“ Ta không phải khinh thường ngươi nhưng mà ngươi đem đám ô hợp này đi chỉ có con đường chết mà thôi.”
“ Chưa thử sao có thể biết được, hơn nữa dù có chết cũng là tận trung báo quốc.”
Hoàng Thường nói ra không chút ngượng ngùng mà còn tràn đầy tự tin. Ngô Minh cũng nhìn ra được võ công của người này ngay tại bây giờ cũng chưa có đạt tới cảnh giới cao nhất. Hoàng Thường thực lực so với Hỏa Vân chắc có lẽ là ngang ngửa nhau đều là Tiên Thiên Sơ Kỳ. Ngô Minh thật sự tò mò lúc con người này ẩn tu, viết ra bộ Cửu Âm Chân Kinh thì sẽ như thế nào?
Cửu Âm Chân Kinh uy lực người người đều rõ nhưng mà người tạo ra nó – Hoàng Thường chưa từng xuất hiện, võ công đại thành cũng chưa từng ra tay. Thực lực của lão vẫn còn là một ẩn số, người có thể tạo ra bộ bí kíp mà thiên hạ tranh đoạt sẽ mạnh tới mức nào?
Ngô Minh nghĩ ngay tới hai người Tiêu Dao Tử cùng Mộ Dung Thiên. Hai người này Ngô Minh hiện tại ước chừng giao thủ cũng không nắm chắc phần thắng. Bằng vào dị năng Ngô Minh có thể tự tin mình chỉ không thua chứ còn chiến thắng lại là một chuyện khác. Còn Âm Dương Cảnh mà lần đó Ngô Minh chứng kiến Mộ Dung Thiên đột phá thì quả thật không có khả năng. Lúc đó đột phá đã dẫn tới thiên tượng, điều này nằm ngoài sự lý giải mà Ngô Minh có thể hiểu, không biết khi đột phá con người ta sẽ đi tới cấp bậc nào.
“ Đúng rồi, nếu ngài đã ở đây sao không giúp chúng tôi một tay, nếu có ngài giúp sức việc này chẳng phải từ khó thành dễ hay sao?”
“ Ta trước giờ ngoài nữ nhân của mình ra chưa từng giúp bất cứ người nào mắng ta cả. Bọn thuộc hạ của ngươi vừa rồi ta coi không vào mắt, chuyện này không cần nói.”
“ Việc này… Nếu đã thế thì thôi vậy. Dù sao việc này cũng là trách nhiệm của ta, nhờ cậy ngài cũng không thỏa đáng.”
Hoàng Thường không tiếp tục dây dưa chỉ nói tới đó là dừng lại. Sau đó cả hai người chuyển sang bàn luận về võ học đạo gia, phật gia,… Hoàng Thường với hơn 5000 quyển kinh thư mà triều đình giao phó hắn đã cho hắn một lượng kiến thức khổng lồ. Cũng phải nói đầu của người này quả là quái nhân, Ngô Minh đọc qua bao nhiêu bí kíp võ học, trải qua bao kinh nghiệm thực chiến vậy mà trong trôi đổi cũng có thành quả. Có nhiều vấn đề mà Ngô Minh cảm thấy mình có thể học được từ con người trước mặt này. Sau lần bàn luận đó cả hai đã giành cho nhau một sự tôn trọng nhất định, Ngô Minh với thực lực vượt trội của mình luôn ở vị trí khó mà người khác có thể không ngước nhìn. Còn với Hoàng Thường hắn cũng tự ngạo với thiên phú siêu việt của mình, mà thiên phú chính là thứ Ngô Minh không có được.
Ngô Minh thứ nhất chính là xa lạ về văn hóa, hắn là người hiện đại đối với võ học là bán tín bán nghi chứ đừng nói tới là dị năng mà hắn đang sở hữu. Ngay cả khi hắn đã luyện tập thành công nhưng với những định luật khoa học được nhét vào đầu hắn từ nhỏ hắn cũng không thôi thắc mắc về việc tại sao cơ thể mình lại có thể làm được những điều đó. Ngô Minh nghiên cứu y thuật một phần cũng là muốn tìm hiểu vấn đề này. Hiện tại hắn chỉ có thể nói cơ thể hắn so với con người đã khác xa nhau mà thôi còn về nguyên nhân hắn thật sự không tìm ra được.
Ngô Minh vẫn luôn cảm thấy con đường mình đang đi so với người ở thời đại này khác nhau nhưng vẫn không thể nghĩ ra được nó khác ở nơi nào.Qua cuộc trao đổi Ngô Minh cũng nhận ra mình quả thật đang đi một hướng khác, võ học hiện tại có hai hướng chính đó là nôi công và ngoại công còn Ngô Minh do ảnh hưởng của dị năng trong cơ thể nên hắn đang đi theo một hướng lệch khỏi tiêu chuẩn này.
Qua điều này Ngô Minh đã nhận ra vì sao mình luyện tập lâu như vậy mà thực lực vẫn không có bao nhiêu tiến triển. Đó là bởi vì hắn luyện không đúng chỗ.
Ngô Minh chia tay với Hoàng Thường trở về phòng của mình đóng cửa suy nghĩ. Ngô Minh quyết định từ giờ sẽ tu luyện phát huy tối đa dị năng trong cơ thể mình không tập trung vào luyện nội công cùng vũ kỹ nữa.
“ Môn Huyền Băng Quy Tức Công mình tạo ra hoàn toàn là dựa vào hàn khí trong cơ thể, tiếp tục theo hướng đó chắc sẽ có lợi. Nhưng mà nếu tiếp tục luyện tập hàn khí sẽ làm mất cân bằng, hỏa khí mà yếu thế sẽ tiếp tục xảy ra xung đột.”
Ngô Minh nghĩ tới lại thấy đau đầu. Ban đầu hai loại dị năng này đương nhiên là có lợi nhưng tới hiện tại lại quá bất tiện. Luyện một loại thì loại kia sẽ quấy nhiễu, luyện cùng lúc hai loại thì tốc độ quá chậm hay không muốn nói là dậm chân tại chỗ.
“ Nếu không phải muốn tìm ra nguyên nhân vì sao mình lại có những dị năng này thì mình đã phế đi một loại từ lâu. Không chừng hiện tại cũng đã luyện quá Âm Dương Cảnh rồi cũng nên.”
Ngô Minh chính là có lòng tham, hắn không muốn bỏ đi một bên nào luôn muốn cầu toàn. Chính vì thế dù biết nếu tận lực bài trừ đi một bên lực lượng hắn có thể thuận lợi tiến nhanh nhưng vẫn chần trừ không có xuống tay.Võ công của Ngô Minh hiện tại đang ở Tiên Thiên viên mãn, Âm Dương Cảnh không có xuất hiện thì trên đời hắn ngoài tên bịt mặt kia Ngô Minh tự tin mình không có đối thủ. Chính vì thứ này nên hắn mới luôn dự dự không quyết định. Con người không có cạnh tranh, không có đối thủ thì thường tự mãn với những gì mình có. Nhưng hiện tại Ngô Minh đã có thứ khiến hắn hạ quyết tâm.
Lần này Ngô Minh đã tự đặt cho mình mười năm hẹn định. Trong mười năm này nếu hắn không tim thấy được những thứ trong hình vẽ kia hắn sẽ tự mình phế đi một phần dị năng. Theo đó mười năm tiếp theo bế quan tu luyện xem chừng còn có cơ hội cứu lấy Tuyết Nhi.
Sau đó mấy ngày, Ngô Minh ở lỳ trong phòng trọ không có đi ra ngoài. Liên tục luyện tập hàn khí đã đem hàn khí tu đến giới hạn. Tới lúc này Ngô Minh buộc phải dừng lại nếu không phần hỏa khí yếu ớt còn lại sẽ bị nuốt chửng.
Trong căn phòng tràn ngặp sương tuyết, Ngô Minh mở mắt thở ra một hơi dài.
“ Nội lực, cơ thể đều có một chút tiến bộ. Xem ra theo cách này đợi cho hỏa khi hồi phục lại tiếp tục luyện sẽ có chút thành quả.
Tên Hoàng Thường đó dẫn theo binh lính đi đánh Ngũ Chỉ Sơn chắc cũng sắp bò về rồi. Từ đây tới đó đi đi về về vừa đúng một tuần. Tới đó cho bọn người Minh Giáo đánh cho một trận rồi bò về tính tới giờ chắc cũng về tới.”
Không ngoài dự đoán của Ngô Minh, chỉ sau đó hai canh giờ,ngoài cổng thành người dân đã đem về một đám binh sĩ bị thương ngoài cổng thành. Trong đó may mắn là Hoàng Thường vẫn còn sống.
Vừa thấy được Ngô Minh, Hoàng thường đang nằm trên tắm ván lớn lập tức ngốc đầu dậy quỳ xuống van xin.
“ Ngô Minh, ta cầu xin ngài mau mau đi giúp gia quyến của ta.”
“ Đã xảy ra chuyện gì? Gia quyến của ngươi đâu có đi cùng ngươi, bọn họ thì có thể có bất lợi gì chứ.”
Ngô Minh điểm này có để ý qua. Trong những chi tiết hắn được biết thì gia quyến của Hoàng Thường bị kẻ thù hại chết chính vì thế mới gây ra sự câm thù khiến ông ta vùi mình mấy chục năm để nghiên cứu võ học. Ngô Minh vì điểm này mà có để ý qua đoàn quân, hoàn toàn không có người nhà của Hoàng Thường đi theo. Ngô Minh vì thế cũng không tìm ra được lý do mà bọn họ gặp bất lợi.
Hoàng Thường ôm lấy ngực mình, tay trái hắn vẫn còn chảy máu vì vết thương nhưng vẫn cố bám lấy Ngô Minh nói ra.
“ Trong triều đình chắc chắn có gian tế. Bọn người Minh giáo rõ ràng biết được chúng tôi sẽ tới. Bọn chúng để lỏng phòng bị chờ chúng tôi vào bẫy. Nơi này theo báo cáo thì đáng ra chỉ là một nơi nhỏ. Tổng đà của bọn họ phải là ở trong Tây Vực mới đúng, nhưng khi chúng tôi tấn công lại gặp phải mai phục của rất đông bang chúng Minh giáo. Ít nhất cũng là 700 người.”
“ Có người đưa thông tin sai cho các ngươi rồi thừa cơ mai phục.”
“ Nhất định là như vậy.”
“ Như thế thì liên quan gì tới gia quyến của ngươi.”
“ Tên cầm đầu đó có hăm dọa qua với các binh sĩ là bọn chúng biết rõ người thân của bọn họ ở đâu, dọa sẽ ra tay với những người đó. Chính thứ này đã làm lòng quân dao động gây ra thua thiệt nhanh tới vậy. Ta có linh cảm gia quyến ta nhất định xảy ra chuyện không hay rồi. Ngài xem như giao tình của chúng ta giúp ta lần này, hiện tại cũng chỉ có ngài mới có thể giúp được mà thôi.”
“ Từ đây tới Biện Kinh ít nhất cũng phải mất hơn tám ngày, bây giờ đi liệu có kịp không?”
“ Không! Họ không có ở Biện Kinh, ta do được hoàng thượng giao cho việc soạn thảo Vạn Thọ Đạo Tàng nên thường xuyên đi ra ngoài thu thập nên đang ở An Dương, cách đây chỉ có hai ngày đường.”
“ Ngươi thương thế cũng không nhẹ, nếu không chữa trị cánh tay trái của ngươi xem như vứt bỏ.”
“ Không sao, mong ngài cùng tôi trở về cứu lấy gia quyến. Chỉ cần ngài đồng ý Hoàng Thường tôi cả đời này sẽ nghe theo ngài.”
“ Ngươi nếu là mỹ nữ nói câu đó ta còn sẽ suy nghĩ lại. Mà thôi dù sao cũng thu được từ ngươi không ít điểm tốt coi như giúp ngươi lần này.”
Ngô Minh lấy từ trong hành lý của mình ra một lọ nhỏ đưa cho Hoảng Thường.
“ Uống hai viên thuốc trong này vào, nó sẽ giúp ích cho thương thế của ngươi.”
“ Đa tạ.”
Ngô Minh sau đó giúp băng bó các vết thương trên người của Hoàng Thường. Ngay trong ngày đó cả hai lên đường tức tốc trở về An Dương để bảo vệ gia quyến của Hoàng Thường. Mục đích chính mà lần này Ngô Minh chịu giúp đỡ chỉ là tò mò, hắn tò mò không biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào. Hoàng Thường liệu có giống như nguyên tác bị mất đi người thân, nửa đời còn lại ẩn cư nuôi mộng trả thù hay sẽ biến đổi theo hướng khác.