Cái gọi là bữa tiệc từ thiện, nhưng thực chất chỉ là một vài đại gia trong giới quyên tiền bạc, những nghệ sĩ trong giới giải trí thì đem đồ trang sức của bản thân hoặc một ký tên lên vài món đồ nào đó rồi giao cho người chủ trì bữa tiệc tiến hành đấu giá lấy tiền quyên cho hội Chữ Thập Đỏ.
Trong chuyện này có bao nhiêu phần là thật tâm, bao nhiêu phần là giả dối, có lẽ trong lòng mỗi người đều đã rõ ràng, mà bọn họ muốn chẳng qua là khoác lên chiếc áo từ thiện nhằm che dấu sự bất an của bản thân sau cuộc sống xa hoa của chính mình mà thôi.
Mà rất nhanh sau đó, sẽ có một vài phóng viên “nhiều chuyện” đem danh sách những người quyên tặng tiết lộ ra ngoài, và sau đó dựa vào mức độ ủng hộ tài chính của các nghệ sĩ và một số doanh nghiệp nổi tiếng để phân loại tấm lòng hảo tâm. Nhưng mà, người mới vào nghề mà quyên góp đồ quý giá quá thì sẽ bị coi là diễn trò, còn những nhân vật tai to mặt lớn quyên ít thì bị quy chụp là không có đủ lòng nhân ái. Cái này chẳng qua cũng chỉ là quy tắc mà đại đa số người trong giới đều hiểu rõ.
Lúc Đan Á Đồng đến nơi thì bữa tiệc cũng chuẩn bị bắt đầu, Lộ Phàm vỗ vỗ vai cậu, rồi đến góp “tiền từ thiện”.
Liêu Nhiễm vào trong hội trường thì thấy Đan Á Đồng, cô mỉm cười đến cạnh cậu “Cậu Đan, chào cậu”
“Chào chị Liêu” Đan Á Đồng mỉm cười gật đầu chào lại, đúng lúc này thì vũ hội bắt đầu, âm nhạc từ từ vang lên.
“Không biết bản nhạc đầu tiên trong đêm nay tôi có vinh dự được khiêu vũ với cậu Đan không?” Ngón tay thon thả của Liêu Nhiễm dưới ánh đèn trở nên vô cùng xinh đẹp.
“Đương nhiên rồi, nó là vinh hạnh của em.” Đan Á Đồng khom lưng tạo tư thế của một quý ông, nhẹ nhàng cầm bàn tay Liêu Nhiễm, rồi hai người cùng bước ra sàn nhảy.
Dường như điệu Waltz duyên dáng mở màn này có chút quen thuộc, Đan Á Đồng và Liêu Nhiễm hình như cũng rất rành điệu này nên mỗi động tác đều rất tự nhiên, giống như việc ăn cơm uống nước, như thể điệu nhảy này là một phần trong cuộc sống hai người bọn họ, cả hai phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
“Cậu Đan nhảy rất tốt.” Xoay một vòng tròn, chiếc váy màu trắng như một đóa hoa tươi nở xòe ra.
“Là vì chị Liêu nhảy đẹp quá nên em mới được như vậy chứ.” Á Đồng mỉm cười lại đưa người con gái trong ngực xoay một vòng “Cho nên em cần phải cảm ơn chị Liêu mới đúng.”
So với sự trầm mặc trong lần đầu gặp gỡ thì lần này vô cùng khác biệt, bây giờ Đan Á Đồng như một quý ông hài hước khiến con gái người ta vui vẻ, cả lời nói lẫn động tác thật khó đoán ra nhưng lại rất thanh lịch.
Liêu Nhiễm lại cảm thấy Đan Á Đồng như vậy rất giống với tuyết hồ ly Phong Vô trong kịch bản của cô, cô cười tủm tỉm nói “Hôm nay quý công tử ngài đây là bị Phong Vô nhập vào hay sao mà nói chuyện thế này vậy?”
Công tử? Đan Á Đồng nheo mắt lại một chút, sau đó cười lớn “Nếu em đã muốn diễn vai Phong Vô thì đương nhiên phải làm cho hắn xuất hiện trên người sớm một chút chứ.”
“Nói như vậy, là cậu đồng ý đóng vai này rồi à?” Liêu Nhiễm vui mừng hỏi, động tác dưới chân vì kích động mà không cẩn thận giẫm lên chân Đan Á Đồng.
“A, thực xin lỗi!” Việc vốn quen thuộc giống như ăn cơm, vậy mà khi ăn lại vô tình cắn phải đầu lưỡi mình, thật là chuyện ngoài ý muốn của Liêu Nhiễm.
“Chị Liêu nhẹ như chim yến, vừa nãy không có bị gì đâu.” Đan Á Đồng cười híp mắt nói.
Liêu Nhiễm nhìn mỹ nam đang cười trước mắt, tim đập điên cuồng, trước tự khinh bỉ bản thân một phen, sau đó mặc niệm trong đáy lòng, mỹ nam là của đế vương công, mỹ nam là của đế vương công nha! Mục tiêu của cô là, thế giới thống nhất!
Cầm ly rượu trò chuyện cùng một ngôi sao nữ, Tiếu Kỳ Thậm nhìn đôi nam nữ vô cùng ăn ý trên sàn nhảy, nheo nheo mắt, hắn uống một ngụm sâm banh.
“Tiếu Thiên vương đang nhìn gì thế?” Lâm Vũ Hân chân mang một cặp stilettos lấp lánh đi tới, nữ diễn viên nói chuyện cùng Tiếu Kỳ Thậm rất khôn khéo mà tìm lý do rời đi. Trong giới ai mà chẳng biết Tiếu Kỳ Thậm và Lâm Vũ Hân đã từng hẹn hò với nhau, nên chẳng ai ngốc mà trong trường hợp này lại chen vào giữa hai người họ, giống như sẽ không ai thiếu não tới độ đi làm đồ trang sức cho nữ nhân vật chính trong phim thần tượng.[1]
Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nói “Lâm Thiên Hậu sao lại chú ý đến tôi thế, tôi thấy bối rối quá, thật là khổ khi nhận được sự yêu thương của người đẹp a.”
Lâm Vũ Hân cũng không thèm để ý tới lời trêu chọc của hắn, nhìn hai người như hoàng tử, công chúa trên sàn nhảy, tấm tắc khen “Hai người kia đứng cạnh nhau thật đẹp đôi mà.”
Ly rượu trong tay vị Thiên vương nào đó run lên.
Tiếng nhạc ngừng, thì thấy chàng trai áo trắng và cô gái tách ra, lấy một ly sâm banh trên khay của phục vụ, rồi vui vẻ ngồi xuống sofa cạnh đó.
Xem ra cậu nhóc kia đang vui vẻ lắm đây, Tiếu Thiên vương uống một lần là hết luôn chỗ sâm banh còn lại trong ly.
Lâm Vũ Hân định nói gì đó, nhưng thấy Tiếu Kỳ Thậm trầm mặc, có chút khó khăn dời đi tầm nhìn, cúi đầu nhìn móng tay thạch anh xinh đẹp của chính mình.
Hóng chuyện cũng vui, đồng cảm cũng được, cô đương nhiên biết Tiếu Kỳ Thậm đã lựa chọn con đường khó khăn cỡ nào, dù là Tiếu Kỳ Thậm hay là cậu ấm của Tiếu gia Tiếu Tử Mặc, thì tình yêu đồng tính trong thế giới này vẫn là một con đường không bằng phẳng chưa thấy được sẽ đến đâu.
Tiếu Kỳ Thậm không thèm để ý không có nghĩa Đan Á Đồng cũng không quan tâm, nếu quả thật gây ra điều tiếng thì Đan Á Đồng cũng không thể đi tiếp trên con đường này nữa.
Sáng tối tranh nhau, ngọn đèn thật rực rỡ, rất xa hoa, xa hoa đến độ làm người ta dù đau khổ giãy dụa đến thế nào cũng không thể rời đi được, đây là giới giải trí.
Khi Đường Nguyễn Khanh bước vào trong hội trường, đứng từ xa thấy chàng trai áo trắng ngồi trên ghế sofa, cười cực kỳ chuẩn mực, đôi mắt xinh đẹp lại bị tóc che đi mất.
Bất giác đi tới chỗ thiếu niên, y mỉm cười khom lưng “Á Đồng, chào cậu.”
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi vì ánh đèn nên rất tối, giống như một viên mực trong đôi mắt, như thế nào cũng không tiêu đi được.
“Tổng giám đốc.” nụ cười trở nên rõ hơn một chút, chỉ là màu đen trong mắt không hề giảm đi, Đan Á Đồng đứng dậy, thái độ rất tôn trọng người đối diện.
“Được rồi, đang ngồi rồi thì cứ ngồi đi.” Tay ấn chàng trai cười không chút nhiệt tình ngồi lại xuống sofa, tổng giám đốc Đường cũng cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh cậu “Nghe nói hôm nay cậu đã đến thành phố khác để tuyên truyền album mới?”
Đan Á Đồng mỉm cười gật đầu, ly sâm banh trong tay khẽ lóe lên, nói “Tổng giám đốc biết cả chuyện này quả thật làm tôi vừa mừng vừa lo đấy.”
“Á Đồng về sau chính là quân át chủ bài của Thiên Quan, đương nhiên tôi phải chú ý hơn một chút rồi, quan tâm cấp dưới là chuyện một ông chủ tốt phải làm, không phải sao?” Khen ngợi đối phương vẫn không quên nâng cao bản thân, chuyện này từ trước tới giờ vẫn luôn là sở trường của Đường Nguyễn Khanh.
Đan Á Đồng có chút giương môi chuẩn bị nói gì đó, lại có người tới cắt ngang.
“Đây không phải tổng giám đốc Đường sao, lâu ngày không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai đấy.” người mới tới tầm hơn 50 tuổi, khuôn mặt bởi vì hơi béo nên rất bình thường, lúc cười lên thì hai con mắt biến thành một đường nhỏ.
“Tổng giám đốc Mã gần đây cũng tràn đấy sức sống nha.” Đường Nguyễn Khanh cũng không đứng dậy, giống như cười mà không phải cười đánh giá người đàn ông trước mặt, tay khoát lên vai Đan Á Đồng “Á Đồng, vị này chính là ông chủ Mã, tổng giám đốc của tập đoàn Mã thị, còn mỹ nhân đang đứng bên cạnh chính là phu nhân của ông ấy. Nghe nói ông chủ Mã muốn tìm người làm đại diện cho sản phẩm đồ uống của công ty, cậu có hứng thú không?”
Ngụy Tiểu Di thật không ngờ lại gặp Đan Á Đồng trong tình huống này, bàn tay cầm chiếc túi LV cũng trở nên trắng bệch, nhưng nụ cười thì vẫn duy trì trên môi.
Mã Tuấn Huy quan sát thái độ của chàng trai xinh đẹp bên cạnh Đường Nguyễn Khanh, cảm thấy hiểu ra, vội vàng mang theo vẻ ân cần vui vẻ nói “Chỉ cần cậu ấy bằng lòng, đương nhiên là vinh hạnh của tôi rồi.”
Tên của hai nhà Đường, Tiếu không chỉ đơn giản là một công ty kinh tế, mà người trong cộng đồng doanh nghiệp đều biết hai nhà Đường, Tiếu có mối quan hệ vô cùng thân thiết, thế nên chẳng ai dám làm mất lòng họ, mà cái tập đoàn Mã thị nho nhỏ này đáng gì trong mắt tổng giám đốc Đường chứ.
Đan Á Đồng mỉm cười, ngẩng đầu lên nói, “Cảm ơn tổng giám đốc Mã, chỉ là sắp tới có đóng một bộ phim, có lẽ sẽ không có thời gian để hợp tác, nhưng mà hy vọng về sau nếu bên ngài có sản phẩm cần người đại diện thì có thể cho tôi một cơ hội để thử sức nhé.”
“Khách khí, khách khí rồi.” Mã Tuấn Huy mới nhìn rõ gương mặt của cậu trai, một cậu bé rất đẹp trai, tuổi không quá hai mươi, khó trách Đường Nguyễn Khanh lại đối đãi đặc biệt như vậy, ngược lại so với những ngôi sao nhỏ khác lại có vài phần khác biệt.
“Nếu Á Đồng đã không muốn, vậy thì cũng không còn cách, ông chủ Mã, thực ngại quá.” Đường Nguyễn Khanh mỉm cười nói “Dưới trướng Thiên Quan còn rất nhiều nghệ sĩ khác, hy vọng sẽ có người phù hợp làm người đại diện cho sản phẩm công ty ông.”
“Nghệ sĩ của Thiên Quan đương nhiên là quá hoàn hảo rồi.” Mã Tuấn Huy không dám làm mất mặt Đường Nguyễn Khanh, vội vàng cười đồng ý ngay.
“Tổng giám đốc Mã, ông đứng đó làm gì, mời ngồi.” Đường Nguyễn Khanh chỉ chỉ cái sofa bên cạnh, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Có một cơ hội như vậy, Mã Tuấn Huy đương nhiên không muốn bỏ qua, liền dẫn Ngụy Tiểu Di cùng ngồi xuống.
Ngụy Tiểu Di thấy Đan Á Đồng sắc mặt bình thản, từ đầu tới giờ cũng không thấy cậu liếc qua chút nào, mà cô cũng thật không ngờ cậu lại là… của Đường Nguyễn Khanh.
Trong giới này, rất nhiều đại gia có hứng thú với những cậu trai xinh đẹp. Hôm nay nhìn thái độ của Đường Nguyễn Khanh với Đan Á Đồng, trong nội tâm cô cũng đã sáng tỏ.
“Tổng giám đốc, anh cùng ông chủ Mã có chuyện bàn luận, tôi nên tránh đi thì tốt hơn, dù sao…” Cậu lắc nhẹ sâm banh trong ly “Tôi cũng chỉ là nghệ sĩ dưới trướng của anh.” Nói xong, liền gạt cánh tay của Đường Nguyễn Khanh trên vai mình ra, cười áy náy với ba người, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Á Đồng.” Đường Nguyễn Khanh biết đối phương có thể là tức giận, vội vàng lôi kéo cậu, nói “Chúng tôi cũng không nói chuyện công việc, cậu không cần tránh đi.” Lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật vui vẻ “Sao thế, chẳng lẽ không muốn nói chuyện với tôi?”
Mã Tuấn Huy lần nữa bừng tỉnh, xem ra là Đường Nguyễn Khanh muốn cậu trai này, nhưng mà cậu ta rõ ràng là không vui, trong đáy lòng hắn không nói nên lời. Cái cậu này cũng tư tưởng thật không cao mà, lại là người đẹp thiếu tính kiên nhẫn nữa chứ, cũng không chịu làm bộ làm tịch, cứ thế này cũng không tốt lắm à.
Đan Á Đồng kiếp trước đã gặp qua loại ánh mắt như của Mã Tuấn Huy, sắc mặt cậu bình thản nhìn Đường Nguyễn Khanh cầm cổ tay mình, đôi mắt màu trà không rõ tâm tình.
“Á Đồng, cậu ở đây à.” Một tay đặt lên vai Đan Á Đồng “Vừa mới nghe nói đạo diễn phim ‘Ngàn năm’ muốn chúng ta ngày mai đến thử tạo hình, rồi quay thử luôn, chúng ta đi tập lời thoại chút đi.” Nói xong thì kéo kéo Á Đồng cách sofa.
Tiếu Kỳ Thậm cười cười với Đường Nguyễn Khanh “Em đem Á Đồng đi trước đây.”
“Chờ một chút.” Đường Nguyễn Khanh nhìn Tiếu Kỳ Thậm đang cười đến vui vẻ, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi “Chú vừa mới nói là định casting phim gì?”
”