Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 10: So tiễn. Thượng




Hoắc Khứ Bệnh cầm trên tay một bộ Kích Trương nỏ, hiển nhiên đã thử mấy mũi nỏ, nét mặt không nhìn ra là hài lòng hay không hài lòng. Bên cạnh có hơn mười sĩ tốt cũng cầm Kích Trương nỏ đang thử dùng, Lý Cảm lướt nhìn bia gỗ, người bắn trúng hồng tâm chiếm năm phần, thành tích xem như đã không tầm thường, đây cũng là chuyện Lý Cảm trước đó không ngờ tới.
Đương kim Thánh Thượng lệnh cho Hoắc Khứ Bệnh làm Phiêu Kỵ Tướng quân, lãnh binh thao luyện, cử động lần này khiến cho không ít người trong triều, nhất là đám võ tướng đều rất không phục trong lòng. Mặc dù Hoắc Khứ Bệnh từng dẫn tám trăm tinh kỵ chinh phạt vào năm ngoái, chém đầu hai ngàn hai mươi tám thủ cấp của Bộ Lỗ, có Tướng quốc, Đương hộ, chém ông của Thiền Vu, chiêu hàng Tịch Nhược hầu, bắt quý phụ Thiền Vu là La Cô Bỉ, dũng quan tam quân, nhưng đại đa số đều cho rằng chẳng qua chiến dịch này chỉ là may mắn, đơn thuần là tình cờ. Lần này Lý Cảm mượn danh vận chuyển nỏ khí đến trong quân, thật ra cũng là ý của Tướng quân Lý Quảng, muốn xem thử viên Tướng quân rõ ràng là tuổi có phần trẻ quá mức này đến cùng là luyện binh như thế nào.
Hoắc Khứ Bệnh buông Kích Trương nỏ, xoay người đi lấy Xích Cổ nỏ sáu thạch, nhướng mắt nhìn thấy Lý Cảm, bèn cười nói với chúng sĩ tốt: “Mọi người dừng tay… Vị này là Lý Cảm con trai Lý Tướng quân Lý Quảng, hôm nay ta đặc biệt mời huynh ấy đến đây thể hiện tài năng với mọi người, mấy người phải theo học cho tốt đấy!”
Luận tuổi tác, Lý Cảm còn muốn lớn hơn Hoắc Khứ Bệnh hai tuổi, nghe trong lời chàng tuy vô cùng khách sáo nhưng lại mang chút ý chọc tức. Biết cậu ta cũng có chủ tâm thăm dò mình, Lý Cảm tính tình vốn nhân hậu, cũng chẳng chấp, nhẹ chắp tay với đám người rồi cầm Xích Cổ nỏ sáu thạch trong tay Hoắc Khứ Bệnh, lại lấy mũi nỏ.
Nếu là người bình thường, có sức kéo sáu thạch đi nữa, kéo dây nỏ này cũng phải đặt ngang hông dùng hai tay kéo, nhưng chỉ thấy Lý Cảm đặt nỏ tựa trên vai trái, dùng tay phải kéo dây nỏ lại nỏ răng. Chỉ bằng hành động đó đã khiến đám binh tốt xung quanh rối rít thán phục.
Lý Cảm chỉnh tốt mũi nỏ, tay trái cầm nỏ, tay phải ôm tâm móc, thấy tầm ngắm đã chuẩn, chỉ nghe phựt một tiếng, mũi nỏ phóng đi…
Anh ta nhắm vào một bia gỗ xa tầm ba trăm bước, khác với bia hai trăm bước mà binh tốt lúc này sử dụng, bằng mắt thường nhìn, điểm đỏ của hồng tâm hầu như bé đến mức không thể nhìn thấy, chỉ nghe tiếng mũi nỏ cắm vào bia, đã trúng chính giữa hồng tâm.
Hoắc Khứ Bệnh ở phía sau vỗ tay khen ngợi: “Chính xác quá, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử!”
Lý Cảm buông cây nỏ, quay lại khiêm tốn lắc đầu cười nói: “Gia phụ có thể kéo cây nỏ mười thạch, còn ta cũng chỉ là cây nỏ sáu thạch thôi, khiến gia phụ hổ thẹn rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh nhún vai không lên tiếng, phất tay với chúng sĩ tốt, ra hiệu bọn hắn tiếp tục thao luyện, rồi mới quay qua Lý Cảm nói: “Đúng rồi, Mông Đường trong quân ta là bộ hạ cũ của lệnh tôn, tiễn thuật vô cùng tinh xảo, huynh biết anh ấy chứ?”
Lý Cảm mỉm cười: “Biết.” Tất nhiên là anh ta nhận ra, nửa năm trước Hoắc Khứ Bệnh chọn lấy Mông Đường, phụ thân quả là đã lên cơn mấy ngày, anh ta cũng bị liên lụy không ít.
“Anh ấy hiện giờ là Việt Kỵ Giáo Úy của Chấn Vũ doanh…” Hoắc Khứ Bệnh như nhớ tới điều gì, hỏi Triệu Phá Nô bên cạnh, “hôm nay ngày mấy nhỉ?”
“Hồi bẩm Tướng quân, ba mươi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Trùng hợp thật, hôm nay là buổi khảo hạch tiễn thuật ở Chấn Vũ doanh, huynh là chỗ quen biết cũ của Mông Đường, dùng cơm xong theo ta qua bên ấy xem một chút đi.”
Trước khi đến đây, Lý Cảm chỉ từng gặp qua Hoắc Khứ Bệnh trong thành Trường An đôi lần, cũng không trò chuyện. Anh ta biết rõ Hoắc Khứ Bệnh là cháu trai Vệ Hoàng hậu Vệ Tử phu và Vệ Đại Tướng quân Vệ Thanh, thân phận tất nhiên cao quý khôn xiết, hơn nữa dũng quan tam quân rất được Thánh thượng tin tưởng một bề, đã lường trước hơn phân nửa là người tự cao tự đại, cho nên trước khi đến đã chuẩn bị tinh thần đưa nỏ xong sẽ bị phái về ngay, nào ngờ Hoắc Khứ Bệnh lại chủ động mời mình đi Chấn Vũ doanh.
“Vâng.”
Hoắc Khứ Bệnh tuy tuổi còn trẻ, song quân hàm cao hơn mình, Lý Cảm gật đầu nhận lệnh.
Đế Tố tỉ mỉ chỉnh mũi tên rồi lại chỉnh, nghiêm túc tường tận xem xét, không buông tha cho bất kể một cọng lông thừa nào. Triệu Chung Vấn đang mài đầu tên, cố sức mài đầu tên đến bén nhọn sáng loáng.
Dịch Diệp bắn hết sạch một ống tên, cũng chẳng có mũi tên nào có thể đụng tới bia ngắm, cười xuýt xoa chắp tay với chung quanh, chạy xuống nghiêng người dựa lưng vào Từ Đại Thiết, xem Triệu Chung Vấn Đế Tố bận rộn. Lại ngắm ra xung quanh, người cầm mũi tên hành động giống vậy cũng không phải số ít, còn có một số người hối hả lấy cung.
“Khảo hạch khó lắm sao? Sao đều căng thẳng dữ vậy?” Dịch Diệp không hiểu, tuy là nói tới chiều mới là buổi khảo hạch tiễn thuật, nhưng tiễn thuật của Triệu Chung Vấn Đế Tố đâu tệ, thi đạt hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, hoàn toàn đâu cần căng thẳng thế.
“Khảo hạch buổi chiều tính là gì, khó là khó vào tối nay nè!” Đế Tố trừng mắt ngó hắn, “Xa trăm bước, chỉ cắm một nén hương, bắn trúng đầu nhang, ông nói khó hay không khó?”
Dịch Diệp nhìn qua tấm bia phía trước mà mình trăm phát bắn không trúng, tưởng tượng đổi thành một cây nhanh, cứng họng luôn, mãi mới hỏi: “Mấy người có nắm chắc không đó?”
“Nào có nắm chắc, tìm vận may thôi.” Đế Tố vừa nói vừa hôn rồi lại hôn lên mũi tên, “Lỡ may mắn, bắn trúng, thưởng tròn năm đồng vàng đó.”
“Năm đồng vàng! Là lớn hay là nhỏ?”
Đế Tố sửa lưng hắn: “Đương nhiên là nhỏ rồi.”
“Xem như là nhỏ, năm đồng vàng cũng không tệ!” con mắt Dịch Diệp sáng rực, phần khen thưởng quả là phong phú. Đúng lúc Tử Thanh ôm một ôm lớn mũi tên chồng chất quay về, hắn vội kể cho cô: “Thanh nhi, Thanh nhi, em hay gì chưa, ngoài khảo hạch ban chiều, còn có một trận ban đêm nữa, ai bắn trúng có thể cầm năm đồng vàng đó.”
“Ờ.” Tử Thanh thả đống tên, xếp vào từng ống tên.
“Ờ? Năm đồng vàng đó! Đủ cho nhà chúng ta ăn một năm đó.”
“Ừm.”
“Ừm? Chỉ cần bắn một mũi tên là có thể ăn một năm, chuyện tốt vậy tìm đâu bây giờ!” Dịch Diệp có phần vui mừng không kìm được, “Hôm nay ta mới biết, thì ra ở trong quân còn có chuyện tốt cỡ này đó.”
Tử Thanh dừng tay chốc lát, nhướng mắt nhìn hắn, định nói gì lại thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng không nói ra miệng, cúi đầu xếp tên.
“Nếu cưỡi ngựa bắn trúng, thưởng mười đồng vàng luôn đó.” Triệu Chung Vấn nghiêng đầu bổ sung.
“Trong quân ta, có ai từng bắn trúng chưa?”
“Đương nhiên là có.”
“Cầm được đồng vàng thật chứ?!”
“Đó là đương nhiên!” Triệu Chung Vấn cũng lộ vẻ mong chờ không che giấu trong mắt, “…Nếu là ta có thể bắn trúng, chờ khi về nhà có thể mua trâu, sửa sang nhà ở một chút.”
Đế Tố cũng hưng phấn xen vào: “Còn ta thì để dành, đến kinh thành chọn một căn nhà tốt để ở.”
“Nhà ở kinh thành quý giá, mười đồng vàng mua được gì chứ.” Triệu Chung Vấn cười nói.
Đế Tố không nhụt chí, ngẫm nghĩ: “Cũng được, ta cần gì phải tự mua, chờ mai này lập công lớn, Thánh thượng dĩ nhiên sẽ ban thưởng nhà cho ta.”
“Người thì rất nhỏ, khẩu khí lại lớn lắm!” Triệu Chung Vấn cười lắc đầu.
“Đến chừng đó mấy người đến nhà ta ở hết đi.” Đế Tố gật gù đắc ý nói, “Ta sẽ sai người chuyên hầu hạ mấy người rửa chân, mấy người cứ ngồi đó là xong, đến nước cũng không cần mấy người đi đổ, bảo đảm hầu hạ tất cả thật thoải thoải mái mái.” Vào mỗi ngày, thời điểm Đế Tố cảm thấy thoải mái nhất chính là lúc rửa chân mỗi đêm sắp sửa đi ngủ, chỉ tiếc là mình còn phải tự đi đổ nước rửa chân, cậu thấy, hưởng thụ lớn nhất của mấy người giàu không đâu qua mặt được đó chính là có người hầu hạ rửa chân.
Ai nấy đều cười rộ.
Triệu Chung Vấn cười to nắm cả bả vai Đế Tố, lại lắc lắc Từ Đại Thiết: “Câu này, chúng ta làm gì làm cũng phải nhớ cho thật rõ nhé.” Từ Đại Thiết cũng ngây ngô cười hắc hắc hắc theo.
Dịch Diệp cười một hồi, khom người chống đất, gấp rút rèn luyện lực cánh tay, cứ như rằng sẽ có hy vọng ngay. Tử Thanh vẫn không đổi, một kiểu luyện tên như nhau, một vẻ bắn trật y chang.
“Thanh nhi, nếu em bắn trúng, cầm được mười đồng vàng thì em định xài thế nào?” Nghỉ ngơi đôi chốc, Dịch Diệp hào hứng dạt dào hỏi cô.
Tử Thanh ngây một lúc, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Mau nghĩ lại thử…”
Tử Thanh ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu nói: “Không biết, cho anh vậy.”
“Cho ta?!”
“Anh là anh trai, tất nhiên là cho anh rồi.”
Ngửa đầu uống một hớp, Tử Thanh đương nhiên nói.
Dịch Diệp nhìn ngó cô một lát, bất đắc dĩ mỉm cười. Từ Đại Thiết bên cạnh nghe được, tự nhủ: “Nếu thế tớ sẽ cho mẹ tớ, đúng rồi, còn em gái tớ nữa.”
Vào đêm, trên giáo trường Chấn Vũ doanh.
Nhang đã châm lửa, lốm đốm thoắt sáng thoắt tối trong bóng đêm. Từng dãy quân tốt đứng bên kia võ đài, gió đêm cuốn qua giữa đám bọn hắn, ánh lửa chiếu vào từng cặp mắt tỏa sáng, lặng ngắt như tờ.
Mông Đường nhanh chân nhảy lên đài cao, ánh mắt sắc bén lại cực nhanh chóng quét qua đám quân tốt một lần, mới nói: “Quy định cũ, giương cung ngoài đường kẻ, ai có thể bắn trúng đầu nhang thưởng năm lượng, ai cưỡi ngựa bắn trúng thưởng mười lượng. Bắt đầu đi…”
Triệu Chung Vấn và Đế Tố cầm cung, im lặng đứng trong đội; Dịch Diệp, Tử Thanh, Từ Đại Thiết thì ở đám người vây xem. Trong cuộc thi ban chiều, ba người họ đều không hợp cách, nên vốn không có tư cách tham gia.
“Xa thế này…” Dịch Diệp nheo mắt nhìn đầu nhang chợt sáng chợt tắt, vì đang đêm, đầu nhang lại là một điểm quá nhỏ, càng thấy thêm xa xôi, “Quá khó đi!”
Tử Thanh “Ừ” đáp, không tiếp lời.
Từ Đại Thiết làu bàu: “Tớ thật không rõ, bắn như này làm gì đâu, chẳng thà bắn mấy con chim, còn có thể nướng ăn.”
Hàng binh tốt đầu tiên đã giương cung cài tên, vút vút, một loạt tên bắn ra… Tử Thanh chăm chú nhìn, một loạt đầu nhang làm bia ngắm kia, vẫn y nguyên, không tắt cây nào.
Hàng binh tốt thứ hai lên thay, vẫn không ai bắn trúng;
Hàng binh tốt thứ ba lên thay, không ai bắn trúng.
Hàng binh tốt thứ tư lên thay, có một người bắn trúng, vui mừng khôn xiết đi xuống.
Hàng binh tốt thứ năm lên thay, vẫn không ai bắn trúng, Triệu Chung Vấn Đế Tố cũng ở trong đó, đám người đang nín thở chờ đợi, chợt nghe bên cạnh võ đài có tiếng người cười cười, nói tiếp: “Thôi, biết trước không nên tới, để huynh chế giễu rồi.”
Một giọng khác nói: “Bắn hương trong đêm tối rất khó, hơn cả thiện xạ, trong trăm người có thể có một, đã không dễ.”
Mông Đường nghe ra giọng, dõi mắt theo hướng ấy tìm kiếm, miệng thất kinh hỏi: “Tam công tử?”
Người trước nghe vậy cười nói: “Xem đi, đến cả ta Mông Đường còn không nghe ra, thế mà vẫn còn nhớ giọng huynh.”
Giọng nói này, Mông Đường rét lạnh, sải bước nhảy xuống đài cao, giạt đám người, quỳ một chân xuống đất hành lễ: “Ti chức không biết Tướng quân giá lâm, thất lễ hờ hững, kính xin thứ tội.”
Hoắc Khứ Bệnh không thèm chấp phất tay: “Đứng lên đi… Vị này anh đã quen biết vậy thì ta cũng không cần giới thiệu.”
Đương nói, Lý Cảm đã bước lên một bước, đỡ Mông Đường dậy, mỉm cười ân cần thăm hỏi: “Mông đại ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.