Siêu Sao

Chương 42: Cảnh quay đầu tiên (hai)





Trong lúc ngồi hóa trang, lần đầu tiên mặc trường bào cổ đại của Trung Quốc, lần đầu tiên đội tóc giả thật dài, nhìn chính mình trong gương quen thuộc lại xa lạ, cậu có một cảm giác kỳ diệu nói không nên lời.
“Cậu cũng có thể đi diễn Lan Lăng Vương rồi.” nhân viên trang điểm một bên giúp Đường Phong trang điểm, một bên tán thưởng.
Đường Phong tuy rằng vẫn luôn sinh hoạt tại hải ngoại, nhưng đối với lịch sử văn hóa của Trung Quốc không xa lạ một chút, tự nhiên cũng biết Lan Lăng Vương trong miệng nhân viên tạo hình là ai.
Lan Lăng Vương, tướng mạo ôn nhu tâm hùng chí tráng, giọng nói kiêm cả dáng điệu đều đẹp, là người cầm quân, mỗi khi có được thứ gì, dù chỉ là vài quả dưa, cũng chia cho cho mọi người. Trong lịch sử coi như là một mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc kết cục cuối cùng lại khiến cho người tiếc hận.
Lúc Đường Phong xuất thần nhân viên hóa trang đã hoàn tất công tác, nhân viên hóa trang là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô nhìn mỹ nam tử cổ điển trong gương cười nói: “Kỳ thực nguyên bản phải phối hợp thêm một số trang sức, nhưng tôi cảm thấy ngươi như vậy là cũng rất được rồi.”
Quần áo đơn giản là trường sam tuyết trắng thanh lịch lại vô cùng phiêu dật, bên hông là một đai lưng màu bạc có thêu hoa văn chìm buộc vòng quanh thắt lưng mềm dẻo của chàng trai, lưng ngay thẳng khiến cậu nhìn phá thệ tuấn lãng, ngũ quan vốn có đã như trong tranh thủy mặc đi ra, phối hợp tóc dài lại giống như mỹ nam tử từ tranh cổ ngàn năm bước ra.
Cả người thanh lịch tuấn tú, trong ngày hè nóng bức liếc mắt nhìn liền cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
“Tôi cảm thấy tôi có thể đi diễn Nhiếp Tiểu Thiến.” Đường Phong cười ôm một chút nữ nhân viên hóa trang, “Cám ơn cô.”
“Không, không cần khách khí…” Nữ nhân viên hóa trang thoáng đỏ mặt, “Muốn cám ơn tôi, vậy chụp chung một bức ảnh đi.”
Đường Phong vui vẻ đáp ứng, Tiểu Vũ giúp hai người chụp ảnh.
Gần đến lúc Đường Phong lên sàn diễn, Đường Phong bị nhân viên công tác kêu đi ra ngoài, nữ nhân viên hóa trang nhìn bức ảnh, suy nghĩ một chút rồi đăng lên web.
Lúc này cô cảm thấy Đường Phong thực sự như từ trong tranh đi ra, cũng xuất phát từ thói quen lướt lướt web mà thôi, căn bản không nghĩ đến khi công tác kết thúc mở Web ra nhìn, cư nhiên trở thành web có bình luận đứng đầu.
Mà Đường Phong lúc này sau khi rời khỏi đây thấy còn chưa tới lúc cậu lên sàn diễn, bỏ chạy đến nói chuyện phiếm với sư phụ đạo cụ, nếu là một nhạc công cậu nên đánh đàn mới đúng, đáng tiếc tổ đạo cụ chuẩn bị đều là đàn giả, Đường Phong muốn trình diễn một chút cầm kỹ cũng không có cơ hội.
Ngươi còn có thể trông cậy một người bệnh tim đàn ghi ta điện sao? Lúc Đường Phong ba mươi tuổi đã giống người bốn mươi tuổi bắt đầu dưỡng sinh rồi, uống trà, đánh đàn lại chơi cờ, đàn cổ đàn dương cầm mọi loại đàn đi, chỗ tốt của đóng phim là chu kỳ nghỉ ngơi trong thời gian ngắn nhiều, thời gian học gì đó tự nhiên cũng nhiều.
Nhất là sau khi nổi danh, cậu đối với kịch bản yêu cầu càng ngày càng nghiêm ngặt, thời gian nhàn hạ cũng nhiều một chút, diễn viên phải hành động tạo tố chất cho bản thân để tự đề bạt chính mình, không thể ngồi ở nhà ngủ, có thể đi ra ngoài khiêu vũ một chút.
Không đợi cậu trò chuyện lâu lắm, nhân viên công tác lại chạy tới bảo hắn chuẩn bị, rốt cục đến cậu lên sàn diễn rồi.
Từ lúc Đường Phong đi tới thế giới này, đây là vai diễn đầu tiên của cậu, cũng là của Đường Phong trước kia.
Đường Phong thường xuyên có một loại cảm giác cậu thay hai người, sinh hoạt tốt sống khá giả, quay phim truyền hình điện ảnh tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.