Lúc này trời cũng đã tối, vì có ánh sao nên vẫn nhìn được khung cảnh trên đảo.
Ngô Tiểu Man xông vào đám quái vật mỹ nhân ngư, toàn thân nhuốm đầy máu tươi. Mỗi lần vung dao lên đều như sao băng lướt qua, thần tốc và đầy
đẹp mắt.
Ngô Tiểu Man vung dao, lúc thì cắt, lúc thì chặt,
không ngừng thay đổi quỹ đạo ra tay. Mỹ nhân ngư bao vây xung quanh lần
lượt biến thành những con cá chết.
Mỹ nhân ngư đang dùng
chiến thuật lấy đông hiếp ít, công kích của chúng cũng không vừa, những
cái lưỡi dài ngoằng hoặc những bộ móng vuốt sắc nhọn không ngừng tấn
công Ngô Tiểu Man.
Nhưng Ngô Tiểu Man sau khi uống thuốc căn
bản không có ý thức phòng ngự, chỉ không ngừng công kích. Bãi cát màu
vàng dưới chân đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Còn những bộ
móng vuốt hay cái lưỡi dài của quái vật mỹ nhân ngư đánh lên người Ngô
Tiểu Man chỉ để lại một vết máu nhỏ. Mà Ngô Tiểu Man có khả năng phục
hồi kinh người, vết thương hiện ra trong giây lát lập tức đã liền lại.
Những mỹ nhân ngư đánh trúng người Ngô Tiểu Man đều bị cô hung hăng
giẫm lên tay lên đầu, cắt thành từng mảnh hoặc băm vụn ra.
Giáo quan Lưu Lệ và các nữ học viên nhìn chiến tích kinh người của Ngô Tiểu Man mà sững sờ.
- Lâm Phi, cậu còn loại thuốc mà bạn cậu uống không? Mau cho chúng tôi mấy lọ.
Giáo quan Lưu Lệ nói với Lâm Phi, tay cầm lên hai cái que sắt. Sau khi
xem trận chiến của Ngô Tiểu Man với mỹ nhân ngư, giáo quan Lưu Lệ cũng
chuẩn bị xông pha một trận.
- Thuốc đấy chỉ có một lọ, cậu ta uống hết rồi. Uống thuốc này rất nguy hiểm, không cẩn thận còn chết
người. Mỹ nhân ngư sắp vượt qua Tiểu Man xông tới đây rồi. Tôi đi chặn
chúng lại, cô dẫn các nũ học viên chạy vào trong đảo đi.
Lâm Phi nói.
- Cái gì? Chỉ để lại cậu với cậu bạn kia chặn mỹ nhân ngư? Không được!
Tôi là giáo viên của cậu, huống hồ ở đây còn có hơn hai chục học viên
đang hôn mê. Tôi phải ở lại.
Giáo quan Lưu Lệ nghe thế kiên quyết phản đối.
- Cô ở lại thì không ai bảo vệ những nữ học viên kia. Họ cũng là học
sinh của cô. Họ mà gặp phải quái vật mỹ nhân ngư, không có cô thì đến
một con cũng không giết nổi. Cô mau đưa họ chạy đi. Nam sinh hôn mê là
chỗ để mỹ nhân ngư nuôi cấy thế hệ sau, cùng lắm là lại bí ký sinh,
trong thời gian ngắn họ không chết được đâu.
Ở đây chỉ có tôi là người đàn ông duy nhất có thể chiến đấu. Tôi có trách nhiệm bảo vệ
cho mọi người rút lui
Lâm Phi giục giáo quan Lưu Lệ với ngữ khí rất uy nghiêm.
Nghe Lâm Phi nói đầy hào khí như vậy, giáo quan Lưu Lệ và các nữ học viên đều rất cảm động.
Giáo quan Lưu Lệ không ngờ một Lâm Phi bình thường không lên lớp, khi gặp nguy hiểm lại vĩ đại như vậy.
- Được, cậu cẩn thận đấy!
Giáo quan Lưu Lệ nói, quay lại gọi mấy nữ học viên chạy vào sâu trong
đảo Mấy nữ học viên kia có người còn cảm động đến rơi nước mắt. Người
bạn học Lâm Phi bình thường rất ít khi gặp này đã trở thành anh hùng
trong lòng họ.
Nhìn giáo quan Lưu Lệ và các nữ học viên rời
đi xa, tuy Lâm Phi cũng rất muốn bỏ đi nhưng nhiệm vụ của hệ thống Chiến Thần là cứu được các nam học viên và giết mỹ nhân ngư.
Tốc
độ giết mỹ nhân ngư của Ngô Tiểu Man tuy nhanh nhưng Lâm Phi cũng sợ khi Ngô Tiểu Man bị đánh gục, hắn bỏ trốn, nếu hệ thống Chiến Thần coi
nhiệm vụ của hắn thất bại thì nguy hiểm lắm.
Lâm Phi đã từng chứng kiến sự trừng phạt trong thế giới cánh cửa tương lai khi nhiệm vụ thất bại rồi.
Lâm Phi trong tương lai chính vì không hoàn thành một nhiệm vụ của hệ
thống Chiến Thần mà xui xẻo rút phải nhiệm vụ trừng phạt “thế giới tịch
mịch”, bị đi đày hàng mấy chục, thậm chí cả trăm năm.
Lâm Phi không muốn bi kịch tương tự xảy ra với mình đâu.
Sau khi xác định mấy người giáo quan Lưu Lệ đã đi xa, Lâm Phi tìm vũ
khí trong nhẫn không gian, cuối cùng nó tìm được một cái máy phun lửa
của cỗ máy Thanh Long.
Cái máy này Lâm Phi vốn định dùng khi
cải tạo cỗ Thanh Long, nhưng đáng tiếc Thanh Long trong cánh cửa tương
lai vì năng lượng cạn kiệt mà bị bỏ lại. Sau khi về học viện hắn cũng
lười cho một cỗ máy khác vào trong nhẫn không gian. Nếu không, nếu giờ
hắn có cỗ máy Thanh Long thì tiêu diệt đám mỹ nhân ngư kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lâm Phi nghĩ, sau khi chuyến du lịch này
kết thúc, trở về Bắc Đẩu Tinh, nhất định sẽ cất cỗ máy Thanh Long vào
nhẫn để dự bị.
Lâm Phi lôi cái máy phun lửa màu bạc cao hơn
một người ra, chôn bàn để xuống cát rồi nhanh chóng cho đầy chất đốt vào trong. Lúc này đám quái vật mỹ nhân ngư đã có rất nhiều con lên đến bờ.
Chúng để lại mấy trăm con bao vây Ngô Tiểu Man, còn mấy nghìn con khác
thì xông về phía Lâm Phi. Dưới biển vẫn còn một lượng mỹ nhân ngư không
đếm xuể đang bơi về phía đảo.
- Mẹ kiếp, mỹ nhân ngư của cả
cái tinh cầu này đều đến à? Thứ sinh vật trong thần thoại viễn cổ này
không những còn tồn tại mà còn nhiều thế này sao?
Lâm Phi than trời.
Thấy đám mỹ nhân ngư chỉ còn cách mình hơn một mét, hắn có thể thấy cái lưỡi phân nhanh trong mồm chúng và ngửi thấy mùi tanh nồng.
Hắn không do dự, lập tức ấn nút để bắn máy phun lửa.
Phừng!
Ngọn lửa màu xanh giống như con rồng dài ngoằng bắn ra.
Đám mỹ nhân ngư trong phạm vi năm trăm mét trên đường thẳng lập tức bị lửa thiêu cháy.
Nháy mắt vòng vây mỹ nhân ngư đã xuất hiện một khe hở dài năm trăm mét.
Lâm Phi thấy bình phun lửa này tốt thế, lập tức chuyển hướng, ngọn lửa
biến thành hình quạt, chỉ hơn mười phút đã thiêu hết mỹ nhân ngư trong
phòng bán kinh năm trăm mét thành cá nướng.
Á! Phụt!
Những tiếng kêu gào đau đớn của mỹ nhân ngư không ngừng vang lên. Lâm
Phi còn phát hiện, trong thân thể những mỹ nhân ngư kia xuất hiện rất
nhiều điểm chấm màu lam. Có lẽ là linh hồn của mỹ nhân ngư, chúng đang
bay vào Linh Hồn Thuỷ Tinh Cung trong đầu Lâm Phi.
Nhưng sau
khi những chấm đỏ linh hồn đó của mỹ nhân ngư đó bay vào, Lâm Phi chẳng
có cảm giác gì lạ. Ngoài việc biết Linh Hồn Thuỷ Tinh Cung hấp thụ linh
hồn ra, Lâm Phi căn bản không biết cách sử dụng nào khác.