Siêu Sao

Chương 32: Ba người thành họa





Anh bảo tôi hôn thì tôi hôn, bảo tôi thơm thì tôi thơm.
Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần ở vị trí lái xe, ngón tay gõ lên cửa xe, khóe miệng bỗng dưng giương lên: “Vậy ra Lục tổng muốn đích thân chỉ bảo, là vinh hạnh của tôi, chúng ta đây hiện tại là hôn hay đi ăn cơm?”
Vừa nói, thân thể vừa nghiêng gần đến chỗ Lục Thiên Thần, không có một chút ý xấu hổ.
Từ lúc rời khỏi nhà trẻ, Đường Phong đã không biết cái gì là xấu hổ, ngươi là đàn ông ta cũng là đàn ông, ngươi hôn ta ta cũng hôn ngươi, tính cách Lục Thiên Thần rách nát nhưng cũng may bề ngoài không tệ, đi ra ngoài tìm một thanh niên đẹp xin một nụ hôn còn phải mời uống rượu, Lục tổng thật tốt, không chỉ mời ăn còn trợ cấp thêm.
Nếu như Lục Thiên Thần biết hiện tại Đường Phong đang suy nghĩ cái gì không chừng sẽ hộc máu mà chết.
Có lẽ là không ngờ Đường Phong chủ động như thế, trong mắt Lục Thiên Thần nhanh chóng xẹt qua một tia không vui, đến nhanh, đi cũng nhanh, giống như sao băng.
“Lục tổng?” Tay anh ấn vai tôi, tay tôi cũng ấn vai anh.
Đường Phong cười hai tay đặt lên vai Lục Thiên Thần, trong đôi mắt mỉm cười phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người nào đó.
“Nói đùa thôi.” Lục Thiên Thần hé ra khuôn mặt thoạt nhìn hoàn toàn không giống nói đùa, nói một câu lạnh lùng, sau đó hắn thả Đường Phong, mở khóa cửa xe.
Bản thân chiếm tiện nghi tự vui tự buồn là được, được một tấc lại muốn tiến một thước từ trước đến nay không phải là việc người thông minh sẽ làm, Đường Phong tự nhiên cười kéo mở cửa xe đi xuống, không hề đề cập tới chuyện Lục Thiên Thần vừa rồi lùi bước.
Là người đều phải có vài phần mặt mũi, Đường Phong vui vẻ cho Lục Thiên Thần mặt mũi.
Nhà hàng lắp đặt thiết bị cực kỳ sang trọng, lộ ra phong cách cổ xưa, chỉ cần nhìn đồ cổ đặt ở chung quanh là biết đồ ăn ở đây cũng tuyệt đối không rẻ, mỹ nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn đường ở phía trước, Lục Thiên Thần xem ra là đã sớm đặt chỗ.
Ngoài cửa treo một bảng hiệu: Nhàn Đình.
Lúc đẩy cửa ra là một đình viện nhỏ có cửa sổ trên mái nhà, hoa cỏ nhân tạo bày biện trang nhã, cầu nhỏ nước chảy tô đậm vài phần thanh u, ở giữa đình viện nhỏ đặt một cái bàn trúc, nơi đó đã sớm ngồi một người.
Charles vắt chân ngồi xem trà nghệ vẫy vẫy tay với Đường Phong và Lục Thiên Thần đang đi vào cửa.
Lúc này Đường Phong hiểu rõ, không phải Lục Thiên Thần muốn mời cậu ăn, mà là Charles nhờ Lục Thiên Thần tiện đường đưa cậu tới.
Căn cứ vào Charles xem như là một tình nhân xứng chức lại có phẩm vị, Đường Phong cười chào hỏi đối phương, đương nhiên, Đường Phong ngồi ở vị trí bên cạnh Charles, Lục Thiên Thần ngồi ở đối diện Charles.
Bàn có 4 góc, bên trái Đường Phong là Lục Thiên Thần, bên phải là Charles, đối diện là mỹ nữ biểu diễn trà nghệ.
Charles phất tay bảo mỹ nữ đi xuống, căn dặn có thể đưa đồ ăn lên.
“Thân ái, ngày hôm nay diễn thử thế nào?” Charles tùy ý hỏi hỏi, nhìn khuôn mặt kia là biết người này không thực sự quan tâm.
“Cũng được.” Đồng dạng, Đường Phong cũng không có hứng thú thảo luận công tác trong lúc ăn, ở phương diện này cậu và Charles ngược lại có vẻ tương đồng, không có mấy ai sẽ đi quan tâm công tác của người khác như thế nào, mấy lời xã giao lược bớt đi.
Charles cười cười, làm trò trước mặt Lục Thiên Thần nói: “Tôi nghĩ cậu thích hợp với màn ảnh lớn hơn Ca Trần, nhìn khuôn mặt này, phóng đại mấy lần lên sẽ mê chết người.”
Đường Phong nhấp một ngụm trà, thoải mái đáp lại: “Bình hoa đi nhiều, phóng đại một trăm lần vẫn chỉ là một bình hoa.”
“Người Charles coi trọng sao có thể là bình hoa.” Lục Thiên Thần hiếm khi tán thưởng Đường Phong một câu.
Bầu không khí quỷ dị này khiến Đường Phong chịu không nổi, cũng may hai người kia cũng là người thông minh, tùy tiện nói vài câu rồi bỏ xuống đề tài này, chỉ là những đề tài khác càng khiến cho Đường Phong chịu không nổi.
Cái gì súng ống đạn được, cái gì buôn lậu, cái gì đầu tư điện ảnh tẩy tiền đen. . . Cậu toàn bộ không nghe thấy.
Đường Phong cúi đầu ăn, ưm, hương vị thức ăn rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.