Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 148: Cốt trong cốt. Bảy




Tử Thanh chậm rãi bước lên dọc theo cầu thang khắc hoa cái, trên lầu hình như không đốt đèn, càng lên trên, ánh sáng càng thêm ảm đạm.
Tiếng mưa rơi ngoài kia càng thêm dày đặc.
Đi đến cuối cầu thang, vòng qua một bức bình phong bằng ngọc thạch, trong bóng tối lờ mờ, bắt gặp vài hũ rượu đã mở niêm phong nằm rải rác trên mặt đất, cánh cửa hướng ra phía hàng rào cứ thế mở toang, gió tạt vào rèm châu kêu lách cách, mưa nhào vào thấm ướt một mảng sàn lớn…
Tướng quân đưa lưng về phía cô, dựa nghiêng trên giường.
Chỉ là một bóng lưng, lộ vẻ trống vắng và cô đơn, Tử Thanh chưa từng thấy dáng vẻ chàng như vậy, không khỏi khựng bước, lặng lẽ đứng một chỗ, ngẩn ra nhìn bóng lưng Tướng quân…
Cô không biết nên làm sao.
An ủi ngài ư? Nên an ủi thế nào bây giờ? Trừ phi mình có thể với ngài rằng, mình sẽ không đi, sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngài.
Nhưng nói ra, ngoại trừ lừa mình dối người, thì có ích lợi gì.
Sao cô lại không muốn ngày đêm có thể nhìn thấy ngài ấy cơ chứ, nhưng dù là thị thiếp cũng vậy, Tướng quân phu nhân cũng thế, cũng như con côn trùng bị nhốt trong hổ phách, đẹp thì đẹp vậy, song lại không có chút sự sống.
Sống như thế, với cô mà nói, như cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Cô biết rõ, mà ngài ấy cũng biết.
Chính vì biết rõ việc này không thể thực hiện, ngài ấy mới có thể mượn rượu tiêu sầu, mới có thể ở trên xe ngựa không muốn nghe cô nói, mới có thể sai người ta lấy đi tất cả bút nghiên khỏi cô.
Dẫu là bất lực, vẫn hy vọng thời khắc đó có thể đến chậm đi một chút.
Lại một trận gió cuốn vào, Hoắc Khứ Bệnh ho khan mấy tiếng, ngửa đầu uống cạn một chén.
Tử Thanh chậm rãi bước qua, khép cửa kỹ lại, sau đó xoay người về ngồi quỳ chân trước mặt chàng, khẽ nói: “Tướng quân, mùa đông sắp bắt đầu rồi, ngài phải bảo trọng thân thể, chớ để bệnh ho vặt tái lại.”
Cứ tưởng là gia nhân đóng cửa, Hoắc Khứ Bệnh vừa định trách, không ngờ nghe được lại là giọng Tử Thanh, định thần lại nhìn trong bóng lờ mờ, nhìn thấy người trước mắt chính là cô, phủ kín áo choàng, nom như là rất lạnh.
Đưa tay qua, xoa lên mặt cô, lạnh buốt.
Chuếnh choáng lập tức tan đi một nửa, Hoắc Khứ Bệnh thoáng ngây ra, bèn mau chóng bế cô vào giường, ngồi bên cạnh lung tung kéo chăn lông dê mỏng phủ lấy cô, còn cầm tay cô đặt trong tay mình hà hơi.
“Ở ngoài đang mưa, sao em sang được đây? Té ngã thì làm sao? Có còn cần cái chân ấy nữa không?…” Chàng trách một tràng.
Tử Thanh ngoan ngoãn lắng nghe, được đắp lớp chăn lông dê mỏng rất ấm áp, giao thoa giữa ấm lạnh, không chịu được cúi đầu hắt xì hai phát.
Thấy thế, Hoắc Khứ Bệnh thở dài: “Em xem, uống thuốc chưa đấy?”
“Uống rồi ạ.” Tử Thanh ngừng đoạn, “…nhưng không biết sao giờ lại hơi đói.” Trước đó cô có nghe quản sự bảo Tướng quân không ăn chút gì mà uống rượu, lo ngài bị tổn thương đến cơ thể, nên đặc biệt nói vậy.
“Ăn tối chưa no à?”
“Có lẽ.”
Bình thường ngoại trừ Lưu Triệt giữ lại dùng thiện trong cung, những lúc khác Hoắc Khứ Bệnh đều cùng Tử Thanh dùng cơm, hôm nay Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt tránh mặt Tử Thanh, đến bữa tối cũng không lại dùng. Trên bàn còn ít thức nhắm rượu, những đĩa thức ăn chàng hay đụng đến cũng đã sớm lạnh ngắt.
“Ta sai người đưa một ít thức ăn tới.” Chàng nói.
“Tướng quân cũng ăn một ít với em đi!”
Tử Thanh lục tìm đá lửa bên bàn, xoẹt xoẹt đánh lửa, đốt một nhánh trong ngọn đèn nến hình hươu chín nhánh ở gần đấy nhất.
Chỉ là một ngọn nến nhỏ, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa đầy ấm áp.
Nhìn bình rượu trên mặt đất, Tử Thanh khẽ thở dài: “Lần sau hãy gọi em, em hầu ngài uống một chút, hai người uống rượu cũng không quá bức bối.”
“Không phải em không uống rượu sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô.
Tử Thanh ngẫm một chút nói: “Chỉ uống với ngài thôi, lúc khác thì không uống.”
“Có thể theo bên ta được bao lâu chứ?” Chàng hỏi tiếp.
Hạt mưa bị gió xoáy lên, lộp độp lộp độp đập vào trên cánh cửa, Tử Thanh im lặng lắng nghe, chợt khẽ nói: “Lúc bé em luôn mong ngóng trời mưa, những chuyện khác mẹ đều nghe cha, nhưng chỉ mỗi khi trời mưa thì không cho phép em đi luyện tên, nói là không tốt cho thân thể cô nương gia, cha không bắt bí được mẹ, đành nghe bà.”
Hoắc Khứ Bệnh cực hiếm cực hiếm khi nghe cô nhắc đến chuyện cha mẹ, giờ nghe cô nói tới, cũng thật sự cảm thấy hứng thú, ngắt lời cười nói: “Ta còn nói em chưa từng biết đến hai chữ ‘lười biếng’ nữa chứ.”
“Mỗi khi trời mưa, mẹ sẽ hát cho em nghe, còn dạy em khâu hổ vải; bắt ốc sên nhìn xem làm sao nó qua cầu; chơi đoán ngón tay, nếu em thắng, mẹ sẽ hôn em, còn thua, bị lêu lêu mắc cỡ; bà lúc nào cũng biết rất nhiều thứ chơi rất vui.” Nhớ tới chuyện xưa, nụ cười nhớ nhung vô hạn hiện bên môi Tử Thanh.
“Thế nhưng mà mưa luôn có lúc phải tạnh.” Cô nói tiếp, “Em luôn rất lo lắng, cứ luôn chạy lại chỗ cửa sổ ngó thời tiết, sợ sau tích tắc mưa sẽ tạnh…”
Lúc này, Hoắc Khứ Bệnh đã hiểu cô muốn nói gì.
“Thanh nhi! Ở cùng ta, em không cần lo lắng,” chàng đặt tay cô trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Hôm nay ta cứ tự vấn tới lui hồi lâu mãi… Ta hỏi em, nếu ta đi đóng giữ biên tái, em có đồng ý cùng đi theo ta không?”
“Thánh thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Lòng Tử Thanh rất rõ, Lưu Triệt hiếu chiến, với năng lực tác chiến kiệt xuất của Hoắc Khứ Bệnh, tuyệt đối không có khả năng phái ngài đi đóng giữ biên quan, hành động này có khác nào bảo đao bị gói ghém cung tốt được treo cao.
“Tự ta sẽ có biện pháp.” Hoắc Khứ Bệnh chỉ nhìn cô, “Em chỉ cần trả lời ta, khi đó, em sẽ bằng lòng nguyện đi theo ta chứ?”
Tử Thanh cụp mắt hồi lâu, ngước lên nói: “… Một tấc cũng không rời.”
Sau một khắc, cô bị Hoắc Khứ Bệnh khóa mãi vào trong ngực.
Hai người im lặng ôm lấy nhau, thành một thể cùng nghe tiếng mưa đêm vỗ vào cửa sổ, cùng tiếng hơi thở nhè nhẹ của nhau, tinh tế phủ kín.
Mãi lâu, Hoắc Khứ Bệnh không kìm được chôn sâu mặt mình vào trong cổ Tử Thanh, như muốn hấp thụ hết mùi hương trên người cô.
Bị chàng làm ngưa ngứa, Tử Thanh bất giác rụt cổ.
Chàng lại tiếp tục thăm dò lấn tới, tỉ mỉ gặm cắn trên cổ cô, lúc sâu lúc cạn, thẳng một đường đi xuống, cho đến khi gặp cắn chỗ trũng ở xương quai xanh cô.
Không khí trong phòng như trở nên khá mập mờ, hơi thở Tử Thanh dần dần bất ổn, áo bào cổ áo cũng bị Tướng quân kéo cho có chỗ xộc xệch…
“Ta, muốn em, phải làm sao đây?” Giọng chàng nhuốm dục vọng, khàn khàn bên tai cô.
Tử Thanh lưỡng lự một lát, nói khẽ: “Được…”
Nghe thấy, ngược lại Hoắc Khứ Bệnh ngừng tay, chống đầu cười nhìn cô nói: “Không sợ sao? Nếu ta bội tình bạc nghĩa thì sao?”
Có lẽ thấy mình quá là không tự trọng, Tử Thanh lùi một chút, sửa sang lại cổ áo, nhẹ cắn môi, đỏ mặt không biết nên nói gì.
Chợt ý thức mình không nên vậy, Hoắc Khứ Bệnh hôn tay cô, giải thích: “Mẹ ta chưa lấy cha đã sinh ra ta, cả cuộc đời ta đều bị người ta ở sau lưng gọi là con riêng. Ta không muốn con của ta cũng như vậy, nên…”
Tử Thanh thế mới biết, nhẹ gật: “Em hiểu.”
“Em…” Hoắc Khứ Bệnh hít sâu một hơi, chỉnh trang ngay ngắn lại tóc cô, hỏi về việc chính, “Em tìm ta, là muốn đi sao? Muốn đi đâu?”
“Em muốn đi y quán của nghĩa huynh, nếu ở đó không giúp được gì, em sẽ về quê hầu hạ tiên sinh phu nhân.” Tử Thanh nói.
Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một lát, nói: “Cứ ở lại y quán thôi, có người chăm sóc, ta muốn đi tìm em cũng biết chỗ. Còn về quê, theo ta thấy thì không cần, nếu em lo cho hai cụ, ta sẽ phái qua hai tỳ nữ; hoặc là gửi chút tiền sang, để bọn họ tự chọn người, cũng được.”
Vì Tử Thanh không biết tình hình y quán Dịch Diệp thế nào, không dám đồng ý với chàng ngay.
“Nghe rồi chứ? Không được chạy loạn đấy.” Hoắc Khứ Bệnh cau mày, “Còn nữa, chân còn chưa linh hoạt hẳn, dưỡng thêm mười ngày, mười ngày sau ta tự mình đưa em đi.”
“Chuyện này…” Tử Thanh định nói tự cô đi vẫn được.
Hoắc Khứ Bệnh trừng cô: “Làm sao, chỉ mười ngày thôi cũng không đợi tiếp được nữa hửm?”
“Không phải.”
Nghĩ chàng đã chịu để cho mình đi đã là nhượng bộ rất lớn, Tử Thanh không muốn đối chọi lại chàng, bèn gật đầu vâng lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.