thấy không cam lòng.
Thấy anh chờ ở đây, Tiết Tuệ cũng chẳng vội về ngay, đứng cạnh anh nhìn nhìn ra bên ngoài, lại lấy ra một gói thuốc lá trong túi xách nhỏ, giũ ra một điếu duyên dáng đưa qua.
Sầm Phong lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không hút.”
Tiết Tuệ hơi ngạc nhiên: “Bây giờ còn có đàn ông không hút thuốc lá à?”
Anh cười nhàn nhạt: “Cai rồi.”
Hai năm đầu sống lại, điếu thuốc không rời tay anh. Về sau gặp được Hứa Trích Tinh, cô gái nhỏ còn chưa thành niên, luôn xuất hiện trước mặt anh, nếu ngửi được mùi thuốc lá trên người anh thì không hay.
Sau này anh liền cai thuốc.
Tiết Tuệ nhướn mày, khẽ dựa về sau, lưng tựa vào khung cửa, đứng đối mặt với anh. Ngón tay kẹp điếu thuốc, áo gió tóc quăn, ánh mắt như tơ, quả là rất có hương sắc.
“Nghe chị Dư nói, anh đã viết xong ca khúc chủ đề rồi à?”
Anh không ngước mắt, lướt di động: “Ừm.”
Tiết Tuệ phun ra một vòng khói: “Gửi tôi nghe một chút được không.”
Sầm Phong ngửi thấy mùi khói trong không trung, khẽ nhíu mày, “Chờ online là nghe được thôi.”
Tiết Tuệ nhìn thái độ không nóng không lạnh của anh, mỉm cười buông tiếng thở dài, đột nhiên ghé sát vào hỏi một câu: “Sầm Phong, anh không thích con gái à?”
Dựa theo hiểu biết của cô ta về anh, cô ta cảm thấy Sầm Phong nhất định sẽ bị hành động ghé sát này của cô ta dọa cho lui về đằng sau, như thể một cậu trai ngây thơ, ngẫm lại liền buồn cười.
Ai dè căn bản anh chẳng phản ứng gì, vẫn tùy ý dựa vào tường, ánh mắt nhìn cô ta y hệt như nhìn ông cụ ngoài kia.
Thế này mới khiến người ta cạn lời nhất này.
Anh cất điện thoại đi, đôi mắt lạnh lùng xa cách dưới vành mũ hơi lóe sáng, vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi thích con gái, chỉ là không thích cô.”
Tiết Tuệ: “……”
Cô ta suýt thì bị anh làm cho tức chết.
Một chiếc xe màu vàng chậm rãi tiến vào. Không biết có phải ảo giác của cô ta không, cô ta có cảm giác ánh mắt Sầm Phong đột nhiên dịu dàng đi, còn rất lịch sự nói “Tạm biệt” với cô ta, sau đó đi xuống bậc thang.
Tiết Tuệ nhìn xa xa, thấy anh kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống, cách xa quá nên nhìn không rõ, chỉ là lúc rời đi cô ta nhìn xuyên qua kính chắn gió, dường như thấy một cô gái ngồi bên trong.
Cụ ông đang đọc báo chạy mấy bước nhỏ tới thu phí đỗ xe.
Hứa Trích Tinh hạ cửa sổ xe xuống: “Ông ơi, con vừa mới vào, không đỗ lại mà.”
Cụ ông: “Thế cũng phải đưa tiền! Đây là bãi đỗ xe của rạp hát, xe tư không được đi vào!”
Sầm Phong hơi buồn cười đưa một tờ 5 tệ qua: “Cứ gửi tiền cụ đi.”
Cho tiền rồi, cụ ông mới cho đi.
Xe chậm rãi hòa vào tuyến đường chính, Sầm Phong tháo mũ và khẩu trang ra, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc lái xe. Cô khẽ mím môi, vẻ mặt có vẻ chuyên chú. Tuy rằng lái xe đúng là nên chuyên chú, nhưng Sầm Phong vẫn cảm thấy cô đang rầu rĩ không vui.
Một lát sau, Hứa Trích Tinh tựa hồ cảm giác được ánh mắt xoi mói của idol, quay đầu lại ngoan ngoãn cười: “Anh ơi, sao đấy ạ?”
Sầm Phong nhìn vào mắt cô: “Có chuyện gì không vui à em?”
Hứa Trích Tinh liên tục lắc đầu: “Không có ạ!”
Sầm Phong nheo mắt, giọng có chút trầm thấp: “Không hỏi anh tập luyện có mệt không, cũng không hỏi tối nay anh muốn ăn cái gì.”
Hứa Trích Tinh ‘á’ một tiếng, “Anh ơi, vậy hôm nay anh tập luyện có mệt không? Tối nay anh muốn ăn gì ạ?”
Sầm Phong: “…………”
Anh hơi buồn cười duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Phía trước có đèn đỏ, Hứa Trích Tinh không nói gì giẫm phanh, gác cằm lên bánh lái mấy giây, hồi lâu mới yếu ớt nói: “Cũng không sao ạ, chỉ là em hơi không muốn nói chuyện thôi.”
Nói thì nói thế, chưa được năm giây, cô liền nghiêng cái đầu nhỏ, cái miệng chu lên, trộm liếc anh một cái, rầm rì như tiếng muỗi kêu: “Anh ơi, cô gái vừa nãy nói chuyện với anh là ai ạ?”
Sầm Phong không nghe rõ: “Cái gì?”
Đèn xanh phía trước đã sáng lên, Hứa Trích Tinh ngồi thẳng dậy một chút, mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt chính khí: “Không có gì ạ! Anh ơi, buổi tối mình ăn cá kho nhé?”
Qua hồi lâu, cô mới nghe thấy idol ở bên cạnh ý nhị cười một tiếng.
Mặt Hứa Trích Tinh bị ngón tay ấm áp chọc vào.
Cô lắc đầu: “Gì đấy!”
Bên môi Sầm Phong ẩn chứa ý cười: “Hóa ra bạn nhỏ đang tức giận à.”
Hứa Trích Tinh cảm thấy tai mình nóng bừng lên: “Gì có đâu! Anh ơi anh đừng quấy rầy em lái xe!”
Sầm Phong: “Cô gái kia là nữ chính của vở nhạc kịch, nãy cô ta chỉ hỏi anh chút chuyện thôi. Em muốn nghe không?”
Hứa Trích Tinh: “Luật giao thông có ngàn vạn điều! An toàn là điều thứ nhất! Lái xe bất cẩn! Ân hận cả đời! Anh ơi anh đừng nói chuyện nữa a a a!”
Sầm Phong không nhịn được bụm mặt cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.