Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 176: Tiếng đàn chưa tuyệt. Hai




Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Tử Thanh ngoảnh lại nhìn người hầu xác nhận mình giết Lý Cảm, sau đó nhìn lại Lưu Triệt, rốt cuộc bừng tỉnh, thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Hóa ra là ngài muốn giết thần.”
Lúc cô nói là đang nhìn Lưu Triệt.
Trực tiếp ám chỉ Lưu Triệt muốn giết mình cũng đã là đại nghịch bất đạo, càng không cần phải nói, trong lời cô, đã gọi thẳng Lưu Triệt là “ngài”, mà cũng không tôn xưng bệ hạ.
(Thật ra chỉ là danh xưng như “ông” chứ ko đến mức trang trọng là ngài nữa)
“Thanh nhi! Không được vô lễ với bệ hạ.”
Hoắc Khứ Bệnh lo lắng quát cô, dù sao giây phút này Lưu Triệt là người nắm quyền sinh sát người, một câu Lưu Triệt đã có thể lấy mạng cô.
“Vừa rồi thần còn mãi suy nghĩ, đến cùng là ai muốn giết thần,” Tử Thanh yên lặng nhìn Lưu Triệt, “Giờ thì đã biết.”
Lưu Triệt trầm mặt, nói: “Trẫm không đôi co với thứ dân phụ như ngươi. Ngươi giết Lý Cảm, động cơ vô cùng xác thực, lại có người tận mắt nhìn thấy, chả lẽ ngươi còn muốn giảo biện.”
Cái chết của Oman vẫn đang bị Tử Thanh kiềm nén hồi lâu trong lòng, giờ thấy Lý Cảm lặng lẽ nằm nơi đó, lòng cực kỳ bi ai, đến lúc này, cô đã hoàn toàn không màng đến sống chết, đến quỳ còn không muốn, mà chậm rãi đứng dậy.
“Thanh nhi…” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô.
“Thần là người Mặc gia, Hoắc Tướng quân không hề hay biết, ngài ấy cũng là bị thần. lừa gạt cho đến tận bây giờ.” Tử Thanh quả là không nhìn chàng, chỉ nhìn Lưu Triệt, “Dù rằng tôi đã phạm chuyện gì cũng tuyệt đối không liên can đến Tướng quân, xin bệ hạ chớ giận lây sang ngài.”
Biết Tử Thanh làm vậy là muốn phủi sạch quan hệ để tránh liên luỵ mình, Hoắc Khứ Bệnh kéo người cô lại: “Thanh nhi, em muốn làm gì?!”
Lưu Triệt thì hừ lạnh.
“Hãy trông nom Thiện Nhi thật tốt.” Tử Thanh khẽ bảo Hoắc Khứ Bệnh, đồng thời dùng sức đẩy tay ra.
Cô lại xoay qua Lưu Triệt, khóe môi ngậm một tia cười lạnh khinh miệt, “Bệ hạ, thần cũng không muốn giảo biện, vì thần không cần giảo biện vì chuyện mình không làm; cũng thế, ngài cũng không cần tìm lý do vì chuyện ngài muốn làm. Tuy rằng ngài độc tôn học thuật nho gia, nhưng đã giết chết thuyết Hoàng Lão mà Thái Hoàng Thái hậu tôn sùng, có câu nói ắt hẳn là ngài đã từng nghe — dân đã không sợ chết, cần gì phải sợ cái chết!”
Cho đến bây giờ chưa từng có kẻ nào dám đứng trước mặt ông nói vậy, Lưu Triệt nhìn cô chằm chằm, gân xanh nổi lên thái dương, bão tố tụ về đáy mắt.
“Ngươi muốn nói, ngươi không sợ chết, cũng không sợ trẫm.” Ông lạnh lùng nói.
“Không, thần sợ ngài! Hơn nữa lại rất sợ…” Tử Thanh đứng đó, nhành cây chưa trưởng thành hoang dã yếu đuối mà cứng cỏi, nặng nề nói, “Thần sợ ngài vì theo đuổi cực dục, phồn hình trọng liễm, cung thất xa hoa, ngoại sự tứ di!”
(*) hiểu tạm là HVĐ vì đeo đuổi dục vọng hùng bá mà gây rối các nước nhỏ xung quanh (Tứ di: cách gọi miệt thị các dân tộc nhỏ bốn bề), sống xa hoa lãng phí nhưng sưu cao thuế nặng dân lành để cung cấp cho quân đội,… có trích từ “Xuân Thu”
Vừa dứt, tất cả đều sợ hãi, sắc mặt Lưu Triệt đã khó coi đến mức không thể khó coi hơn.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô, không nói gì, chàng biết Tử Thanh đã không màng gì đến sinh tử.
“Quả nhiên, ngoại sự tứ di, hừ… quả nhiên Khứ Bệnh là bị ngươi ảnh hưởng!” Dĩ nhiên Lưu Triệt đang ám chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh ba lần mốn lượt từ chối việc xuất chinh Tây Vực, đây cũng là nguyên do chân chính vì sao ông ta cứ nhất thiết buộc Tử Thanh phải chết. Có thể nào chỉ vì một người đàn bà mà phế bỏ đi thanh vũ khí sắc bén tuyệt thế trong tay ông chứ.
“Bệ hạ!” Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống, “Ti tướng tuyệt đối không phải bị nàng ảnh hưởng, từ sau năm Nguyên Sóc thứ tư, Hung Nô không còn Vương Đình ở Mạc Nam, Hán Hung đã bình an vô sự, mà Hán đình bởi vì mấy năm chinh chiến liên miên, bá tánh không chịu nổi thuế má, dân chúng trôi dạt khắp nơi, ti tướng thật không đành lòng.”
“Không cần nói nữa!” cặp mắt Lưu Triệt long lên giận dữ, chỉ muốn nhanh chóng trừ bỏ cái đinh trong mắt Tử Thanh, “Ả ta bắt chết quan Nội hầu, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lôi nó ra ngoài chém cho trẫm!”
Người hầu hai bên bước lên mấy bước, nhưng lại bị Hoắc Khứ Bệnh hung hăng trừng mắt, lùi bước không tiến.
“Chuyện thần luôn lo sợ, nếu bệ hạ đã có thể nghe vào một hai, muốn tính mạng của thần, có khó gì.” Vừa dứt lời, Tử Thanh xoay người một cái, vô cùng nhanh nhẹn rút thanh bội kiếm trên người người hầu đứng gần mình nhất, quét ngang cổ…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thanh kiếm sắp chém vào cổ cô, thì bị người bắt chặt lấy.
Giây lát ấy, bao gồm cả Tử Thanh, tất cả mọi người có mặt đây đều hoảng hốt — Hoắc Khứ Bệnh tay không chụp ngay lưỡi kiếm, máu me đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Tướng quân!”
Tử Thanh vội thả chuôi kiếm, luống cuống cầm tay chàng lên nhìn, vết thương trên bàn tay cực sâu, chứng tỏ Tướng quân đã dùng sức khác lớn khi chụp kiếm.
“Tướng quân, chuyện cho đến nước này, Tử Thanh đã là chết không có gì hối tiếc, tội gì chàng…” Cô đau lòng không thôi.
“Cô nhóc, đừng làm chuyện điên rồ, bất kể là đã đến nước nào cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô thật sâu, mặc kệ tay mình đang bị thương, nhẹ chủi vết máu trên cổ cô, bỗng nhiên, chặt mạnh vào sau cổ cô một phát…
Nhìn Tử Thanh ngất đi, chàng ôm lấy.
“Bệ hạ!” Hoắc Khứ Bệnh xoay qua Lưu Triệt nói, “Xin bệ hạ bỏ qua cho Thanh nhi, Lý Cảm là ti tướng giết chết!”
Câu nói đó, làm Lưu Triệt ngây người.
“Khứ Bệnh, không được nói bậy!” Thấy chàng không tiếc gánh tội thay cho Tử Thanh, Vệ Thanh cuống cuồng.
“Lời như thế mà còn có thể nói ra sao! Ngươi lại còn muốn gánh tội thay cho ả!”
Nhìn Hoắc Khứ Bệnh, Lưu Triệt sao không biết tâm tư chàng, thật giận đến không chỗ phát tiết, bước lên hung ác đạp chàng một đạp.
“Lý Cảm là ti tướng giết chết!” Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người bảo vệ Tử Thanh, không cho Lưu Triệt đá trúng cô, bản thân lảo đảo, quỳ trở lại trầm giọng nói, “Lý Cảm là trúng tên bỏ mình, tay trái nàng ấy đã bại, không sử dụng được lực, vốn chẳng kéo nổi cung, sao có thể giết được Lý Cảm!”
“Tay trái đã tàn phế?” Lưu Triệt hiển nhiên không tin, nhìn dáng vẻ Tử Thanh vẫn êm đẹp, “Sao có thể?”
“Nếu bệ hạ không tin, hãy mời Thái y chẩn bệnh cho nàng!”
Lưu Triệt đưa mắt ra hiệu, một Thái y từ đám đông phía sau bước lên bắt mạch cho Tử Thanh. Qua hồi lâu, thái y quay lại bẩm Lưu Triệt: “Kinh mạch cánh tay trái đã bị tổn hại, không vận được lực.”
“Có thể kéo cung không?”
“Tuyệt đối không thể.” Thái y bẩm.
Lưu Triệt thật lâu không nói, sắc mặt âm u biến ảo không chừng.
“Nếu bệ hạ nhất định phải hỏi tội, giết ti tướng là được!” Hoắc Khứ Bệnh quỳ trên đất, giọng không chút sợ hãi, “Nhưng nàng ấy thật sự là vô tội.”
“Ngươi… Ngươi thật cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?”
Lưu Triệt cả giận nói.
Sợ bệ hạ nhất thời bị chọc giận, Vệ Thanh không thể đứng ngoài quan sát nữa, sải bước bước lên, quỳ nói: “Bệ hạ, Khứ Bệnh chỉ là nhất thời hồ đồ, xin bệ hạ nghĩ lại!”
Vệ Kháng cũng vội vàng quỳ theo.
Ngay sau đó, mấy thần tử cũng quỳ xuống cầu tình cho Phiêu Kỵ Tướng quân.
Lưu Triệt hung tợn nhìn Hoắc Khứ Bệnh chằm chằm, cậu ta chỉ quỳ, không nhúc nhích, dù là một ánh mắt cầu xin ta cũng không cho ông…
Dù chỉ là cho ông một bậc thang leo xuống, thằng bé này cứng cỏi đến đáng hận, Lưu Triệt hung hăng nghĩ.
“Cút!”
Ông bước lên đạp tiếp Hoắc Khứ Bệnh một cước, Hoắc Khứ Bệnh che chở Tử Thanh, không tránh không né cứng rắn hứng chịu cú đá này.
“Cút thật xa cho trẫm, ra Sóc Phương đóng giữ, trẫm không muốn tiếp tục nhìn thấy ngươi, nhìn thấy các ngươi!” Lưu Triệt lảo đảo hét lên với Hoắc Khứ Bệnh.
Vệ Thanh nhẹ nhõm thở hắt, cuối cùng bệ hạ vẫn không nỡ diệt Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh quỳ thẳng thớm trở lại, theo lễ đập đầu với Lưu Triệt, “Thần, tạ bệ hạ ân điển.”
“Cút, cút, cút,… Trẫm không cần ngươi ở đây tạ ơn.”
Hoắc Khứ Bệnh im lặng đứng dậy, dùng cánh tay bị thương bế Tử Thanh, đi tới, máu loang lổ cả một đường.
Còn nghe được tiếng Lưu Triệt ở sau đầu truyền đến — “Nhớ kỹ cho ta, quan Nội hầu là bị hươu sừng húc chết! Khiêng xuống đi, hậu táng.”
“Rõ.”
Gác tất cả ồn ào náo động ra sau, Hoắc Khứ Bệnh ôm Tử Thanh thật chặt sải bước ra ngoài.
Đi một lượt nơi đường ranh sinh tử, Tử Thanh còn sống, ở trong lòng chàng, chàng đã không cầu gì khác.
Theo hành trình đã định, Hoắc Khứ Bệnh hẳn sẽ về sau năm ngày, không ngờ mới đó đã về. Vệ Thiếu Nhi đang dỗ dành Thiện Nhi đi ngủ, nghe gia nhân báo lại, không khỏi lấy làm lạ.
Hoắc Khứ Bệnh vừa vào cửa đã sai quản sự lập tức đi đóng gói quần áo và vật dụng thường ngày của mình, tâm ý bệ hạ khó dò, nói không chừng nghĩ lại lại thấy không cam lòng, muốn đưa Tử Thanh vào chỗ chết, rời thành Trường An sớm khắc nào hay chừng đó.
“Mẹ!”
Thiện Nhi vừa thấy Tử Thanh xuất hiện ở cửa, cơn buồn ngủ biến mất, cười khanh khách, dùng cả tay chân bò xuống giường, lẫm chẫm nhanh chóng bò qua chỗ cô.
Tử Thanh cung kính thi lễ với Vệ Thiếu Nhi trước, sau đó khom người ôm Thiện Nhi vào trong lòng, cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lại tỉ mỉ hôn cậu. Mới hai ngày không gặp mà tựa như xa cách hồi lâu, ánh mắt cô lưu luyến nhìn con trai, nhìn mãi vẫn không đủ.
Hoắc Khứ Bệnh sải bước vào sau đó, cũng thi lễ với Vệ Thiếu Nhi, “Mẹ.”
“Không phải nói rằng đi mấy ngày sao? Sao mới đó đã về rồi?” Vệ Thiếu Nhi ngạc nhiên hỏi, lập tức nhìn thấy bàn tay bị thương của Hoắc Khứ Bệnh, “Tay con sau vậy?”
Trong mắt Tử Thanh ngấn lệ, vùi đầu vào bên cổ Thiện Nhi.
“Không sao, lúc đi săn bị chút vết thương nhỏ. Bệ hạ đã hạ chỉ, muốn con đi Sóc Phương, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.” Chàng cố nói thật lơ đãng.
“Bệ hạ muốn con đi Sóc Phương?” Vệ Thiếu Nhi lấy làm kinh hãi, lại thấy buồn lo không thể giải thích được, “Sao lại muốn con đi Sóc Phương?”.
“Sóc Phương mới lập, ở gần người Hung Nô nhất, bệ hạ muốn con đi, tất nhiên là muốn con đóng giữ.” Hoắc Khứ Bệnh trấn an mẫu thân nói, “Người không cần lo lắng.”
Tuy Vệ Thiếu Nhi không hiểu việc quân, nhưng cũng mơ hồ phát hiện có chỗ không đúng, “Con là Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân, sao lại muốn con đi đóng giữ biên tái đâu? Ắt là, bệ hạ có gì bất mãn với con chăng?”
“Mẹ, người chớ suy nghĩ nhiều, chẳng có chuyện gì đâu.”
“Phải đi bao lâu?”
“Việc này… còn phải xem ý của bệ hạ, con thấy nửa năm một năm là tránh không khỏi.”
“Còn Tử Thanh, con bé cũng đi cùng con?”
“Dạ, nàng cùng đi với con.”
“Thiện Nhi còn nhỏ vậy, hai đứa lại đưa nó đi đến vùng đất man hoang như thế, ” Vệ Thiếu Nhi chỉ nghĩ đến đã cực kỳ đau lòng, lo lắng nói, “Lỡ đến đó không quen khí hậu, bệnh thì sao?”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Mẹ à, tuy Sóc Phương mới thành lập, không thể so với Trường An, nhưng nào phải là vùng man hoang gì chứ.”
“Nhưng các con đi chuyến này…” Vệ Thiếu Nhi vừa đau lòng vừa không nỡ, “Hiện giờ, nghe nói chỗ Sóc Phương còn rất lạnh, con nít làm sao chịu được. Nghe lời ta, con đi trước thu xếp xong xuôi, rồi hẵng đón Tử Thanh và Thiện Nhi, cũng chỉ một hai tháng thôi, khi đó cũng ấm áp hơn.”
“Mẹ, Thanh nhi sẽ đi cùng con.”
“Vậy thì hai đứa đi trước, thu xếp xong xuôi, ta tự tay đưa Thiện Nhi sang, các con còn gì có thể không yên tâm?” Vệ Thiếu Nhi thực sự không nỡ xa đứa cháu nội này.
Chính Tử Thanh cũng chẳng thể bỏ lại Thiện Nhi, nhưng biết phải suy bụng ta ra bụng người, Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài nhiều năm, Vệ Thiếu Nhi luôn nhung nhớ con trai, vất vả lắm mới có một đứa cháu nội bên gối trò chuyện làm an ủi, giờ đến cả cháu cũng phải xa rời. Tất nhiên là bà càng khó bỏ khó xa.
Hoắc Khứ Bệnh như đang suy tư, đưa mắt nhìn thấy Tử Thanh gật đầu với mình nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, chàng mỉm cười với cô.
“Hài nhi chỉ sợ mẫu thân quá cực khổ,” Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống trước mặt mẹ, “Hài nhi bất hiếu.”
Nghe thấy chàng bằng lòng để Thiện Nhi ở lại, Vệ Thiếu Nhi vuốt tóc chàng, vui vẻ nói: “Không hề vất vả, mẹ ở với Thiện Nhi còn cảm thấy mình trẻ đi đấy.”
Tử Thanh bế Thiện Nhi, nhìn hai mẹ con trước mặt, khóe mắt rưng rưng, vội cúi đầu ngó đi chỗ khác.
Trong đêm sắp xếp xong hành trang, lần này đi Sóc Phương khác với vào trong quân, không thuận tiện bằng, rất nhiều vật dụng linh tinh thường ngày đều mang theo, tuy đã cố gắng tinh giản hết mức có thể vẫn chất đầy ba xe ngựa lớn.
Chuẩn bị sẵn sàng xong, Tử Thanh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Thiện Nhi, không hề buồn ngủ, cứ thế si ngốc nhìn khuôn mặt con trai đang ngủ say.
Đêm đó, Hoắc Khứ Bệnh ngồi dưới ánh đèn, chậm rãi dùng đao khắc một thớt ngựa gỗ nhỏ, như lúc bé cậu đã từng làm tặng mình.
Trời tờ mờ sáng, chàng đặt con ngựa gỗ nhỏ bên cạnh gối Thiện Nhi.
Chia tay Vệ Thiếu Nhi, hai người lên xe ngựa đen, thả màn, đi thẳng ra khỏi thành Trường An.
Tuy đã một đêm không ngủ, nhưng trong lòng Tử Thanh nhớ đến Thiện Nhi, không chút buồn ngủ.
“Sao không ngủ một lát đi?” Hoắc Khứ Bệnh thấy cô suy nghĩ xuất thần, giang tay ôm cô ôm vào lòng.
“Không biết sau khi Thiện Nhi tỉnh dậy tìm không thấy chúng ta, có khóc không?” Chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ Thiện Nhi đi tìm bọn họ, mũi Tử Thanh đã không nhịn được đầy chua xót.
“Em đó, từ lúc làm mẹ trở thành như làm từ nước vậy.”
Chàng lấy cằm cọ cọ lên tóc cô, tay xoa xoa đầu vai trái, hết cách thở dài.
Tử Thanh cười khổ cười giễu, đưa tay áo lau mắt đã ươn ướt, “Em thật ngốc phải không, thật ra chờ một tháng nữa là có thể gặp con, nhưng giờ hình như em đã bắt đầu nhớ nó rồi.”
“Ta cũng nhớ nó…”
Phát hiện trong giọng nói Hoắc Khứ Bệnh có chút lạ thường, Tử Thanh ngoảnh lại nhìn chàng, không xác định hỏi: “Qua tháng sau thì chúng ta sẽ có thể đón Thiện Nhi đến ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh ôm cô thật sát, thì thầm: “Ta sẽ cố hết sức, được không?”
“Chàng để Thiện Nhi ở lại, ngoài việc mẹ không nỡ xa con, còn có nguyên do khác sao?” Cô dè dặt hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh trầm tư hồi lâu, mới khẽ gật, “Nếu Thiện Nhi đi cùng chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ đi không được.”
Tử Thanh sững ra trong chớp mắt, bỗng ngồi thẳng dậy, không thể tin sát tới gần chàng, “… chàng nói là, chàng cố ý để Thiện Nhi lại làm tin! Sao chàng có thể…”
“Thiện Nhi ở đấy không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là để bệ hạ yên lòng. Nhưng nếu hiện nó ở cùng chúng ta, thì cả nhà chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.” Hoắc Khứ Bệnh đè cô lại, “Đây là vì tốt cho Thiện Nhi, em hiểu không?”
Tử Thanh cắn chặt môi, tự đáy lòng cô biết chàng nói đúng, nhưng Thiện Nhi còn nhỏ như vậy, sao cô nỡ nhẫn tâm để con lẻ loi lớn lên một mình chứ…
Hoắc Khứ Bệnh thở một hơi thật dài, lại ôm cô vào lòng.
Tử Thanh nằm trong lòng chàng, nén cơn nức nở.
Ra khỏi thành Trường An, một đường uốn lượn ra phương Bắc, sắc trời âm trầm, mưa phùn mù trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.