Edit + Beta: meomeoemlameo.
Ta muốn cưỡi gió đi, lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Câu này ở trong nước khoái cổ từ đều biết, khi cô thốt ra, hiện trường đều
tĩnh lặng lại. Người bình thường nghe thấy từ Phi Thiên này, đầu tiên
nhất định sẽ liên tưởng tới Đôn Hoàng* và những bức bích hoạ quý giá
kia.
(*Đôn hoàng: một địa danh ở Trung Quốc có những bức tranh tường trên động đá. Tranh mô tả tiên nữ ca múa.)
Mà tác phẩm này bất kể là thiết kế váy vóc hay trang điểm làm tóc đều mang phong thái Trung Quốc rõ ràng. Mọi người đều cho rằng linh cảm xuất
phát từ bích hoạ Đôn Hoàng là không thể nghi ngờ.
Ai có thể nghĩ tới lại là 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》*.
Nhưng cũng vô cùng phù hợp.
Vũ y Phi Thiên, cưỡi gió trở về, nhìn Triệu Tân Tân, ngẫm tới hình ảnh kia cũng cảm thấy rất mĩ mãn.
Màn hình lớn đằng sau chiếu phác thảo của Phi Thiên lên, Hứa Trích Tinh đơn giản chia sẻ cảm hứng sáng tác và ý nghĩa của chiếc váy này, cùng với
một số vấn đề khó khăn trong lúc chế tác.
Nói đến chi chít kim cương vụn như sao trên trời trên đuôi váy, còn sinh
động khuấy động không khí: “ Để đính hết mấy ngàn viên kim cương vụn
này, suốt một tuần em không làm bài tập về nhà, bị giáo viên phạt quét
dọn WC ba ngày.”
Phía dưới đều thân thiện cười.
Sau khi nói xong, giáo sư học viện thiết kế trứ danh trong nước lấy
microphone hỏi: “Vừa rồi nghe em nói đến ý nghĩa thiết kế của em, có một câu là, con người chìm trong vũng lầy, khắp nơi tăm tối, chỉ có một tia sáng từ trên trời chiếu xuống là chỗ dựa duy nhất giúp bạn chống đỡ.
Xin thứ cho thầy hỏi một câu, em mới mười sáu tuổi, có lẽ cũng xuất thân trong gia đình giàu có, tại sao lại hiểu những điều kia? Tia sáng kia
là chỉ cái gì? Thầy thấy những nỗi buồn này rất mới lạ với hoàn cảnh của em.”
Mới mười sáu tuổi, phiền não lớn
nhất đại khái cũng chỉ là học tập đi, chưa có đủ loại áp lực của người
trưởng thành, sao lại dùng những từ trầm trọng như vũng lầy với tăm tối
cơ chứ.
Những lời giáo sư hỏi rất trúng vấn đề, người có mặt đều nín thở nghe xem Hứa Trích Tinh biện giải thế nào.
Không ngờ cô nghe xong vấn đề chỉ cười nhạt một chút, gật đầu nói: “Dạ chắc
vậy. Thiếu niên không biết vị ưu sầu, em hy vọng em vĩnh viễn cũng không cần hiểu tư vị này.”
Nguyện những điều đã từng khiến cuộc đời cô trở nên tăm tối mãi mãi tiêu tán không còn.
Cô không bao giờ quay đầu nhìn lại nữa.
Chỉ cần nhìn về phía trước.
Những người đang vô cùng chờ mong dưới đài có chút thất vọng, ngược lại giáo
sư hỏi vấn đề này lại cười gật gật đầu, buông microphone xuống.
Hứa Trích Tinh nói xong, chuyển sang người dự thi tiếp theo, Triệu Tân Tân bên cạnh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi lão già kia cố tình hỏi câu khoai thế, làm cô nàng sợ tới đổ mồ hôi hột!
Mãi tới lúc toàn bộ hai mươi nhà thiết kế đã giải thích xong tác phẩm của
mình, giám khảo phía dưới mới bắt đầu cho điểm và lựa chọn. Triệu Tân
Tân quay đầu thấp giọng nói: “ Chị cảm thấy chúng mình ít nhất có thể
lấy giải ba.”
Hứa Trích Tinh: “Em thấy không được.”
Triệu Tân Tân bất mãn nhìn cô: “Sao em lại thiếu tự tin thế!”
Hứa Trích Tinh: “Em cảm thấy ít nhất phải giải nhất.”
Triệu Tân Tân: “……”
Quấy rầy rồi, là tại hạ không đủ càn rỡ.
Hứa Trích Tinh cười chọc vào eo cô nàng, “Ấy chà, thả lỏng chút nào, có
giải hay không cũng không sao mà, có thể vào đến chung kết em đã rất
thoả mãn rồi, dù sao em còn trẻ, lần sau tái chiến.”
Triệu Tân Tân tương đối hiếu thắng, dẩu miệng nói: “Dù sao, không vào được top 3 thì bọn họ không có mắt!”
Mười phút sau, giám khảo kết thúc thảo luận, nhân viên công tác giao danh
sách đạt giải cho MC. Cuộc thi rốt cuộc đã đến thời khắc mấu chốt, tất
cả mọi người nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm danh sách kia.
MC câu giờ làm màu đủ trò sau đó mới bắt đầu tuyên bố từ giải ba.
“Đạt được giải ba trong Cuộc thi thiết kế thời trang Paris lần này chính là, nhà thiết kế An Nam SBD 30, cùng tác phẩm “Thịnh yến” của anh! Chúng ta cùng chúc mừng An Nam nào!”
An Nam vẻ mặt kinh hỉ, đập tay với Hứa Trích Tinh đứng chỉ cách một người.
MC tiếp theo công bố giải nhì, là một nữ thiết kế đến từ Anh Quốc.
Người còn lại chính là vở kịch lớn nhất đêm nay.
Triệu Tân Tân nghe được giải ba giải nhì đều không phải đại tiểu thư nhà
mình, tức khắc có chút không vui, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, những
người này bị làm sao thế! Không có mắt nhìn à?!
Đang chửi thầm, đột nhiên nghe được MC nói: “Chúc mừng nhà thiết kế nhỏ Hứa
Trích Tinh của chúng ta, đạt được quán quân lần thứ tư của Cuộc thi
thiết kế thời trang Paris!”
Triệu Tân Tân hét lên một tiếng, ôm chặt Hứa Trích Tinh bên cạnh.
Giám khảo vạn tuế! Các bác là người có mắt nhìn nhất thế giới!
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mấy vị giám khảo cũng tươi cười, xem ra kết quả này là tất cả bọn họ đều tán đồng. Hứa Trích Tinh nãy nổ rất to nhưng thật ra cũng không nghĩ tới mình có thể đạt giải nhất,
sửng sốt trong chốc lát mới vui vẻ cười rộ lên với máy quay.
Các nhà thiết kế không đạt giải mang theo người mẫu xuống đài, ngay sau đó giám khảo lên đài trao giải.
Sau khi cúp vàng nặng trĩu được trao cho Hứa Trích Tinh, microphone cũng
đưa tới, cô hắng giọng, vui vẻ nói: “Có thể đạt được giải thưởng này,
đầu tiên em phải cảm ơn cha mẹ em, tiếp theo cảm ơn bạn bè và thầy cô
của em, sau đó cảm ơn ban tổ chức và các thầy cô giám khảo, tất cả những điều này đều là do chị Triệu Tân Tân bên cạnh dạy em, cảm ơn mọi
người.”
Phía dưới cười ầm ĩ.
Cô nhìn màn ảnh, không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười trở nên vô cùng ngọt
ngào, giọng nói cũng nhẹ đến dịu dàng: “Cảm ơn tia sáng của đời em, em
mãi mãi yêu anh.”
Cuộc thi kết thúc,
tuyển thủ đoạt giải và ban giám khảo chụp ảnh chung với nhau, tiếp theo
chính là khu phỏng vấn của truyền thông. Hứa Trích Tinh đương nhiên là
đối tượng tất cả cánh truyền thông đều muốn phỏng vấn, nhưng là cô không quen đối mặt với nhiều máy quay như vậy, đơn giản nói vài câu rồi đẩy
Triệu Tân Tân đi ra ngoài.
Triệu Tân Tân
rất thành thục trong những trường hợp thế này. Đêm nay mỹ mạo của cô
nàng chấn động mọi người, cũng có không ít truyền thông nhận ra cô nàng
là ai, từ những tâm đắc lúc làm người mẫu dần dà hỏi cả đến hành trình
gần nhất của cô, xem như kiếm đủ đề tài.
Hứa Trích Tinh sung sướng nhìn nghệ sĩ nhà mình được nhiều người chú ý, độ
hot tăng lên. Trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng quảng cáo thương hiệu Triệu
Tân Tân nhận đến mềm cả tay, kịch bản tùy tiện chọn, gameshow mỗi ngày
đều lên, giống như cô ong mật cần cù kiếm tiền cho công ty.
Hì hì, quá phê quá phê.
Chờ phỏng vấn kết thúc, hai người cùng thắng giải cảm thấy mỹ mãn trở lại hậu trường.
An Nam còn chờ trong đó, vừa thấy cô lại đây lập tức ra đón, đầu tiên là
chúc mừng cô đoạt giải, sau đó mới hỏi: “ Bé chắc biết quán quân có thể
cùng ban tổ chức bên Paris hợp tác mở một nhãn hiệu của chính mình nhỉ?”
Hứa Trích Tinh gật đầu: “Em biết ạ.”
An Nam chà xát tay, thử thăm dò: “Bao giờ bé bàn bạc với bên đó xong, bộ
sưu tập và tác phẩm đầu tiên có thể hẹn trước với anh được không? Tạp
chí Mỹ Nhân cho bé lên trang bìa luôn, tiêu đề anh cũng nghĩ xong rồi!
Tuyệt đối hot!”
Hứa Trích Tinh hào phóng cười nói: “ Cái này có gì không được, chờ em bàn xong với ban tổ chức, sẽ nói cho anh đầu tiên ạ.”
An Nam không ngờ lại dễ dàng đoạt được bộ sưu tập của cô, đây chính là
quán quân thiết kế, tuổi lại nhỏ nhất trong lịch sử, vừa dễ nổi vừa mau
hot, kha khá tạp chí truyền thông chờ phỏng vấn, tức khắc vui mừng khôn
xiết: “ Vậy ok, bé có danh thiếp của anh rồi, lúc nào liên hệ ha!”
Hứa Trích Tinh cười gật đầu.
Miếng thịt tạp chí thời trang này là thứ Thần Tinh thiếu trước mắt, có thể
kết giao với người tài như An Nam, đối với sự phát triển của nghệ sĩ
công ty rất có lợi, cô đương nhiên sẽ không chối từ.
Hàn huyên với An Nam vài câu, liền có người phụ trách của ban tổ chức chạy tới tìm cô, đưa cô tới gian hội nghị.
Người phụ trách ban tổ chức khu vực Trung Quốc đều ở bên trong, bọn họ quản
lý việc đằng sau, phụ trách hoạt động lưu trình và tổ chức. Vừa rồi nghe nói nhà thiết kế đạt giải quán quân là một học sinh cấp 3 mười sáu
tuổi, đều kinh ngạc vô cùng, lập tức báo cáo cho tổng bộ Paris, gửi một
chặp tác phẩm đoạt giải qua.
Tổng bộ rất nhanh gọi điện thoại tới, nói Phí Lão muốn gặp vị quán quân trẻ nhất trong lịch sử này một lần.
Phí Lão chính là người sáng lập Cuộc thi thiết kế thời trang Paris, Hoa
kiều ở Pháp, lúc trẻ từng là nhà thiết kế nổi danh quốc tế, đạt được vô
số giải thưởng lớn, ông sáng tạo ra ba nhãn hiệu lớn từ casual đến
mid-end và highend, thịnh hành toàn cầu, là nhân vật cấp ngôi sao ở giới thời trang, tùy tiện giẫm một cái là chấn động cả giới ba lần.
Vì thế nhân viên công tác vội vàng tìm Hứa Trích Tinh tới đây.
Lúc Hứa Trích Tinh đi vào, video call đã chuẩn bị xong, trên màn hình chiếu một ông lão tóc trắng như tuyết thần thái nho nhã, thân thiện chào hỏi
cô.
Hứa Trích Tinh nhớ rõ, Phí Lão ở thời đại của cô ba năm trước đã qua đời.
Giờ phút này có thể gặp lại vị nhân vật truyền kỳ này, nội tâm vô cùng thổn thức, ngồi xuống nhìn video trên màn hình, lễ phép nói: “ Cháu chào ông ạ, cháu tên là Hứa Trích Tinh.”
Phí Lão cười ha hả: “Nhân tài trong nước xuất hiện lớp lớp, ông thấy rất an ủi trong lòng.”
Càng là người lợi hại, nói chuyện với họ lại càng nhẹ nhàng, Hứa Trích Tinh
có cảm giác mình giống như đang nói chuyện phiếm với ông ngoại, không
thấy áp bách chút nào, chỉ có sự mong đợi và tán dương của trưởng bối
dành cho vãn bối.
Hàn huyên mười mấy phút, cuối cùng, Phí Lão nói: “ Với nhãn hiệu chính mình độc lập sáng tạo, cháu đã có ý tưởng gì chưa?”
Hứa Trích Tinh kiên định gật đầu.
Phí Lão cười nói: “ Rất tốt. Người trẻ tuổi phải dám nghĩ ngợi, nghĩ càng
nhiều, con đường sau này càng thuận lợi. Bọn họ sẽ liên hệ với cháu, ông rất chờ mong tác phẩm của cháu.”
Sau khi ngắt video, nhân viên công tác liền đưa hợp đồng tới, còn có chuyên môn an bài cho cô phương thức liên hệ và hòm mail của người phụ trách.
Biết cô còn chưa thành niên, nhân viên công tác nói: “Em có thể đem hợp đồng về giao cho người lớn xem trước, sau khi họ tán thành thì còn cần kí
thêm một bản thư đồng ý của người giám hộ đồng nữa, đến lúc đó gửi cả
cho người phụ trách của em.”
Hứa Trích Tinh gật đầu, sau khi nhất nhất nói lời cảm ơn thì rời khỏi phòng họp.
Triệu Tân Tân đã thay Phi Thiên ra, ôm váy chờ dưới lầu. Cô nàng vẫn còn
trong trạng thái hưng phấn, vừa thấy Hứa Trích Tinh liền nghiêng người
ôm lấy cô: “Đại tiểu thư em quá lợi hại, sao em có thể lợi hại như vậy,
em quả thực đã thay thế Brando trở thành thần tượng mới của chị! Huhuhu
đời này quyết định chính xác nhất của chị chính là ký với Thần Tinh. Em
không biết đâu, lúc ấy có mấy cái công ty quản lý muốn ký với chị, nếu
không phải thấy Sếp Hứa quá sức đẹp trai, chị khẳng định đã đi theo công ty lớn rồi.”
Hứa Trích Tinh: “……”
Vị chị em ei, mấy lời thế này chị đừng nói với cô chủ như em chứ?
Hơn nữa hoá ra chị là bởi vì sắc đẹp của anh trai em mới lựa chọn Thần
Tinh??? Có phải quá tùy tiện không? Chị rốt cuộc muốn làm nghệ sĩ hay là làm chị dâu em?
Hứa Trích Tinh quyết
định từ hôm nay trở đi sẽ giám sát chế độ tập luyện dưỡng da của Hứa
Duyên, để ngăn cản triệt để việc anh làm ông chủ lớn rồi bắt đầu béo ra
có bụng bia. Sắc đẹp của anh bây giờ là tài sản thuộc về công ty, không
được tùy ý hư hao.
Đi đến ngoài cửa, Hứa Duyên đã đánh xe ra đây, chờ các cô vừa lên xe liền hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì?”
Nhìn dáng vẻ là muốn mời khách chúc mừng.
Hứa Trích Tinh trong đầu xoay mười tám vòng, đang ở tự hỏi nên chỉnh anh
thế nào, Triệu Tân Tân đã cực kì hưng phấn cướp lời: “ Lẩu cay! Coca
lạnh!”
Hứa Duyên cười cười: “Ok, đi đâu ăn?”
Triệu Tân Tân chỉ tay vào Hứa Trích Tinh: “Đại tiểu thư nói có quán lẩu nào ở chợ đêm ó!”
Hứa Duyên suy nghĩ một chút: “Anh biết ở đâu rồi.”
Vì thế xe khởi động, chạy thẳng đến chợ đêm.
Hứa Trích Tinh cả cuộc đều không tham dự: “……”
Từ từ đã? Hôm nay em mới là nhân vật chính chứ? Hai anh chị không hỏi ý kiến quán quân à?
Lúc đến chợ đêm mới hơn 5 giờ, người bận thì chưa tan tầm người rảnh rỗi
thì không ra cửa, cửa hàng lẩu cay luôn rất đông khách nay lại chẳng mấy bàn có người, thanh tĩnh lại thông thoáng.
Hứa Trích Tinh và Hứa Duyên đều không ăn cay, Triệu Tân Tân đưa ra nhượng bộ lớn nhất: “Ok ok, vậy dùng nồi uyên ương*.”
(*Nồi uyên ương: nồi lẩu có 1 vách ngăn ở giữa, mỗi bên là một vị nước lẩu khác nhau.)
Ba chai Coca được mang lên bàn, Triệu Tân Tân rốt cuộc được thoả ước
nguyện, vẻ mặt hạnh phúc đến sắp thăng thiên. Hứa Trích Tinh ăn tượng
trưng một lát liền gác đũa, giả vờ giả vịt đứng lên: “Em muốn ăn bánh
xèo, đi mua một cái rồi về.”
Triệu Tân Tân nói: “ Chị cũng ăn! Chị muốn thịt xông khói.”
Hứa Duyên hồ nghi nhìn cô một cái, không biết có phải đã đoán suy nghĩ trong lòng cô không, nhưng cũng không vạch trần, gật đầu.
Hứa Trích Tinh vui vẻ chạy đi.
Rẽ vào góc đường, chéo sang chính là nơi Sầm Phong hát rong hằng ngày.
Cô đã tưởng tượng hồi lâu lúc gặp anh sẽ nói gì, muốn nói cho anh biết tác phẩm đoạt giải, anh dịu dàng như vậy, nhất định sẽ chúc mừng mình! Thậm chí có thể còn khen cô một câu lợi hại!
A a a khen thưởng gì cũng không bằng một câu khích lệ của idol!!!
Cô vui vẻ chạy một đường, lúc dừng lại thở phì phò chờ đèn xanh đèn đỏ,
nhìn thấy ngã ba đối diện chỉ có một sạp nhỏ bán đồ linh tinh.
Hứa Trích Tinh sửng sốt một chút, chờ đèn xanh sáng lên, theo dòng người đi qua đường cái, đến kia trước sạp hàng rong kia thì dừng lại
Trên sạp bày toàn là CD lậu với đĩa nhạc đĩa phim, cái loa nhỏ hát rung
trời, phát ra mấy bài nhạc vàng đang thịnh bây giờ. Ông chủ trung niên
tiếp đón cô: “Cô gái nhỏ, mua đĩa không?”
Cô theo bản năng hỏi:”Sao chú lại bán hàng ở đây được.”
Ông chủ vui vẻ: “Sao chú lại không thể bán ở đây?”
Hứa Trích Tinh nói: “Nơi này đêm nào cũng có người tới hát rong mà.”
Ông chủ cười hì hì: “ Làm gì có ai tới hát hò gì, từ sớm đến tối đều có mỗi chú, chú bày sạp ở đây một tháng rồi.”
Tim cô đập thình thịch hai cái, cất bước vọt tới tiệm tạp hóa bên cạnh, đi
thẳng đến quầy. Chị chủ tiệm trẻ trung liếc mắt thì chưa kịp nhận ra cô, cười tiếp đón: “Hoan nghênh tới tiệm.”
Hứa Trích Tinh sốt ruột nói: “Mấy tháng trước em đưa chị một hũ kẹo với 500 đồng tiền, nhờ chị mỗi ngày đưa cho anh hát rong bên ngoài một viên,
chị còn nhớ em không?”
Chị chủ tiệm bừng tỉnh đại ngộ: “ À à, ra là em à, chị nhớ rõ em.”
Hứa Trích Tinh cảm thấy giọng mình căng thẳng: “ Chị đã tặng chưa ạ?”
Chị chủ tiệm muốn nói lại thôi nhìn cô, hồi lâu, cúi người xuống lấy hũ kẹo từ dưới ngăn tủ ra, xin lỗi mà nói: “ Ngại quá, cậu ta không quay lại
nữa.”
Hứa Trích Tinh nhìn chằm chằm hũ kẹo còn đầy, chỉ mới một lát mà đôi mắt đã xót đến phát đau.
Chị chủ tiệm lại lấy ra 500 đồng tiền đưa sang: “Không giúp em đưa kẹo được, tiền em cứ cầm về đi.”
Hồi lâu, thấy cô gái nhỏ xoa nhẹ đôi mắt, khi ngẩng đầu khóe môi vẫn cong
cong, cô duỗi tay ôm hũ kẹo về, nhẹ giọng nói: “Coi như là phí bảo quản
của chị đi, cảm ơn chị ạ.”
Nói xong, lễ phép cúi chào chị chủ tiệm, xoay người bỏ đi.
Lúc về tới nhà hàng lẩu cay, Triệu Tân Tân đã ăn uống no đủ, hiếu kì nhìn
hũ kẹo trong lòng cô nói: “Em đi mua kẹo à? Bánh xèo đâu?”
Cô ngơ ngác ngồi trở lại chỗ, cả gương mặt đều chùng xuống, lí nhí nói: “Đóng cửa rồi.”
Hứa Duyên phát hiện ngay ra cảm xúc của cô không đúng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Trích Tinh lắc đầu, miễn cưỡng cười: “Không sao ạ, chỉ là hơi mệt
thôi.” Cô đặt hũ kẹo lên bàn, cầm đũa lên, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh chị ăn xong rồi à? Có chừa cho em không?”
Triệu Tân Tân vội vàng gắp đồ ăn cho cô: “Có có có, đồ ăn bên nồi trắng đều là của em!”
Hứa Trích Tinh lấy đũa của mình chặn đũa của cô nàng: “A a a đừng dùng đôi đũa toàn đồ cay của chị làm bẩn nồi của em!”
Hai người lấy đũa em chọc chị chị chọc em, chơi đến vô cùng vui vẻ. Ánh mắt Hứa Duyên chuyển qua hũ kẹo ở góc bàn, nhíu mày.
Đi thi xong, Hứa Trích Tinh liền phải về thành phố S tiếp tục đi học, hợp
đồng ban tổ chức bên Paris đưa Hứa Duyên đã để luật sư của công ty xem
qua, không có vấn đề gì, lúc về nhà cô chỉ cần đưa bố mẹ kí thư đồng ý
liền có thể bắt đầu hợp tác với bên kia sáng lập nhãn hiệu.
Cô tuy rằng tốt nghiệp thiết kế thời trang chuyên nghiệp, nhưng sáng lập
nhãn hiệu vẫn là lần đầu, Hứa Duyên cũng không hiểu biết phương diện
này, không thể đưa ra quá nhiều kiến nghị. Rốt cuộc hoạt động nhãn hiệu
với hoạt động công ty cũng không giống nhau, những việc lẻ tẻ trong đó
còn phải qua tay mới biết được.
Hứa Trích Tinh thừa dịp trước khi đi, vào hiệu sách nghe đồn là lớn nhất thành
phố B tìm tài liệu liên quan đến lĩnh vực này, tính toán nghiên cứu kĩ
càng một chút, cũng không đến mức ăn hại khi hợp tác với ban tổ chức.
Hứa Duyên lái xe đưa cô đến cửa hiệu sách thì đi, bảo cô dạo xong thì điện thoại cho anh.
Hiệu sách lớn nhất này là một toà nhà bốn tầng, mỗi tầng một phân loại, các
sách chuyên ngành Hứa Trích Tinh cần thì ở tầng thứ tư.
Giữa tuần khách không đông lắm, hiệu sách cũng quạnh quẽ, trong không khí
đều là mùi sách mực. Hứa Trích Tinh không vội vàng mua, từ tầng 1 chậm
rãi dạo trở đi, còn thấy quyển tiểu thuyết tình cảm ngày nào Trình Hữu
cũng nhắc, liền đặt luôn vào rổ mua sắm.
Dạo xong tầng thứ nhất, lúc đi thang cuốn lên trên, thang cuốn bên tay trái đang xuống có một người.
Anh mặc một chiếc áo hoodie màu xanh biển, mang mũ lưỡi trai và khẩu trang
màu đen, mũ áo hoodie trùm lên mũ lưỡi trai, bịt cả người kín như bao
tải.
Anh rũ đầu, trong lòng ngực ôm một chồng sách, theo thang cuốn vận hành chậm rãi đi xuống.
Hứa Trích Tinh đang cầm quyển truyện tình cảm kia lật mặt sau xem tóm tắt, khoé mắt liếc qua, sau đó sững sờ tại chỗ.
Idol có bọc thành cái bánh chưng cô cũng có thể nhận ra!!!
Tái ngộ đột nhiên như thế không kịp chuẩn bị, lại là người lên thang người
xuống thang, mới ngây người ra một lúc, Sầm Phong đã xuống khỏi thang
cuốn, đi về phía cửa.
Hứa Trích Tinh
không kịp nghĩ nhiều, đầu óc thấy anh là liền ngừng vận chuyển, chỉ theo bản năng hai ba bước đi nốt bậc thang còn lại, vòng lại xuống thang
cuốn, đuổi theo.
Lúc đuổi tới nơi, Sầm Phong đang ở quầy tính tiền.
Cô chạy tới gần, ngược lại chần chờ, đang lúc do dự có nên gọi anh không, Sầm Phong quay đầu nhìn lại đây.
Vành nón che khuất đôi mắt anh, nhưng Hứa Trích Tinh vẫn cảm thấy anh đang nhìn cô.
Do dự chần chừ liền biến mất, cô hơi cười rộ lên: “Anh ơi! Đã lâu không gặp!”
Sầm Phong nhìn cô hồi lâu, duỗi tay tháo khẩu trang xuống, khẽ nói: “Ừa, đã lâu không gặp.”
Trái tim Hứa Trích Tinh nhảy bùm bùm không ngừng, ngẫu nhiên gặp được đối
với fangirl đu idol mà nói quả thực chính là sự kinh hỉ trời cho, vui vẻ đến mức nhất thời không biết nói gì, cứ nhìn Sầm Phong ngây ngô cười.
Nhân viên thu ngân đóng gói sách xong đưa qua, mỉm cười nói: “ Chào anh, tổng cộng 321.”
Sầm Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua, dừng một chút, nói: “Chờ một lát.”
Anh chạy chậm đến trước mặt Hứa Trích Tinh, duỗi tay lấy rổ mua sách của
cô, đưa chung cho nhân viên thu ngân: “Tính cả cái này chung vào.”
“Vâng, xin anh chờ một lát.” Nhân viên thu ngân quét thêm một lần, “Tổng cộng 352.”
Cô ta quét xong sách thì đặt lên chồng sách Sầm Phong mua ban đầu.
Sầm Phong trả xong tiền, cúi đầu vừa thấy, trên trang bìa màu sắc rực rỡ là mấy chữ to cực kì phù hoa 《 Đừng nghĩ trốn được, chọc giận cô vợ nhỏ của tổng tài 》.
Sầm Phong: “?”
Hứa Trích Tinh: “……”
Anh ơi sự tình không phải như thế anh nghe em giải thích!!!
[HẾT CHƯƠNG 22]
(Thủy điệu ca đầu – Trung Thu do Tô Thức viết:
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Dịch nghĩa:
Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía,
Ta tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
Tết trung thu năm Hy Ninh thứ 9 đời Tống Thần Tông (tức năm Bính Thìn
1076), Tô Thức uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do (tức Tô
Triệt), làm bài từ này.)