Sau khi Lạc Viêm Kiềm tỉnh lại, những tia nắng mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ rơi vãi khắp phòng, tạo nên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời.
Cậu có chút hỗn độn ngồi dậy, mắt nhìn bốn phía, nơi này là bệnh viện?
Nhớ tới chuyện xảy ra hồi đêm qua, cậu biến sắc, nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Tây Xuyên đang ngồi ngủ trên ghế sofa, vội vàng xuống giường lay tỉnh Hạ Tây Xuyên “Á Đồng thế nào rồi, anh ấy bị thương có nặng không?”
Hạ Tây Xuyên bị hành động của Lạc Viêm Kiềm làm giật mình bật dậy, cố gắng làm đầu óc tỉnh táo lại, nói “Viêm Kiềm, cậu bị thương, lên giường nằm nghỉ đi.”
Lạc Viêm Kiềm ý thức được bản thân có chút kích động, rũ tay xuống, vô lực ngồi xuống bên cạnh Hạ Tây Xuyên trên cái sofa “Tây Xuyên, Á Đồng có bị thương không?”
Hạ Tây Xuyên vỗ vỗ vai của cậu “Yên tâm đi, tôi vừa nãy có nghe người bên kia nói, Đan Á Đồng không có việc gì, chỉ là chấn động não nhẹ thôi, có lẽ cũng đã tỉnh rồi.”
Lạc Viêm Kiềm ôm đầu ngồi trên ghế sofa “Bên ngoài giới truyền thông nói thế nào?”
Đợi thật lâu, không thấy Hạ Tây Xuyên phản ứng gì, cậu khó hiểu ngẩng đầu, Hạ Tây Xuyên giờ lại thất thần.
“Tây Xuyên?” Lạc Viêm Kiềm nhíu mày “Anh sao lại phát ngốc ra vậy?”
Hạ Tây Xuyên cười cười, xoa nhẹ đôi mắt có chút mệt mỏi “Giới truyền thông còn chưa biết chuyện này, đêm qua sau khi cậu bất tỉnh, Đan Á Đồng đã liên hệ với quản lý của cậu ta rồi mới mất đi ý thức.”
“Anh nói vậy có nghĩa là lần này Thiên Quan bảo vệ Á Đồng à?” Lạc Viêm Kiềm có chút kinh ngạc đề cao giọng, cậu cứ tưởng là lần này đã hủy hoại tiền đồ của Á Đồng rồi. Nhưng thật không ngờ kết quả lại như vậy “Thiên Quan lần này…” Cậu đột nhiên nhớ tới lần trước đụng phải Đường Nguyễn Khanh trong nhà Đan Á Đồng, trong lòng có một loại suy đoán không rõ bắt đầu hiện lên, nhưng rất nhanh chóng bị cậu đè xuống trở lại.
Cậu đứng dậy, kéo kéo lại bộ quần áo màu trắng dành cho bệnh nhân “Chúng ta đi thăm anh ấy đi.” Đi được hai bước thì thấy Hạ Tây Xuyên vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, không động đậy gì, cậu dừng bước lại “Tây Xuyên, anh sao thế?”
“Viêm Kiềm, đêm qua công ty đã ra lệnh, cấm cậu cùng Đan Á Đồng qua lại. Hơn nữa, bây giờ ở phòng của Đan Á Đồng đang có một vài nghệ sĩ của Thiên Quan, ngay cả Tiếu Thiên Vương và Lâm Thiên Hậu cũng ở đó.”
Lạc Viêm Kiềm sắc mặt trầm xuống “Vì sao?”
Hạ Tây Xuyên có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Viêm Kiềm “Viêm Kiềm, Đan Á Đồng là đàn ông, cậu với cậu ta lại từng có scandal, cậu biết không hả?”
Lúc trước chuyện này là Thiên Quan khiến nó chìm xuồng, xử lý tương đối sạch sẽ, với may là Đan Á Đồng ra mặt bác bỏ nên vụ scandal mới không ảnh hưởng gì tới Lạc Viêm Kiềm. Bây giờ nếu còn dây dưa không rõ ràng với Đan Á Đồng, thì khó tránh sẽ không bị ảnh hưởng.
“Tôi đương nhiên biết rõ anh ấy là đàn ông.” Lạc Viêm Kiềm cười lạnh “Anh trở về nói với mấy người kia ở trong công ty, chuyện của tôi bọn họ không cần phải can thiệp quá nhiều. Hơn nữa tôi và Đan Á Đồng là bạn bè, xin mấy người nhớ dùm cái.”
“Viêm Kiềm, cậu là nghệ sĩ đấy!” Giọng điệu của Hạ Tây Xuyên trở nên nghiêm khắc “Chúng tôi biết cậu và Đan Á Đồng không phải gay thì có ích lợi gì chứ. Đám paparazzi kia chỉ là nắm bắt lấy thời cơ, bu như đám ruồi bọ, không cũng có thể viết thành có. Đến lúc cậu có muốn biện cãi, thì cũng giống như là xát muối vào thương tích chưa lành, khi đó cậu muốn phải làm sao đây hả?”
“Tôi không quan tâm, bọn họ thích viết sao thì cứ viết vậy đi.” Lạc Viêm Kiềm mở cửa phòng ra, quay lại nhìn Hạ Tây Xuyên đứng cạnh sofa “Đối với tôi thì làm hay không làm người nổi tiếng thì đều như nhau cả.”
“Cậu không quan tâm, nhưng cậu có nghĩ cho Á Đồng không?”
Bước chân dừng lại, bàn tay cầm nắm cửa trở nên trắng bệch. Cậu dù làm cách nào cũng không thể tiến về phía trước một bước.
“Viêm Kiềm, cuộc sống của Đan Á Đồng không giống của cậu. Trong mắt cậu, làm nghệ sĩ chẳng qua chỉ là chơi qua đường cho vui mà thôi, nhưng đối với một đứa trẻ mồ côi như Đan Á Đồng thì đây là một cơ hội. Nếu như mất đi thân phận này, cậu ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng. Rất nhiều chuyện không phải đều có thể như cậu nghĩ đâu, cậu phải học cách nghĩ cho người khác nữa chứ.” Hạ Tây Xuyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời chói sáng rực rỡ “Viêm Kiềm, không phải ai cũng may mắn như cậu đâu.”
“Không đi thì không đi nữa, anh đừng có mà dùng mấy lời này đánh động tôi.” Lạc Viêm Kiềm đóng cửa lại, đi đến nằm lên giường “Anh bây giờ về nghỉ đi, tôi muốn suy nghĩ một lúc.”
Hạ Tây Xuyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Lạc Viêm Kiềm một cái rồi đóng cửa phòng lại, đứng ở đó nhìn về bên kia hành lang.
Do dự một chút, hắn đi về phía cuối hành làng, coi như là thay Lạc Viêm Kiềm đi thăm hỏi tình hình sức khỏe của thiếu niên kia.
Dương Quân hai mắt đỏ hoe ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hạ Tây Xuyên đang đi về phía bên này, vội vàng bước nhanh về phía trước, kéo hắn qua một bên “Anh qua thăm Á Đồng hả?”
Hạ Tây Xuyên nghi hoặc nhìn hắn mặt mũi mệt mỏi cùng với lo lắng, nhẹ gật đầu “Cậu sao thế, đêm qua không ngủ à?”
“Anh bây giờ tốt nhất không nên vào.” Dương Quân nhìn cánh cửa phòng đóng chặt “Bây giờ tổng giám đốc của Thiên Quan, người đại diện của Á Đồng, còn có Tiếu Thiên vương đều ở đó, Á Đồng giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa, tình hình có chút không ổn.”
“Không phải chỉ là chấn động não nhẹ hả?” Hạ Tây Xuyên nhíu mày “Viêm Kiềm cũng đã tỉnh rồi.” Dương Quân xoa xoa mi tâm, giọng có chút bực bội “Sáng nay kiểm tra một lần rồi, nói thể trạng Đan Á Đồng quá kém, nên tác dụng phục của thuốc mê rất rõ ràng, sau khi tỉnh lại có thể sẽ có di chứng.”
Hạ Tây Xuyên sợ đến ngây người, hắn biết rõ di chứng đại não đối với người làm nghệ thuật mà nói giống như là một án tử hình, làm cho người khác rốt cuộc trở mình không được, hắn cau mày “Vậy, bây giờ khả năng này là bao nhiêu?”
“Chưa rõ ràng lắm.” Dương Quân dựa vào vách tường, giọng nói không thể che hết sự mệt mỏi “Giờ chỉ có thể chờ đến khi Á Đồng tỉnh lại mới biết được.” Hắn dừng một chút, đôi mắt đầy tơ máu nhìn sang Hạ Tây Xuyên “Giờ anh tốt nhất đừng xuất hiện, tôi lo mấy người kia giận chó đánh mèo đấy.” Nghĩ đến biểu lộ của mấy người đó, trái tim Dương Quân run lên nhè nhẹ, dù ai vào đi chăng nữa, cũng có thể cảm thấy như bản thân đang trong vòng áp suất thấp thôi.
Dương Quân vừa mới dứt lời, liền nghe được tiếng ồn ào truyền từ phòng bệnh ở đằng sau cách đó không xa, hắn lập tức đứng thẳng dậy, quay đầu sang nói với Hạ Tây Xuyên “Á Đồng có lẽ tỉnh rồi, tôi đi xem đây, thứ lỗi.”
Phòng bệnh ồn ào, còn bóng lưng người từng là đồng sự, Hạ Tây Xuyên kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, không bước nổi một bước. Trước mắt từng cảnh giống như một đoạn phim, hắn chẳng qua chỉ là một khán giả, trong bất kỳ trường hợp nào đều không thể xuất hiện trong câu chuyện đó.
Chàng trai nhút nhát trong trí nhớ của hắn thuở nào, không biết từ bao giờ đã trưởng thành, thậm chí có được sự quan tâm của những người khác không thể tưởng tượng được.
Xoay người vội rời khỏi nơi này, hắn đứng bên ngoài phòng bệnh của Lạc Viêm Kiềm, do dự một lát, cuối cùng cũng không bước vào. Tin tức này nếu nói cho Lạc Viêm Kiềm biết thì hại nhiều hơn lợi, đợi sau này rồi nói cho cậu chắc tốt hơn.
Trong phòng bệnh, Lạc Viêm Kiềm đứng ở cạnh bệ cửa sổ, trong đầu không ngừng hiện lên một bên mặt đẹp của Đan Á Đồng, còn có cả cảnh Đan Á Đồng cùng người con gái kia ôm nhau.
Đột nhiên nhớ lại lời của Hạ Tây Xuyên, chân mày cậu cau lại, Đan Á Đồng không phải gay, nếu không, sao lại có hành động mờ ám với cô gái nọ lúc đó chứ.
Giật mình, cậu đang nghĩ gì thế, Đan Á Đồng không phải gay thì sao? Giờ chẳng lẽ cậu hy vọng Đan Á Đồng là gay sao?
Vô lực dựa lưng vào tường, khí lực toàn thân Lạc Viêm Kiềm dường như bị rút sạch, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trong mắt cậu đột nhiên cảm thấy tái nhợt lạ thường.
Hóa ra bản thân lại có tâm tư như vậy?
Khi Đan Á Đồng tỉnh lại, trong phòng bệnh có rất nhiều bác sỹ cùng y tá. Cậu nghiêng đầu một chút, thấy mấy người đứng ở mép giường. Cậu vừa định ngồi dậy thì bị một y tá nhẹ nhàng đè lại “Anh Đơn, anh nằm xuống đi. Não của anh bị tổn thương, bây giờ không thích hợp vận động mạnh đâu.”
Đan Á Đồng nghe lời nằm xuống, không làm gì thêm nữa.
“Á Đồng, giờ cậu cảm thấy thế nào, đau đầu không?” Lộ Phàm lo lắng nhìn Đan Á Đồng sắc mặt tái nhợt.
Đan Á Đồng cười cười “Tôi không sao.”
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng mặt mày tái nhợt, quay sang hỏi bác sỹ “Giờ người bệnh có thể ăn gì được không?”
“Có thể, chỉ cần không phải món chua cay là được.” Bác sỹ nhìn người nằm trên giường bệnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Theo tình trạng hiện nay của người bệnh, có lẽ sẽ không có di chứng gì.
Tiếu Kỳ Thậm nhẹ gật đầu, xoay người rời phòng bệnh, sự căng thẳng như dây cung trong đáy lòng cũng buông lỏng ra. Rời khỏi bệnh viện, lái xe đến những quán cháo nổi tiếng nhất thành phố, mua ba loại cháo khác nhau rồi chạy về lại bệnh viện. Đẩy cửa phòng ra, thì thấy Đường Nguyễn Khanh ngồi ở trên ghế sofa đang nói gì đó với Đan Á Đồng, trên mặt Đan Á Đồng là một dáng vẻ không mấy kiên nhẫn.
Tiếu Kỳ Thậm ngẩn người, Đan Á Đồng luôn cười rất ôn hòa với hắn, nhìn thấy hắn lúc nào cũng xưng hô Tiếu ca rất lễ phép. Hắn thật không ngờ khi ở trước mặt Đường Nguyễn Khanh, Đan Á Đồng lại biểu hiện tự nhiên như vậy.
Không rõ lúc này trong lòng hắn là cảm giác gì, nhưng tuyệt đối không phải tâm trạng tốt. Tiếu Kỳ Thậm bưng cháo đến mép giường, cố ý mà như vô tình che mất tầm mắt Đường Nguyễn Khanh “Từ sáng giờ cậu vẫn chưa ăn gì, giờ ăn chút cháo đi, nghe nói cháo ngũ vị này được lắm.”
Đan Á Đồng che dấu sự kinh ngạc trong lòng, nghĩ muốn ngồi dậy, thì Tiếu Kỳ Thậm duỗi một tay ra giúp cậu, sau đó kê một cái gối sau lưng cậu, rồi mới mở nắp hộp cháo ra hỏi “Trong này có vị nấm, vị thuốc bắc với ngũ vị hương, cậu muốn ăn cái nào?”
Thấy cháo trong hộp trông rất ngon, Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn Tiếu Kỳ Thậm “Vị nấm đi, em rất thích nấm hương.”
Tiếu Kỳ Thậm tự nhủ may là hắn đã mua đúng một loại, đáy lòng tuôn ra cảm giác thành tựu khó diễn tả, vội vàng bưng cháo đến sát Đan Á Đồng “Cậu tự ăn hay để tôi đút cho?”
Khóe miệng Đan Á Đồng đang cười liền co lại, cậu là con trai nếu để người khác đút cho thì còn ra thể thống gì nữa? Kết quả là vươn tay ra cầm hộp cháo trong tay Tiếu Kỳ Thậm “Em tự ăn được rồi, kỳ thật thì em cũng không sao đâu, Tiếu ca không cần lo.”
Một bàn tay ấm áp rơi lên đỉnh đầu cậu, xoa xoa tóc cậu, Tiếu Kỳ Thậm cười nói “Đừng lúc nào cũng Tiếu ca với Tiếu ca, kêu tôi là Kỳ Thậm là được rồi, cậu cứ gọi tôi thế, sẽ làm tôi cảm thấy mình già lắm đấy.”
Lâm Vũ Hân ngồi trong góc xem chuyện vui thấy vậy thì khóe miệng liền co lại. Sao cô không biết từ khi nào Tiếu Kỳ Thậm gần gũi với đàn em thế này nhỉ? Mua bữa sáng cho đối phương, hơn nữa còn là ngũ vị hương cách nơi này đến hơn 10km? Bây giờ còn bảo đàn em gọi thẳng tên của hắn?
Nhìn hắn thì cô thấy đây chính là sói đội lốt cừu điển hình, cười cười dời ánh mắt đi, Lâm Vũ Hân mới phát hiện ra Đường Nguyễn Khanh ngồi ở bên kia sắc mặt thật khó coi, cô thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống như có điều gì suy nghĩ.