Si Tâm Hồn

Chương 2:




“Sau đó thì anh định thế nào ? Anh vì Triệu Mộ Hiền có thể không muốn sống không lẽ bắt cả 3 chúng em 30 tuổi nhận mệnh mà chết sao ?” Đông Phương Thiên Kiêu túm cổ áo Đông Phương Phong Hoa tức giận gào thét. Hắn vội vàng chạy về Đài Loan, Đông Phương Thiên Kiêu lúc đầu phái Đông Phương Lang tóm lại Triệu Mộ Hiền không ngờ một vòng lại phát hiện Đông Phương Phong Hoa đã đem Triệu Mộ Hiền mang về nhà.Thật châm trọc mà! Mà cả nhà lại coi Triệu Mộ Hiền là 1 thành viên trong Đông Phương gia. Mà cư nhiên không ai phản đối, hoặc kháng nghị thậm chí ngay cả bà nội cùng mẹ cũng đều thỏa hiệp.
Hắn tức lửa giận chết được! Bởi vì đại ca ích kỷ, giờ liên quan đến hắn, Khuynh Quốc cùng Tuyệt Thế ba người mất đi cơ hội sống duy nhất thật chẳng ra sao cả.
Đông Phương Phong Hoa sắc mặt ủ dột, đối mặt với lửa giận cùng chỉ trích của em trai chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Anh rất xin lỗi! Thiên Kiêu.”
“Xin lỗi? Chỉ một câu xin lỗi là có thể xong sao? Vì tình yêu của anh phải hy sinh mạng sống của chúng ta, thật sự là rất buồn cười.” Hắn lạnh lung nói.
“Anh…… Anh biết 1 cách khác có thể giải lời nguyền.” Đông Phương Phong Hoa xoa dịu thằng em đang nổi giận.
“Còn có biện pháp khác sao? Không! Em không muốn lãng phí thời gian Triệu Mộ Hiền phải chết!” Nói xong hắn đột nhiên đẩy ra Đông Phương Phong Hoa ra nhằm vào Triệu Mộ Hiền.
Đông Phương Phong Hoa kinh hãi, vội vàng ngăn cản em mình. Nhưng đứa em này tức giận nên rất mạnh mẽ 1 phát làm hắn ngã nhào sang 1 bên, ở sau lưng Triệu Mộ Hiền túm lấy cổ không chế.
Triệu Mộ Hiền hoảng sợ, ngây ngốc đứng ở đó, hoàn toàn không kịp né tránh.
“Thiên Kiêu! Buông cô ấy ra!” Đông Phương Phong Hoa hét.
“Thiên Kiêu! con bình tĩnh một chút……” Đông Phương phu nhân cũng ra mặt khuyên.
“Mẹ!!!!!! Con rất bình tĩnh chỉ mọi người đều điên hết rồi! Mọi người chẳng lẽ đã quên, cô ta là vật hiến tế sao ? Là người duy nhất có thể giải được lời nguyền cho Đông Phương gia ta! Sao lại buông tha cô ta chứ!” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh như băng nói, đồng thời tay tăng thêm lực đạo.
“Ngô……” Triệu Mộ Hiền bị sặc không thể hô hấp, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.
“Thiên Kiêu! Mộ Hiền tình nguyện làm nữ nhân của anh.” Đông Phương Phong Hoa lo lắng lại đau lòng, lớn tiếng tuyên bố.
“Thì sao? Cho dù cô ta đã không phải là xử nữ em cũng muốn cho đi hiến tế.” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng thốt ra.
“Nhị ca! Đại ca là thật lòng yêu Triệu Mộ Hiền……” Đông Phương Khuynh Quốc thở dài.
Nhị ca không chứng kiến quá trình đại ca cứu Triệu Mộ Hiền, nếu hắn thấy được sẽ không gây khó dễ đại ca thế này.
“Yêu? Ai trước kia nói chúng ta là những người không có tư cách nói chuyện yêu, lại càng không nên lưu lại gì sẽ vì sẽ chúng ta thống khổ, có tình yêu rồi mình chết đi sẽ rất tiếc nuối, mà người sống yêu mình nhìn người mình yêu phải chết sẽ rất thống khổ………. Đại ca! những lời này anh đã quên sao?” Đông Phương Thiên Kiêu châm chọc Đông Phương Phong Hoa.
“Anh không quên kể cả hiện tại anh vẫn cứ cho rằng là vậy.” Đông Phương Phong Hoa ác liệt trả lời
“Nhưng là Mộ Hiền làm cho anh hiểu được trên đời này dù người đó biết rõ chúng ta bị nguyền rủa vẫn yêu mình không thay đổi. Biết chúng ta không thể cùng nàng ấy sống đến bạc đầu răng long nhưng vẫn kiên quyết ở bên cạnh anh…….”
“Phải không Triệu Mộ Hiền? Cô có thể chịu được nỗi đau người đàn ông mình yêu chết đi hay sao? Cô thật sự chịu được ?” Đông Phương Thiên Kiêu buông tay ra, lạnh giọng hỏi Triệu Mộ Hiền.
Triệu Mộ Hiền dùng sức thở, một lúc lâu sau mới phát ra thanh âm
“Tôi…… Làm sao không đau ? Kẻ sống sót luôn chịu tra tấn, cực khổ đau hơn ai hết. Không phải ai cũng dám thừa nhận nỗi đau đó và vượt qua…….” Nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, lại nói:
“Nhưng cũng bởi vì thế, tôi không muốn anh ấy phải giết rồi sau đó thống khổ đến cuối đời, tôi thà rằng làm cái kẻ sống sót mà chịu đau, sinh cho anh ấy 1 đứa con ở cùng anh ấy đến giây phút cuối cùng….”
Nàng nói mà làm cho 2 vị Đông Phương phu nhân cảm động không thôi, nhưng cũng không làm mềm lòng được Đông Phương Thiên Kiêu.
“Nói thì hay lắm! Thực cảm động lòng người, thì sao chứ ? 2 người các ngươi có yêu nhau đến chết đi không tiếc nhưng còn lời nguyền của Đông Phương gia chúng tôi thì sao ? Các ngươi sống thế mà yên lòng ư ?” Hắn tức giận cười lạnh.
“Tôi……”
“Đại ca anh nên suy nghĩ, nhìn cho kĩ, cẩn thận bị cô ta lừa vì không muốn chết nên mới làm ra cái trò yêu huynh!” Hắn tiếp tục nói lời cay độc.
Triệu Mộ Hiền trợn to mắt, tức giận lớn tiếng phản bác:
“Cậu nói đủ chưa? Chẳng qua bởi vì chính cậu sợ chết mới không buông tha cho tôi thôi! Dù tôi có ở cùng 1 chỗ với Phong Hoa hay không ở cùng thì cậu đều muốn tôi phải chết để cứu lấy sinh mạng của mình, cậu mới là kẻ độc ác, ích kỷ !” ( L: khổ thân thằng bé, bị chị dâu tạt cho 1 trận ko biết tỉnh ra ko ?)
“Mộ Hiền em đừng nói nữa! ”Đông Phương Phong Hoa sốt ruột khiển trách vợ. Cô vợ ngốc này nói thế chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, chỉ càng chọn giận Thiên Kiêu.
Quả nhiên, Đông Phương Thiên Kiêu sắc mặt trầm xuống nổi trận lôi đình. Hận không thể đem cô ta bóp chết hai tay giơ ra, Mộ Hiền sợ tới mức ngồi xuống né tránh run rẩy, hắn muốn đá 1 cú vào đầu Triệu Mộ Hiền. Đông Phương Phong Hoa rốt cuộc không thể khoanh tay đứng nhìn, hắn một phen khống chế tay Đông Phương Thiên Kiêu, người thì đem Triệu Mộ Hiền đẩy ra.
Hai huynh đệ đang hết sức căng thẳng, ra tay quá nặng. Đông Phương Phong Hoa có hơi cảm thấy áy náy nhưng thấy nhị đệ vô lễ, thô bạo với Triệu Mộ Hiền lửa giận cũng bị khơi mào, không khách khí nữa.
Đông Phương Thiên Kiêu ra tay mạnh, hắn cho rằng đại ca là bị tình yêu làm mờ mắt, hắn phải đánh cho anh ấy tỉnh ra. Bọn họ đấm đá toán loạn lên, trong phòng đằng đằng sát khí. Người nhà Đông Phương đang thấy rất bất an, lo lắng. Hai vị Đông Phương phu nhân nhíu mày lắc đầu, không nói một lời. Đông Phương Khuynh Quốc còn có tâm trạng uống trà, Đông Phương Tuyệt Thế coi như là không có việc gì xem tivi, chỉ có Triệu Mộ Hiền là hoảng sợ, hét ầm lên:
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa……”
“Mộ Hiền con im lặng đi, cứ để cho bọn chúng đánh nhau 1 trận!” Đông Phương phu nhân ngăn cản nàng. ( L: hả!! ta lấy khăn lau mồ hôi vì choáng)
“Nhưng bọn họ… giống như muốn giết nhau vậy……” Triệu Mộ Hiền khủng hoảng nói.
“Sẽ không! Thiên Kiêu chỉ là giận dữ một chút sẽ thôi! Bởi vì nó là người kế tiếp sẽ phải đối mặt với cái chết như thế nào……” Đông Phương phu nhân thở dài.
Triệu Mộ Hiền cả kinh. Đúng vậy, Đông Phương Thiên Kiêu năm nay cũng 26 tuổi là người kế tiếp Đông Phương Phong Hoa là người gần với cái chết nhất.
Bởi vì nàng nếu sống sót 4 người con trai của Đông Phương gia này sẽ là chết nối tiếp chết, có lẽ bọn họ khó có thể tiếp nhận được điều này! Rõ ràng chỉ cần hi sinh 1 mình nàng thôi, sẽ cứu được đến 4 mạng người….Chỉ nghĩ như vậy thôi đã đủ làm cho nàng hoảng loạn và hối hận đến tột cùng, nước mắt từ khoé mi tràn ra trên mặt.
“Đều tại con…… là con không suy nghĩ chín chắn không nghĩ tới hậu quả ảnh hưởng tới nhiều người như vậy…” Nàng cúi đầu tự trách.
“Đừng như vậy Mộ Hiền! Phong Hoa từ nhỏ đã nói hắn tuyệt sẽ không yêu bất cứ ai cả vì nó nghĩ sau này sẽ không phải tiếc nuối. Nhưng chính con đã làm cho nó thay đổi, nó nguyện ý vì con mà trả giá bằng sinh mạng của bản thân mình. Nó thà rằng đánh 1 canh bạc lớn gia tộc chịu lời nguyền, các em nhiếc móc oán hận để có được con….Con là người nó yêu vì con nó sẽ làm tất cả!” Đông Phương phu nhân vỗ nhẹ vai của nàng nói.
Triệu Mộ Hiền ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn bà.
“Những nữ nhân của Đông Phương gia chúng ta đều là vì yêu mà kiên cường sống sót.” Đông Phương phu nhân khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng mỉm cười.
Làm cho tâm lý đang căng thẳng của nàng tràn ngập sự bội phục. Muốn là người của Đông Phương gia thì nàng phải có dũng khí như vậy! Lúc này, Đông Phương Phong Hoa đã bị trúng 1 cú đấm vào đầu, ngã xuống đất, khoé miệng có 1 chút máu.
“A!” Nàng che miệng đang hét, rất muốn đi lên nhưng lại tự ép chính mình bình tĩnh. Không thể nhúng tay vào đây là chuyện của anh em bọn họ, tựn hủ là vậy nhưng cũng rất lo cho Phong Hoa.
Đông Phương Thiên Kiêu chiếm thế thượng phong, mạnh mẽ đánh vào mặt của Đông Phương Phong Hoa. Chính là phẫn nộ thở phì phò, trừng mắt nhìn Đông Phương Phong Hoa.Đông Phương Phong Hoa cũng nhìn thẳng hắn, không hé răng.
Hai người cứ như vậy đánh lẫn nhau, Triệu Mộ Hiền chờ đến mức điên rồi thì Đông Phương Thiên Kiêu đột nhiên thu tay lại buông Đông Phương Phong Hoa ra, lạnh lùng nói:
“Anh tưởng mình cố ý chịu 1 đấm thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao ?”
“Em không cần tha thứ, Thiên Kiêu! Em có quyền tức giận nhưng anh chỉ hy vọng em đừng nữa hận Mộ Hiền nữa muốn hận thì hãy hận người anh này đi.” Đông Phương Phong Hoa tay lau máu ở khoé miệng, bình tĩnh nói.
“Hừ!” Hắn hừ mạnh một tiếng, trừng mắt lườm Triệu Mộ Hiền lại nói:
“Đừng cho là tôi cứ như vậy buông tha cô, đợi khi tìm được sư thúc của Lỗ Mặc sẽ lại đến tính số với cô sau……”
Đang xem tivi, lại nghe thấy tiếng chuông, Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày, nghe máy trên màn hình là mặt của Cừu Nghĩa.
“Phu nhân, thiếu gia……”
“Cừu tổng quản! Ông đã tìm được sư thúc của Lỗ Mặc chưa?” Đông Phương Phong Hoa vội vàng chạy vọt tới màn hình.
“Tôi đã tìm được rồi, nhưng……” Cừu Nghĩa vẻ mặt là lạ.
“Làm sao ?” Đông Phương Thiên Kiêu nóng vội đi qua.
“Cái này……” Người làm việc chắc chắc nghiêm túc Cừu Nghĩa nhưng lại có lúc trở nên quanh co, làm cho mọi người đều cảm thấy buồn bực.
“Rốt cuộc là sao ? Chẳng lẽ sư thúc Lỗ Mặc già quá đã chết sao?” Đông Phương Khuynh Quốc cười.
“Không! Không có nhưng thân phận sư thúc này…… có chút kỳ quái.” Cừu Nghĩa nói xong thối lui từng bước, đem hình ảnh 1 cô gái gầy gầy cho mọi người nhìn..
Tất cả mọi người ngẩn ra, không hiểu hắn mang hình cô gái kia làm gì?
“Cô gái này… chính là sư thúc của Lỗ Mặc .” Cừu Nghĩa giới thiệu.
“Cái gìiiiiiiiiii?” Mọi người tất cả đều há hốc mồm. Sư thúc Lỗ Mặc sư làm sao lại có thể là một cô gái trẻ tuổi trẻ như vậy? Nhìn qua cô gái này chỉ hơn 20 tuổi, gầy đến mức gió thôi bay.
“Cừu Nghĩa ngươi đang đùa hả?” Đông Phương phu nhân hờn giận trách mắng.
“Thuộc hạ không dám, lão phu nhân! Đông Phương Lang bày ra thiên la địa võng, tuyệt đối không thể lầm, cô gái này xác thực là sư thúc Lỗ Mặc.”
“Lỗ Mặc cũng đã 80 tuổi, tại sao sư thúc có thể là một tiểu nha đầu này?” Đông Phương Thiên Kiêu cả giận nói.
“Kỳ thật, sư phụ Lỗ Mặc so với hắn cũng trẻ hơn. Lỗ Mặc chỉ biết về phong thuỷ, sau lại nghe nói sư phụ hắn là 1 cao nhân, nên mới bái sư học nghệ. Nghe nói cô gái này là tiểu sư muội của hắn, tuy rất trẻ tuổi nhưng rất có tài năng. Năng lực cô gái này rất đáng nể phục, nên Lỗ Mặc rất coi trọng cô gái này, nên mới tôn nàng làm sư thúc.” Cừu Nghĩa chính xác giải thích.
“Là thật hay giả? Trên đời này thực sự có người như thế sao? Không phải là kẻ lừa đảo chứ ?” Đông Phương Khuynh Quốc nói ra lời châm biếm. ( L: anh này đừng kinh ko sẽ đến lúc a ko qua nổi )
Cô gái qua màn hình như là nghe thấy được hắn giễu cợt, ngẩng đầu nhìn qua màn hình như đang nhìn hắn. Tiếng cười của hắn bỗng im lặng, trong lòng hơi trấn động.
“Này! Cô nhìn tôi làm gì?” Hắn khiêu khích hỏi.
“Không có gì.” Tiếng nói của cô gái này thanh âm nhu hòa tinh tế, cho dù là từ trong rèm truyền ra, cũng làm cho người ta cảm thấy giống như làn gió ôn hoà lướt qua ngực, rất bình yên. “Tam thiếu gia! Cô ấy…… kỳ thật là không nhìn thấy rõ lắm……” Cừu Nghĩa vội vàng giải thích.
“Có ý gì?” Đông Phương Khuynh Quốc hơi nhíu mày.
“Thị lực của cô ấy không tốt lắm.”
Mọi người nghe xong đều ngây dại.
“Ông nói là cô gái ấy người mù ?” Triệu Mộ Hiền bật thốt lên, nhưng miệng rất nhanh đã bị Đông Phương Phong Hoa che lại.
“Tôi còn đại khái có thể thấy được hình dáng của cô, thưa công chúa!” Cô gái mỉm cười.
“Cô…… nghe Lỗ Mặc nói về tôi sao?” Triệu Mộ Hiền ngẩn ra, sao cô gái này lại biết nàng?
“Hắn không đề cập qua! Nhưng tôi có thể thấy được khiếp trước của cô”
Đông Phương gia mỗi người 1 suy nghĩ, không tránh khỏi sự nghi hoặc.
Cô gái này không hề nói lời vô nghĩa, lập tức đề cập tới chủ đề chính:
“Các người muốn giải trừ ‘mỹ nhân từ’ ?”
“Đúng vậy! xin hỏi cô có gì cao kiến gì không?” Đông Phương Phong Hoa nhìn chằm chằm nàng, hoài mong một tia hy vọng.
Lời nguyền mỹ nhân này đã tồn tại đến cả ngàn năm rồi. Muốn giải trừ nó phải tìm được chủ nhân chân chính của nó” Cô gái cúi đầu vuốt tấm ảnh chụp “Mỹ nhân từ” mà Cừu Nghĩ mang đến, chậm rãi nói.
“Cái này chúng ta đã sớm biết nói gì mới mẻ hơn 1 chút được không?” Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng ngắt lời của nàng.
Nàng cũng không tức giận lại nói tiếp:
“Chỉ là các người đã tìm lầm người rồi.”
“Cái gì?” Nhầm ? Mọi người sửng sốt một chút.
“Tìm lầm người? Cô nói vậy là sao ?” Đông Phương Thiên Kiêu kinh hỏi.
“Chủ nhân thực sự năm đó không phải là công chúa đời Tống mà là 1 người thợ thủ công.”
“1 người thợ thủ công ư ?”
“Đúng vậy! Năm đó Mỹ nhân từ là vật được bồi táng vì quá yêu đồ sứ tới mức vị công chúa này bị ốm, muốn tất cả những thứ gì đẹp đều phải được chôn theo mình. Bên cạnh công chúa có 1 người thợ làm đồ gốm rất giỏi phát hiện là lấy tro cốt của người đã chết làm nguyên liệu sẽ làm cho đồ đó nhẵn nhụi, rất đẹp. Vì người thợ này rất yêu công chúa nên đã dùng chính sinh mạng của mình chết và dặn trợ thủ của mình làm ra cực phẩm Mỹ nhân từ tinh xảo để được chôn cùng với công chúa.” Cô gái chậm rãi nói. ( L: quá si tình…)
“Như vậy vì sao không cùng ở 1 chỗ mà lại nằm ở đó….” Đông Phương Thiên Kiêu lại hỏi.
“Đó là khi công chúa ở trên giường bệnh nghe được tin cái chết của vị thợ thủ công kia đã mang đi.”
“Chẳng lẽ……công chúa và thợ thủ công lúc đó……” Đông Phương Phong Hoa nghe được trong lòng tràn đầy nghi vấn. Năm đó nghe nói công chúa đã kết hôn, lại rất yêu chồng mình?
“Không! công chúa với vị thợ kia chỉ thuần túy là ngưỡng mộ tài năng. Nhưng vị thợ thủ công đó lại rất yêu công chúa, cho dù chết vẫn yêu. Hắn yêu đến mê nguội bởi vì thân phận thấp kém của mình cho dù chết cũng sẽ không được chôn cùng công chúa cho nên tình nguyện làm vật đó để được ở cùng công chúa khi chết…” Mỗi người nghe được đều cảm thấy rất sợ hãi. Tình cảm đơn phương không đúng là kẻ chờ đợi yêu lại dễ dàng tự kết liễu mình, tạo thành nghiệt!
“Hắn gọi cái đó là mỹ nhân từ vì phía dưới của nó có lời nguyền rủa, chết không rời. Vì muốn vĩnh viễn ở cạnh công chúa nên không cho phép bất kì kẻ nào động vào từ bàn, lời nguyền kia là để trừng phạt kẻ nào tách hắn ra khỏi công chúa đời đời kiếp kiếp bị lời nguyền vây khốn, vĩnh viễn không thể nào hoá giải.”
Triệu Mộ Hiền vỗ ngực âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi. Biết mình không phải là người đặt ra lời nguyền rủa, nếu lúc trước phải chết có phải chết không minh bạch, chết uổng sao ?
Đông Phương Phong Hoa liếc nhìn nàng một cái, nhanh kéo đi nàng vào lòng cũng thầm kêu thật may mắn.
“Vậy…… bây giờ chúng tôi nên làm cái gì bây giờ? Nếu như vị thợ kia có hậu nhân thì……” Đông Phương lão phu nhân lo lắng hỏi.
“Sau khi vị này chết chưa thấy có sự đầu thai chuyển thế. Hồn vị thợ kia trải qua ngàn năm luân hồi, chỉ cần tìm được hồn của hắn thì lời nguyền biện pháp hoá giải.” Cô gái khẩu khí lạnh nhạt tựa như đang nói chuyện không liên quan đến mình, như thế mà thôi.
“Là hồn phách thì tìm thế nào được?” Đông Phương Thiên Kiêu hừ lạnh.
“Anhi sẽ tìm được, Đông Phương Thiên Kiêu! Lời nguyền của Đông Phương gia vốn nên từ anh giải, đây là trách nhiệm của anh.”
Cô gái lẳng lặng dùng nàng cặp kia trong suốt nhìn hắn.
“Tôi dựa vào cái gì để tin lời cô nói?” Hắn hoài nghi cô gái căn bản đang đóng kịch, nói nói hươu nói vượn.
Chuyện xảy ra từ một ngàn năm về trước cô ta làm sao có thể biết được mà kể lại?
“Hồn của người thợ đó đang trú ngụ trên người 1 cô gái ?” Cô gái kianói tiếp.
“Nữ nhân? Cô nói…… người thợ này đời này là 1 nữ nhân?” Đông Phương Phong Hoa kinh hô.
“Đúng vậy! Hơn nữa cô ta đã xuất hiện, theo như tôi thấy được…. ở bên cạnh cô ấy có một cái bình sứ màu tím xinh đẹp, thân bình yểu điệu như 1 mỹ nhân….”
Cô gái này vừa rời khỏi màn hình Đông Phương Thiên Kiêu nhất thời biến sắc.
Bình sứ màu tím ? Mỹ nhân? Là bình “Hà Khẩu mỹ nhân” Sao? Cùng một chỗ, không phải là…..Phút chốc trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt có kính râm to đùng che khuất – Hắc Tĩnh….. Chậm đã, Hắc Tĩnh là nam mà! Hồn thợ thủ công bám vào một nữ nhân. Như vậy nữ nhân phải là đại tiểu thư Hắc Nguyệt Đường – Hắc Dao mới đúng!
“Ông nói cô ấy không nhìn thấy? Như vậy làm sao mà biết ? Đông Phương Tuyệt Thế nghi vấn. Lời của cô ta hắn không cho là đúng.
“Tam thiếu gia! Cô ấy có “thiên nhãn” ” Cừu Nghĩa vội vàng nói.
“Hừ! Cô nói cô có “ thiên nhãn”. Ai có thể làm chứng?” Đông Phương Tuyệt Thế mắt đẹp nheo lại.
“Tin hay không thì tuỳ! Tôi đã nói hết việc mình biết rồi, coi như giúp Lỗ Mặc một lần.” Cô gái không ngại bọn họ nghi ngờ, vẻ mặt rất bình thản.
Đông Phương Thiên Kiêu lại bị lời của nàng nói rất hưng trí, truy hỏi:
“Chỉ cần tìm được nữ nhân kia thì lời nguyền rủa có thể giải?”
“Đúng vậy.”
“Rất hay! Con sẽ đem nữ nhân về.” Hắn cười lạnh.
“Thiên Kiêu! Con biết cô gái kia ?” Đông Phương phu nhân vội hỏi.
“Đúng vậy! Thật trùng hợp đã từng gặp ở Hongkong .”
“Những điều anh nhìn thấy không nhất định là thật. Chưa chắc đã là đúng nên trăm ngàn lần đừng nhìn lầm, một khi bỏ qua lần này lời nguyền rủa sẽ vĩnh viễn khó giải, cho nên cần phải lựa chọn thật chính xác. Nếu anh không thể xác định, người đó sẽ thành người mà anh …” Cô gái này chưa nói xong, đột nhiên che hai mắt của mình, ngã xuống.
“A?” Cừu Nghĩa rất nhanh đỡ lấy cô gái đó.
Hai gã mặc áo xám nhân vội vàng chạy vào đẩy Cừu Nghĩa ra.
“Đừng bắt tiểu thư phải nói nhiều như vậy! Thiên nhãn của nàng không thể sử dụng quá mức, nếu không cô ấy sớm muộn gì cũng bị thương tổn!”
“Đợi chút…cô ấy vừa rồi còn đang nói dở….” Đông Phương Thiên Kiêu lại cảm thấy trong lời nàng nói có huyền cơ khác hắn còn muốn hỏi rõ ràng một ít, nhưng cô gái này đã bị mang đi trên màn hình chỉ còn lại Cừu Nghĩa.
“Cừu tổng quản! Ông đang ở nơi nào?” Đông Phương phu nhân lập tức hỏi.
“Dạ thuộc hạ ở Tô Châu.”
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp thỉnh vị tiểu thư kia tới đây một chuyến.”
“Bà nội! Bà tin cô ấy ?” Đông Phương Khuynh Quốc mở to hai mắt.
“Không tin cũng phải tin! Bà tuyệt đối không buông tha bất cứ cơ hội nào?” Đông Phương lão phu nhân kiên nghị nói.
“Đúng thế! Chỉ cần có khả năng giải trừ lời nguyền rủa, cho dù chỉ có tia hi vọng nhỏ nhoi ta cũng phải nắm chắc, hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy không giống là kẻ gạt người……” Triệu Mộ Hiền cũng nói.
“Nữ nhân kia thay cô giải vây, cô đương nhiên tin cô ấy.” Đông Phương Tuyệt Thế nói.
“Tôi….” Triệu Mộ Hiền trừng mắt với hắn, thật sự rất muốn đấm cho hắn một phát, nhưng là nàng không dám, đã quen Đông Phương Tuyệt Thế cũng không phải một, hai ngày! Nàng nên chọc tiểu quỷ này nếu không chết rất khó coi
“Tốt rồi. Đều im lặng đi! Thiên Kiêu con đi nữ nhân kia, còn vị tiểu thư có thiên nhẫn kia….” Đông Phương lão phu nhân nhìn về phía Cừu Nghĩa.
“Cừu Nghĩa! Ngươi có thể đem cô gái đó về đây không?”
“Lão phu nhân! Cô ấy nói mình chỉ có thể nói đến vậy thôi. Còn việc khác thì chúng ta phải dựa vào sức mình.” Cừu Nghĩa khó xử nói.
“Hừ, xem kìa! Chỉ biết múa mép khua môi, cô ta chỉ giỡn chơi chúng ta thôi.” Đông Phương Tuyệt Thế chán ghét bĩu môi.
“Trên đời này luôn luôn những người có năng đặc biệt, chúng ta là Đông Phương gia nên ta phải học được cách khiêm tốn để đối mặt với mọi điều. Hoặc là Đông Phương gia chúng ta tự mình ra mặt tới gặp cô gái đó như vậy mới thành ý….” Đông Phương phu nhân trầm ngâm chuyển hướng về Đông Phương Khuynh Quốc
“Khuynh Quốc con đi đi!”
“Con? Vì sao là con?” Đông Phương Khuynh Quốc ngẩn ra. ( L: là thiên mệnh anh à)
“Phong Hoa bị thương, Thiên Kiêu cũng có việc, Tuyệt Thế phải trông coi tìm di tích mộ táng của công chúa trước mắt chỉ có con là nhàn hơn.” Đông Phương phu nhân trừng con trai.
“Con… còn phải thiết kế mẫu mới cho gốm sứ Đông Phương…” Đông Phương Khuynh Quốc thật sự là lười xa nhà.
“Phải biết cân nhắc nặng nhẹ việc này quan trọng hơn so với thiết kế nhiều. Ngày mai cháu phải lập tức xuất phát.” Đông Phương lão phu nhân nghiêm túc ra lệnh.
Đông Phương Khuynh Quốc bất đắc dĩ thở dài chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
“Thiên Kiêu! Con nói đã gặp qua nữ nhân kia thật sự là có thể đem đem cô gái đó về sao?” Đông Phương phu nhân có vẻ rất quan tâm cô gái mang hồn phách vị thợ kia.
“Mẹ! Ngưòi yên tâm. Chỉ cần con ta tay cô ta sẽ chạy không thoát.” Đông Phương Thiên Kiêu thâm trầm cười.
“Cô ấy rốt cuộc là ai?” Đông Phương Phong Hoa tò mò hỏi.
“Thực khéo thay, cô ấy chính là đại tiểu thư Hắc Dao của Hắc Nguyệt Đường.” Đông Phương Thiên Kiêu công bố đáp án.
“Hắc Nguyệt Đường?” Đông Phương Phong Hoa rùng mình cùng Triệu Mộ Hiền nhìn lẫn nhau không nghĩ tới lại có quan hệ với Hắc Tĩnh ư?
“Đúng vậy. Cô ta là chị gái của Hắc Tĩnh, trước mắt giữ vai trò quản lý Hắc Nguyệt Đường.”
“Hắc Nguyệt Đường rất phiền toái nhất là Hắc Tĩnh….” Đông Phương Phong Hoa nhíu mày.
“Đừng lo lắng chỉ cần thu phục được Hắc Dao thì tiểu tử kia sẽ không uy hiếp gì được.” Đông Phương Thiên Kiêu hiện lên một nụ cười đắc ý, lạnh lẽo. Hắc Dao khẳng định là hắn thu phục dễ như chơi, bất quá hắn càng muốn biết Hắc Tĩnh khi nhìn thấy diện mạo thực của bình Hà Khẩu mỹ nhân sẽ có biểu tình thế nào…..
Lúc này tiểu tử kia chỉ sợ là đã tức giận đến hộc máu rồi…Thật đáng tiếc… Rất đáng tiếc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.