Showbiz Là Của Tôi

Chương 7: Từ đầu đến cuối, anh chưa hề cười




Edit + Beta: meomeoemlameo.
Khoảng thời gian biết được tin dữ kia, dù trong lòng biết rõ mười mươi người chết thì không thể sống lại, nhưng vô số đêm cô vẫn luôn khóc lóc thỉnh cầu ông trời cho anh sống lại.
Chỉ cần anh tồn tại thôi.
Chúng em không cần anh nổi tiếng, không cần tài nguyên, không cần lưu lượng, chẳng màng danh khí, chúng em nguyện từ bỏ tất cả.
Chỉ cần anh sống bình bình an an trên đời.
Vừa khóc lóc khẩn cầu, vừa biết kỳ thật đều là si tâm vọng tưởng.
Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, đều giống như có một con đao cùn cứa tới cứa lui vào trái tim cô. Đau đến rã rời, đau đến tuyệt vọng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, nguyện vọng này thật sự sẽ thành hiện thực.
Cho đến tận khi bóng dáng kia biến mất ở chỗ rẽ, Hứa Trích Tinh rốt cuộc cũng khống chế được thân thể, lau nước mắt trên mặt đi, túm cặp sách chạy như bay tới.
Sầm Phong đứng ở bên đường chờ đèn xanh đèn đỏ.
Hứa Trích Tinh không dám tới gần, dừng lại khoảng 10m đứng sau anh.
Lúc này Sầm Phong đã rất cao, chỉ là trông có vẻ gầy, áo hoodie không rộng thùng thình mà ôm lấy người, đứng hờ hững đút tay túi quần, giống như thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh.
Không ít người bên cạnh đều nhòm ngó anh, nhưng anh dường như không thấy, vẫn rũ đầu nhìn mặt đất chằm chằm, cả người mang hơi lạnh nhạt người sống chớ lại gần.
Trái tim Hứa Trích Tinh cơ hồ sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ngón tay bóp chặt quai đeo cặp sách, hốc mắt mọng nước đỏ ửng, nhưng cô nuốt nước mắt trở về.
Bảo bối còn sống mà! Khóc cái gì, phải vui lên! Không được khóc!!!
Sầm Phong đi cô cũng đi, Sầm Phong dừng cô cũng dừng, cứ ngây ngây ngốc ngốc buồn vui lẫn lộn bám theo một đường, cuối cùng Sầm Phong dừng lại ở ngã ba khu phố chợ đêm.
Hứa Trích Tinh đứng ở đường cái đối diện nhìn anh.
Thấy anh gỡ đàn ghi-ta trên lưng xuống, đặt hộp đàn trên mặt đất, sau đó ôm đàn ghi-ta bắt đầu ca hát.
Có người đi qua, ném một ít tiền lẻ vào hộp đàn ghi-ta trước mặt anh.
Anh khẽ gật đầu, coi như lời cảm tạ.
Hứa Trích Tinh rốt cuộc cũng phản ứng kịp.
Sầm Phong đang đàn hát bán nghệ.
Nhất thời, tâm tình phức tạp hỗn loạn càng thêm rối rắm.
Trước kia cô chưa từng nghe nói Trung Thiên bắt trainee ra đường bán nghệ, dù là phỏng vấn group hay phim phóng sự cũng đều chưa nói qua chuyện này, rốt cuộc thế này là sao?
Tại sao anh nhà lại phải đi hát rong?
Trời thì lạnh như vầy!!!
Trung Thiên mày lại dám đuổi bảo bối nhà bà ra đường bán nghệ! Mày chết chắc rồi! Bà với mày không đội trời chung!
Hứa Trích Tinh giận đến phát run, vừa tức vừa đau lòng, chờ sau khi Sầm Phong đàn xong hai bài hát, cô rốt cuộc mới chuẩn bị tốt tâm lý, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đi qua.
Từng bước từng bước một, cách anh càng ngày càng gần.
Ngũ quan đã khắc vào xương tủy dần dần hiện rõ trong đáy mắt cô.
Anh đang ôm đàn ghi-ta đứng dưới cột đèn đường, ánh đèn mờ ảo phác hoạ những đường cong đĩnh đạc của thân thể, gương mặt đẹp trai xuất chúng còn chưa nảy nở hết, nhưng đã rất đẹp đẽ sinh động.
Nhưng vẻ mặt anh lại hờ hững, giống như chẳng cần biết anh hát cái gì, đàn cái gì, bao người qua đường vây xem, cho bao nhiêu tiền, anh đều không để ý chút nào.
Chẳng hiểu sao, trái tim Hứa Trích Tinh khẽ run lên.
Cô đã chạy gần tới trước mặt anh.
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, cô chưa từng ở gần anh đến thế.
Sầm Phong vẫn chưa ngước mắt lên, anh rũ mắt gảy dây đàn, ngón tay thon dài, đầu ngón tay ấn vào dây đàn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Phải đến sau khi hát xong một bài anh mới ngước mắt lên, thấy cô gái đối diện mặt nhạt nhòa nước mắt.
Vẻ mặt cô rất bi thương, nhưng lúc anh ngẩng đầu cô lại nỗ lực ép mình cười với anh. Cô hắng giọng nói nhỏ: “Anh ơi, anh hát hay lắm.”
Anh trả lời: “Cảm ơn.”
Dứt lời lại cúi đầu, hát tiếp một bài khác.
Từ đầu đến cuối, anh chưa hề cười.
Hứa Trích Tinh rốt cuộc thấy đôi mắt anh, thấy sự lạnh nhạt nằm sâu trong đôi đồng tử của anh.
Tại sao lại thế này?
Các cô yêu nhất là nụ cười ấm áp của anh nhà mà.
Chẳng lẽ từ rất lâu trước khi mọi sự bắt đầu, anh đã không vui nhường này sao? Chẳng lẽ từ khi các cô bắt đầu thấy anh, những tươi cười và ấm áp của anh đều là giả dối ư?
Hứa Trích Tinh trong nháy mắt khóc không thành tiếng.
Tiếng khóc nức nở này rốt cuộc khiến cho Sầm Phong chú ý.
Anh nhíu mày, bàn tay đè dây đàn lại, ngẩng đầu lên. Đèn đường bao trùm hốc mắt lạnh lẽo của anh, không chỉ không tăng thêm chút ấm áp nào, ngược lại mạ lên một tầng xa cách.
Hứa Trích Tinh cũng không muốn khóc nữa, nhưng cô không khống chế được.
Người qua đường vây xem tò mò nghị luận sôi nổi.
Hứa Trích Tinh che mặt, nức nở nói ngắt quãng: “Thật là…… mất mặt quá…… Em xin lỗi…… Huhuhu em xin lỗi…… Anh ơi, em xin lỗi anh nhiều……”
Cô cũng không biết mình đang xin lỗi điều gì.
Nhưng chính là xin lỗi anh rất nhiều, biết bao nhiêu lời muốn nói, biết bao nhiêu cảm xúc trong lòng, cuối cùng đều hóa thành một câu em xin lỗi.
Cô khóc thành như vậy, Sầm Phong cũng không hát rong nổi nữa, chỉ sợ sẽ có cảnh sát tới đây hỏi chuyện.
Anh cúi người thu mấy chục đồng tiền trong hộp đàn bỏ vào trong túi, sau đó bỏ ghi-ta vào lại hộp, đeo lên lưng. Anh hơi hơi rũ mắt, lông mi rủ thành bóng trên gương mặt, giọng nói cũng rất lạnh lẽo: “Đừng khóc.”
Hứa Trích Tinh hơi nín thở, nỗ lực để nước mắt không rơi xuống.
Anh nói: “Ở đây đợi anh.”
Hứa Trích Tinh còn chưa kịp phản ứng, Sầm Phong đã nhấc chân đi rồi, cô mờ mịt nhìn bóng dáng anh, đại não tạm thời bãi công. Không tới vài phút sau, Sầm Phong vừa đi đã về, trong tay cầm một ly trà sữa nóng.
Anh đưa cho cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Về nhà đi.”
Hứa Trích Tinh nhìn chằm chằm ly trà sữa kia, nước mắt đột nhiên lại rơi tanh tách.
Sầm Phong: “…………”
Hứa Trích Tinh: “……………”
Huhuhu chắc chớt quá, thật sự quá mất mặt.
Cô vội vàng nhận lấy trà sữa, nâng tay áo lên quẹt quẹt nước mắt, khàn giọng nói: “Cảm ơn……”
Sầm Phong hơi gật đầu, sau đó xoay người bỏ đi.
Hứa Trích Tinh vội đuổi theo: “Anh ơi!”
Anh quay đầu, trên mặt không có vẻ thiếu kiên nhẫn, hơi hơi nghiêng đầu, đường cong thon nhọn của chiếc cằm ẩn ở trong bóng đêm, khí chất xa cách càng thêm đậm rõ.
Hứa Trích Tinh nâng niu ly trà sữa, cổ họng khẩn trương, khép mở miệng rất nhiều lần mới phát ra tiếng: “Anh ơi, em còn chưa cho anh tiền.”
Cô chạy chậm hai bước lên trước, móc toàn bộ tiền trong túi ra, nhét hết một cục vào tay anh. Nhét xong, lại lúng túng lui về sau, lắp bắp: “Đây…… đây là em gửi anh tiền, cảm ơn anh đã mua trà sữa em, cảm ơn anh…… đã hát cho em nghe.”
Sầm Phong cúi đầu nhìn mấy tờ tiền trăm tệ trong tay, lại nhìn thiếu nữ chân tay luống cuống trước mặt, cuối cùng cười một chút.
Nụ cười kia rất nhạt, thoáng qua giây lát, Hứa Trích Tinh lại thấy được từ đó chút ấm áp quen thuộc, nhất thời ngây dại.
Sầm Phong cầm những tờ tiền cô đưa thả lại trong tay Hứa Trích Tinh còn đang phát ngốc: “Không cần đâu, mau về nhà cho sớm.”
Anh xoay người cất bước, Hứa Trích Tinh cắn đầu lưỡi, nhắc nhở chính mình không được sơ suất nữa, túm cặp sách theo sau: “Nhà em ở gần đây á, gần lắm anh! Anh ơi, anh cũng ở gần đây sao? Về sau anh còn tới đây hát không ạ?”
Sầm Phong nhìn bóng đêm phía trước: “Còn.”
Chân anh dài, bước chân cũng lớn, Hứa Trích Tinh phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh: “Anh ơi, anh là ca sĩ hát rong ạ? Chỉ bán nghệ ở chỗ này à? Có sẽ đi chỗ khác hát không anh?”
Sầm Phong đột nhiên dừng chân, Hứa Trích Tinh thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng anh.
Cô vội lui về phía sau vài bước, thật cẩn thận nhìn sắc mặt anh.
Anh vẫn như vậy, không có vẻ thiếu kiên nhẫn, vẫn có biểu cảm như trước, ảnh ngược trên con ngươi là bóng đêm chớp tắt chớp nhoáng, lộ ra khí thái trầm trầm không hợp tuổi.
Anh lại nói lần nữa: “Về nhà đi.”
Nói xong liền xoay người đi qua đường, lúc này Hứa Trích Tinh không đuổi theo nữa.
Cô nhìn bóng anh gầy ốm lại quạnh quẽ biến mất ở trong bóng đêm, cầm cốc trà sữa nóng đang dần mất đi độ ấm, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lúc này, đầu óc rốt cuộc mới có thể xoay chuyển bình thường.
Mới có thể tự hỏi tại sao hình ảnh Sầm Phong và con người trước kia lại khác nhau tới nhường này.
Là bởi vì Sầm Phong sau khi debut kia mang hình tượng ấm áp mà công ty ép buộc, che đi những vết sẹo và đau đớn của chính mình, chỉ cho các cô thấy mặt tốt đẹp của anh.
Thấy anh luôn cười, liền cho rằng anh thích cười.
Thấy anh đối xử với người khác dịu dàng, liền cho rằng thế giới cũng đối đãi dịu dàng với anh.
Kỳ thật, đã sớm vỡ nát rồi.
Tất cả những tin hot với bôi đen kia chỉ là một phần của tảng băng chìm thôi, không ai có thể hiểu được những gì anh từng trải qua.
Hứa Trích Tinh ngồi xổm trên mặt đất thật lâu, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía anh rời đi.
Như vậy cũng không có gì không tốt.
Sầm Phong thế này cũng rất tốt.
Những chuyện đã xảy ra cô không thể làm gì được, nhưng tương lai nhất định, nhất định sẽ nằm trong tay cô.
Hứa Trích Tinh đấm đấm đôi chân tê dại đứng lên, bưng trà sữa trở về khách sạn. Ngày hôm sau cô dậy thật sớm, sáng sớm đã đứng ngoài cửa ký túc xá chờ, định ngắm trộm anh lần nữa, nhưng chờ suốt đến giữa trưa 12 giờ cũng chưa thấy Sầm Phong ra.
Chỉ đành kêu taxi ra sân bay.
Trước tiên cô tìm gian hàng chuyển phát nhanh, đóng gói ly trà sữa Sầm Phong mua cho cô gửi về nhà.
Sau khi kiểm tra an toàn ở sân bay, cô gọi điện cho Trình Hữu, dò hỏi tình hình trong nhà. Trình Hữu nghe tin cô sắp lên máy bay về thành phố S, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, “Không bị lộ đâu, tối hôm qua tớ về nhà gạt mẹ là cậu về nhà rồi, mẹ cậu cũng không gọi điện thoại sang hỏi thăm, tất cả đều trong kế hoạch!”
Dứt lời lại kích động nói: “Trích Tinh, cậu đã gặp Sầm Phong chưa? Thế nào? Hai cậu có ra ngoài chơi không?”
Cô cười cười: “Gặp rồi, anh ấy còn đàn ghi-ta cho tớ nghe.”
Trình Hữu cực kì kinh ngạc: “Oa! Cậu hạnh phúc ghê nha! Ảnh lại còn biết đàn ghi-ta, ngẫm lại thấy đẹp trai quớ đi!”
Hàn huyên vài câu là đến giờ check in, Hứa Trích Tinh cúp điện thoại, lên máy bay xong thì bắt đầu làm bù bài tập về nhà, đến khi về tới thành phố S thì đã làm đủ bài tập về nhà cuối tuần.
Ngày hôm sau, ly trà sữa cô chuyển phát nhanh từ thành phố B cũng tới rồi.
Hứa Trích Tinh vui vui vẻ vẻ mà đặt trà sữa và ống hút ở đầu giường, mỗi ngày ngước lên mà nhìn, sáng nào cũng sờ một cái sau khi thức dậy, tối nào cũng sờ một cái trước khi đi ngủ, tưởng tượng đây là trà sữa idol mua cho cô, quả thực xúc động đến tan chảy cả tim.
Kết quả mới hai ngày, tan học trở về đã không thấy trà sữa đâu.
Hứa Trích Tinh vô cùng lo lắng đi hỏi mẹ: “Mẹ, trà sữa con để đầu giường đâu rồi!”
Bà Hứa nằm cuộn tròn trên sô pha dưới lầu xem TV, nghe thấy cô hỏi, còn không vui trừng mắt liếc cô một cái: “Mẹ còn chưa hỏi tội con đấy! Con để trà sữa ôi lên tủ đầu giường làm gì?! Mẹ bị tào tháo rượt cả ngày đây này!”
Hứa Trích Tinh: “Mẹ!!!”
Tui sống khổ quá mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.