Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 12: So tiễn. Hạ




Trên giáo trường, Hoắc Khứ Bệnh rất hứng thú cầm một chiếc chuông và dùi nhỏ đến, thấy Mông Đường Lý Cảm đều đã chuẩn bị kỹ càng, bèn cất cao giọng hô: “Mỗi người bảy mũi tên, ai trúng nhiều hơn thì thắng; nếu số lượng giống nhau, thì người nhanh hơn sẽ thắng.”
Mông Đường Lý Cảm nhìn nhau cười một tiếng, lập tức Hoắc Khứ Bệnh gõ nhẹ chuông “Đoong”, hai người gần như là đồng thời đưa tay tới bao tên lấy tiễn, giương cung nhắm chuẩn, mũi tên như sao xét, ngươi truy ta đuổi…
Hai nén nhang ở cuối đường, theo tiếng mà phụt tắt.
Quá chính xác, đám binh lính vây xem xung quanh nén tiếng sợ hãi thán phục. Hoắc Khứ Bệnh rỗi rãi đung đưa dùi nhỏ, không chút rúng động, chỉ cười nhìn.
Tiếp theo mũi tên thứ hai, cả hai đều bắn trúng.
Đến mũi tên thứ ba, Mông Đường bắn trúng, Lý Cảm lại mất chính xác. Nhóm binh tốt xung quanh không kìm được lớn tiếng khen Giáo Úy nhà mình hay, Mông Đường kìm không được đắc ý trong lòng, quay sang liếc qua Lý Cảm, người sau đáp lại bằng nụ cười nhẹ mỉm.
Mũi tên thứ tư, cả hai đều bắn không trúng. Mông Đường liếc mắt qua binh tốt chung quanh, ho to một tiếng, đám binh tốt lập tức câm như hến, không ai dám hó hé.
Ý cười càng rõ trên mặt Hoắc Khứ Bệnh, hơi cúi xuống, giỡn với chiếc chuông đồng, như đã mất hứng thú với cuộc tỷ thí.
Mũi tên thứ năm, Lý Cảm bắn trúng, Mông Đường thất thủ.
Mũi tên thứ sáu, Lý Cảm bắn trúng, Mông Đường vẫn thất thủ.
Hoắc Khứ Bệnh lướt nhìn đầu nhang đã tắt, rồi dời mắt về lại trên người Lý Cảm.
Chỉ còn một mũi cuối cùng, hiển nhiên Mông Đường đã có chút nôn nóng, dù mũi tên đã ở trong tay, lại không vội lắp vào dây cung. Hắn cúi nhìn mặt đất, hít sâu một hơi dài. Lý Cảm cũng không muốn vì thế mà đoạt trước Mông Đường, cũng cúi đầu nhìn mũi tên, hơi thở đều đặn, không thấy vẻ gì là hồi hộp.
Đợi Mông Đường chậm rãi nâng cung kéo dây, Lý Cảm mới đem tên lắp trên cung, nhắm chuẩn…
Đám binh tốt không chớp mắt lom lom nhìn đốt đỏ sậm sáng tối chập chờn cuối cùng, nín thở, hai tiếng dây cung trong trẻo vang lên xé đi tĩnh mịch, mũi tên sắc bén cắt không bay ra —
Lý Cảm một mũi trúng đích, mũi tên của Mông Đường thì không, rơi vào bụi cỏ.
Mông Đường ảo não ném cung ngay tại chỗ, binh sĩ bên cạnh cuống cuồng tiếp lấy. Lý Cảm cười khoác bả vai hắn, vỗ vỗ.
Mông Đường liếc nhìn anh ta, nói: “Xem ra nửa năm qua, dù là cậu đi đốc tạo vũ khí, song tài bắn tên cũng không kém đi. Ta cố sức đuổi theo mà vẫn kém cậu một bậc.”
Lý Cảm ôn hòa cười cười: “Cả ngày anh thao luyện nhân mã, tất nhiên là bận rộn hơn tôi rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh ung dung thả bước đi tới, chuông đồng nhỏ còn cầm trong tay, đến trước mặt họ, ném vào người Mông Đường Thủi…
“Ti chức vô năng, mong Tướng quân giáng tội.” Mông Đường vội tiếp chuông đồng, hành lễ.
“Được, lát nữa ta giam anh với Triệu Phá Nô chung một chỗ.” Hoắc Khứ Bệnh nói cực kỳ thuận miệng.
“Đừng mà Tướng quân, giam mình tôi là được rồi, không đáng liên lụy đến Ưng KíchTư Mã.” Mông Đường cười nói, “Miệng cậu ta linh tinh lắm, ti chức không chịu nổi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Giam mình anh thì còn tính là trừng phạt kiểu gì.”
Mông Đường cười hắc hắc không ngừng.
“Được rồi, để bọn họ đấu tiếp đi, đừng cản trở bọn họ kiếm đồng vàng.” Hoắc Khứ Bệnh quay sang vẫy tay với Lý Cảm, “Chúng ta đi.”
“Rõ.”
Mông Đường hành lễ, đưa mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm nhảy lên lưng ngựa, biến mất vào trong bóng đêm sâu thẳm.
Thả ngựa rong ruổi một đoạn đường, Hoắc Khứ Bệnh từ đầu đến cuối không thốt một lời, Lý Cảm thầm nghĩ: Có lẽ do mình vừa thắng Mông Đường, nên cậu ta khó chịu trong lòng, dù gì xem như hiện giờ Mông Đường cũng là người dưới tay cậu ta.
Anh đang ngẫm nghĩ, thì thấy Hoắc Khứ Bệnh cười xoay đầu lại.
“Hôm nay xem tiễn pháp của huynh, mới biết tiếng phượng hoàng con hơn với tiếng phượng già*.”
(*) ví von con hơn cha, tiếng chim con trong hơn chim cha mẹ.
Lý Cảm vội nói: “Tướng quân quá khen, ta và gia phụ còn chênh lệch rất xa.”
“Ta đã từng thấy tiễn pháp của Lý Lão Tướng quân, chuẩn xác đến vậy, đáng tiếc…” Hoắc Khứ Bệnh không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu nói, “Lạ thay, tiễn pháp của huynh lại không giống như là Lý Lão Tướng quân dạy dỗ.”
Lý Cảm khẽ giật mình, thật không ngờ Hoắc Khứ Bệnh lại có sức quan sát đó: “Tướng quân nói đúng, dạy ta tiễn pháp đúng là người khác, không phải do gia phụ chính tay truyền thụ.”
“Ồ, là ai thế?” Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy hứng thú.
“Là một người bạn cũ của gia phụ, chỉ tiếc là… Ta đã rất nhiều năm không có tin tức của ông ấy.” Lý Cảm nhớ lại chuyện cũ, lòng buồn vô cớ.
“Thật đáng tiếc.” Hoắc Khứ Bệnh tiếc hận, quay lại cười hỏi, “Nếu cậu gia nhập quân ta, không biết Lý Lão Tướng quân có bằng lòng chăng?”
Lý Cảm cười từ chối nói: “Đa tạ Tướng quân hậu ái, có điều Đại ca Nhị ca ta đều đã không còn, bản thân ta không muốn rời khỏi gia phụ.”
Hắn Hoắc Khứ Bệnh không đồng tình, nói: “Nếu cậu gia nhập quân ta, với năng lực của cậu thì chuyện phong hầu ở trong tầm tay, đến chừng đó chẳng phải Lý Lão Tướng càng cao hứng ư.”
Lý Cảm nghe Hoắc Khứ Bệnh đề cập chuyện phong hầu, lòng hơi động, nhưng không phải nghĩ đến mình, mà là cha già ở nhà. Lý Quảng khó phong, là chuyện trên triều dưới triều đều biết, cũng là tâm bệnh canh cánh trong lòng Lý Lão Tướng quân. Đương kim Thánh thượng lòng dạ thâm sâu, tâm ý khó dò, những kẻ ngoài như bọn họ càng không thể nào phỏng đoán thánh ý, vốn dĩ chẳng biết được nguyên do Lý Quảng khó phong đến cùng là vì đâu.
Mà người trước mắt này, Hoắc Khứ Bệnh, từ nhỏ ra vào trong cung, Thánh thượng ân sủng như con ruột, có lẽ cậu ta sẽ biết duyên cớ bên trong?
Nhưng mình và cậu ta dù sao cũng không quen biết, đi hỏi có phải là tự rước lấy nhục không? Lý Cảm rối ren trong lòng, đến cùng thì nên hỏi hay là không nên hỏi?
Trong đầu nhớ tới cha già đứng trên tường thành, dáng đứng thẳng tắp nhưng nhuốm phần già nua, Lý Cảm chua xót trong lòng, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi: “Hoắc Tướng quân, ngài có biết, có biết… thứ ta lỗ mãng, là liên quan tới gia phụ, ông ấy nửa đời chinh chiến, tận trung hết mình vì triều đình, nhưng…”
“Huynh muốn hỏi chuyện, sao Lý Lão Tướng quân mãi vẫn không thể phong hầu à?” Anh ta khó mở lời, Hoắc Khứ Bệnh hiểu.
Lý Cảm gật mạnh: “Đúng vậy, Tướng quân và Thánh thượng là chỗ thân thiết, liệu có biết nguyên do trong đó không?”
Ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh đầy phức tạp, cúi người sờ cổ ngựa, im lặng mãi lâu, vẻ như không muốn trả lời câu hỏi này. Lý Cảm thấy thế, cảm thấy chán nản, nhưng không muốn miễn cưỡng người khác, mới nói: “Là ta lỗ mãng, Tướng quân xem như ta chưa từng hỏi qua.”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi thẳng dậy, khẽ thở dài nói: “Liên quan tới chuyện này, thật ra Thánh thượng chưa từng bảo ta nguyên do… có điều, Thánh thượng cũng đã từng nhắc đến một chuyện liên quan tới Lý Lão Tướng quân, lại rất có ý tứ phê bình sâu xa.”
Lý Cảm giật mình, vội hỏi: “Là thế nào?”
“Biên quan Trí Thủy, người Khương phản loạn, chuyện này huynh cũng đã biết?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Chỉ nghe bốn chữ “biên quan Trí Thủy”, đầu Lý Cảm đã buồn bực nổ “đùng” một tiếng, gật đầu nhẹ đến mức không thấy nổi: “Ta biết.”
Hoắc Khứ Bệnh ngừng mãi lâu, mới nói tiếp: “… Thánh thượng nói giết hàng chẳng lành.”
Lý Cảm hơi quay đầu ra bên ngoài, trong phút chốc không biết nên nói gì, thật lâu mới thở dài đánh thượt: “Chuyện này, cũng là chuyện mà trong lòng gia phụ hối hận nhất kiếp này. Đây đúng là tội lỗi nhà họ Lý của ta, chẳng trách người bên ngoài, không được phong hầu cũng hợp tình hợp lý… Đa tạ Tướng quân, chuyện hôm nay ta tuyệt đối sẽ không nhắc với ai khác.”
Hoắc Khứ Bệnh nhẹ gật, khuyên: “Tuy rằng Lý Lão Tướng khó phong hầu, nhưng huynh thì không phải không thể. Nếu huynh về với quân ta, chắc chắn sẽ có một vị trí, huynh có thể thương lượng với Lão Tướng quân một chút.”
Lý Cảm cầm cương chắp tay nói: “Ý tốt của Tướng quân Lý Cảm xin nhận trong lòng, nhưng trước mắt có nhiều bất tiện, còn nhiều thời gian, có lẽ sau này còn có thể có duyên hiệu lệnh dưới trướng Tướng quân.”
Nghe anh ta nói ngắn gọn, hẳn là Lý Quảng vì chuyện của Mông Đường hận mình đến ngứa răng, sao lại chịu để Lý Cảm tới. Hoắc Khứ Bệnh kéo cương, cười rộ: “Thôi thôi, ta không làm khó dễ huynh, mai này lại nói.”
Hổ Uy doanh đã cách không xa, chàng giục ngựa phóng đi. Lý Cảm ngầm thở phào, giục ngựa đuổi theo.
Đêm dần khuya, bọn Triệu Chung Vấn đều đã rời đi. Ánh đèn đồng chập chờn, trên bàn bày biện mấy thẻ tre bị rơi xộc xệch, Tử Thanh đã gỡ giáp, mặc áo trong, ngồi quỳ trước bàn sách, cầm sợi dây thừng mảnh trong tay nhắm lỗ trúc nhỏ, cẩn thận xuyên qua từng tí một…
Trên mặt đất, hơi nóng bốc lên từ chậu gỗ, Dịch Diệp cởi vớ, thả chân ngâm vào nước nóng, thích ý nhe răng.
“Thanh nhi.” Ngâm một hồi, hắn gọi.
“Hửm?”
Tử Thanh không ngẩng đầu, tay vê dây thừng, chỉ dõi mắt lên mớ thẻ trúc.
Dịch Diệp nhanh chóng lườm cô, ra vẻ không để ý hỏi: “Em quen biết Lý Cảm à?”
Tay hơi khựng, Tử Thanh đờ ra, đưa mắt nhìn qua, lưỡng lự một chút mới cụp mắt, đáp: “Ừm, trước đây từng quen biết.”
Mặc dù Dịch Diệp đã có đáp án trong lòng nhưng thấy Tử Thanh không lấp liếm trước mặt mình, vẫn thấy thoải mái hơn: “Rất hiếm khi nghe em nhắc đến chuyện trước đây, vừa nãy thấy em như thế, ta sợ hết cả hồn. Lẽ nào Lý Cảm từng khi dễ em?”
Vê dây thừng nhỏ, làm thế nào cũng không thể xỏ vào lỗ thẻ trúc, Tử Thanh thầm than, quyết định để xuống.
“Không có, trước đây anh ta đối đãi em rất tốt, giống như anh trai…” Cô ngẫm nghĩ, lại bổ sung, “Có đôi khi còn tốt hơn anh trai nữa.”
“Nói như vậy em cũng biết Lý Quảng?”
Con ngươi cô lập tức co rút lại nhức nhối, thản nhiên nói: “Biết, cha em luôn xem hắn là người bạn tốt tri giao.”
Nghe ý hận thù Lý Quảng trong giọng cô, Dịch Diệp nhíu mày nghĩ, nhớ tới sáu năm trước Tử Thanh té xuống sườn núi hôn mê bất tỉnh, suy đoán: “Lẽ nào Lý Quảng hại nhà em?”
Tử Thanh cắn môi, bất chợt cuốn mớ thẻ trúc lại, mấy tấm thẻ chưa cột xong cũng quấn chung, đứng dậy nói nhỏ: “Em buồn ngủ rồi.”
Dịch Diệp thầm than, song không miễn cưỡng nàng, cười cười: “Vậy đi ngủ sớm chút đi.”
Tử Thanh cởi giày lên giường, xếp nhu áo lại bên giường, quay người hướng ra ngoài nằm xuống, quấn nhẹ chăn, không động đậy.
Thấy cô vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao, Dịch Diệp lắc đầu, cầm miếng vải lau sạch chân, đứng dậy đi đổ nước, tắt đèn, rồi lên giường nằm.
Đêm lạnh như nước.
Ngày hôm đó là mùng Một, trong quân doanh mỗi tháng sẽ được nghỉ mùng Một và Mười lăm, nhưng bất tất thao luyện, mỗi lửa còn có thể có hai người ra ngoài. Hai ngũ làm lửa, này ngày ra ngoài vừa vặn đến phiên một cái khác ngũ, cùng Triệu Chung Vấn cái này ngũ cũng không Tướng quân.
“Ta không uống thuốc, không uống, không uống…”
Từ Đại Thiết lắc đầu thật mạnh, định chạy khỏi y thất, bị Triệu Chung Vấn túm chặt.
Hôm đó Triệu Chung Vấn phát hiện Từ Đại Thiết vẫn luôn sinh long hoạt hổ có phần ủ rũ, chỉ nói đau đầu, người không có sức. Sờ trán có hơi nóng, xem ra là ban đêm bị lạnh nhiễm phong hàn, Triệu Chung Vấn mới dẫn anh ta đến y thất cho Dịch Diệp xem sao.
Nhìn bựa lưỡi, rồi chẩn mạch choTừ Đại Thiết, Dịch Diệp cười nói: “Không cần uống thuốc, chỉ uống chén canh gừng, về vận động đổ mồ hôi là được. Thanh nhi…”
Tử Thanh đang bận sắp xếp y giản đứng dậy định đi nấu canh gừng.
“Nấu nhiều chút, Lão Đại nghẹt mũi, cũng phải uống một bát.”
Lấy một miếng gừng lớn từ giỏ trúc, Tử Thanh đi tới bếp lò bên cạnh. Triệu Chung Vấn đuổi theo cầm cục gừng, nói: “Chuyện này dễ, để ta, cậu làm việc của mình đi.”
Tử Thanh định từ chối, thì thấy có người vác một người bị thương cuống quýt chạy đến, chân người bị thương máu me đầm đìa, cô vội theo vào hỗ trợ.
“Hắn ngã từ trên ngựa, chân đập ngay vào tảng đá.”
Dịch Diệp Tử Thanh vội đưa người bị thương dưới cáng đặt lên giường.
Từ Đại Thiết đang nằm trên giường, vừa thấy người kia chân trái đầy là máu, hết hồn nhảy dựng, rụt lại một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.