Siêu Túng Ảnh Hậu Là Thiên Sư

Chương 7:




Đến khi tới cửa căn phòng trên lầu, thiếu niên "ê " một tiếng, nói: "Trên cửa này, sao lại dán phù? Nơi này, cảm giác là lạ."
Đường Phỉ đi qua đi, nhẹ nhàng nhìn lướt qua phù dán trên cửa, mặt không đổi sắc mà xé nó xuống, đẩy cửa ra nói: "Không có việc gì, loại phù này không có tác dụng gì, chính là đồ giả mà khu chợ cũ in ra. Đại khái là vì tổ chương trình muốn làm bầu không khí sinh động hơn, nên dán đồ giả lên thôi."
Thiếu niên vẻ mặt mộng bức nhìn cô.
Đạo diễn ngoài ống kính: "Chuyện gì xảy ra? Đường Phỉ đang làm gì? Cô ta không sợ sao?"
Phó đạo diễn ho nhẹ một tiếng nói: "Giả bộ, giả bộ."
Tốc độ phản ứng của diễn viên rất nhanh, rất nhập vai hỏi cô: "Tổ chương trình, là có ý gì?"
Đường Phỉ đi vào trong, đẩy cửa sổ phía sau ra nói: "Không, ý tôi là, đây có thể là do con nít hay đùa dai dán, không có gì đáng ngại. Hơn nữa hướng của căn phòng này không tệ, mặt hướng biển lớn, vừa vặn là hướng mặt trời mọc. Phòng như vậy, những vật tà ma sẽ không thích. Bất quá, bây giờ không nhiều người trẻ tuổi tin vào quỷ thần giống cậu."
Thiếu niên tháo ba lô xuống, lấy từ trong ba lô ra một bản ghi chép lúc mạo hiểm.
Cậu vừa sửa sang lại vừa nói: " Trước đây em cũng là không tin, nhưng sau khi tận mắt thấy những thứ đó, cũng phải tin. Chị Đường Phỉ, chị xem, những thứ này đều là bản ghi chép chúng em tự viết khi thám hiểm."
Đường Phỉ đang kiểm tra gian phòng, không có hứng thú với bản ghi chép của thiếu niên.
Câu chuyện chủ đề lần này đã sáng tỏ, đạo diễn phát cho mỗi người nhiệm vụ. Câu chuyện chủ đề là, một đám sinh viên đi thám hiểm khắp nơi, như trường học ở Anh quốc, và Nhật Bản, gặp phải ma quỷ. Sau khi các học sinh giơ đao lên giết con quỷ này về, thì nhìn thấy tin tức: Binh sĩ xuất ngũ Nhật Bản bị chém đầu, trẻ em học chung lớp tại trường học Anh quốc bị giết.
Sau khi xem tin tức, những người thám hiểm sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Sẽ bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc bọn họ đã giết là quỷ, hay là người thật.
Ở cốt truyện, trong nhóm thám hiểm này, có một con quỷ thật. Cũng chính con quỷ này, tạo ra ảo giác cho họ khiến bọn họ giết người dọc đường thám hiểm, lại dẫn dắt bọn họ đến thôn này.
Mà nhiệm vụ của khách quý là tìm ra quỷ thật.
Mỗi người cũng chỉ có một mạng, người chơi cũng có thể đề xuất tự động rời khỏi. Nhưng người tự rút lui, sẽ bị nhận định là không có năng lực tham gia chương trình này, khi ghi hình những tập sau, đều không thể tham gia nữa.
Tổ đạo diễn không gợi ý cho bọn họ học sinh nào là quỷ thật, chỉ cần "Học sinh" khách quý tiếp xúc, đều có khả năng là quỷ thật. Dựa theo suy luận của khách quý, gặp phải học sinh tránh còn không kịp mới đúng, không như Đường Phỉ không chỉ đi cùng cậu ta, còn thao tác ở chung phòng, không chỉ đạo diễn, khán giả cũng xem không hiểu.
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Ta cảm thấy mang theo bom bên người là khủng bố nhất, tại sao ta cảm thấy bộ dáng Đường Phỉ không sợ chút nào?"
"Cố ý? Ra vẻ trấn định?"
"Đường Phỉ này lá gan cũng thật là lớn a! Ta cách màn hình mà lông tơ đã dựng đứng."
Đạo diễn rất nhanh phát hiện Đường Phỉ "Vô cùng bình tĩnh", tựa hồ khách sạn u ám, bạn đồng hành quỷ dị, cùng với bà chủ âm trầm, dường như cũng không thể tạo cho cô tâm lý sợ hãi.
Vì thế, lại cho phòng của cô thêm chút chuyện mờ ám.
Ngủ đến nửa đêm, thiếu niên Triệu Hải cùng phòng Đường Phỉ đột nhiên xoay người thức dậy, sợ tới mức cả người run run. Đường Phỉ mở mắt nhìn thấy trên tay cậu ta giơ một cây đao của võ sĩ, cũng nhíu mi.
Tình huống gì? Cậu ta lấy đao võ sĩ từ đâu? Tổ đạo diễn bên ngoài đang giở trò nhắm vào mình ư?
Triệu Hải đổ mồ hôi khắp trán, vẻ mặt khẩn trương hỏi cô: "Đường Phỉ, chị có nghe thấy tiếng gì bên ngoài không?"
Đường Phỉ cẩn thận nghe, quả thật có tiếng bước chân "thùng thùng" ngoài cửa, cửa phòng bọn họ cũng bị đâm vào kêu "Ầm ầm".
Triệu Hải nghe thấy tiếng bên ngoài, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nắm chặt đao võ sĩ trong tay, nhìn chằm chằm Đường Phỉ. Khóe môi cậu ta run run, chỉa về phía cô hỏi: "Chị... Chị không phải là người!"
"??" Đường Phỉ đứng dậy nhìn cậu ta: "Vậy tôi là gì?"
Triệu Hải giơ đao võ sĩ lên chém về phía cô: "Cô là quỷ, Cô là quỷ đúng không?"
Đường Phỉ cũng nghiêm túc, trực tiếp nâng chân lên đạp thiếu niên một cước dính vào bức tường đối diện. Một cước này dùng lực rất lớn, thiếu niên dựa tường ngã ngồi dưới đất, xoa ngực vẻ mặt kìm nén: "..." Đạo diễn ông chưa nói sức lực Đường Phỉ lớn như vậy a, cái này phải thêm tiền.
Đường Phỉ nghiêm trang lấy ra một lá phùrồi vẽ lên, kẹp trong tay sau một hồi lay động, lá phù bốc lên ánh sáng màu lam âm u.
Cô đi tới chỗ thiếu niên, đem phù chú dán trên đầu thiếu niên.
Diễn viên hiển nhiên không nghĩ tới Đường Phỉ sẽ làm ảo thuật, lại là ngây người một lúc.
Cánh cửa vẫn còn vang lên tiếng "thùng thùng", chỉ nghe Đường Phỉ nghiêm trang nói: "Cậu trúng tà, tư tưởng bị thao túng. Tôi thay cậu giải trừ nguyền rủa, thế nào, hiện tại đầu óc minh mẫn chưa?"
Diễn viên ngơ ngác nhìn chằm chằm Đường Phỉ, sao không làm theo kịch tình phát triển vậy? Tiếp theo phải làm thế nào? Diễn viên đã hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể đần độn mà chờ đạo diễn chỉ đạo.
Đạo diễn cũng bị thao tác mạnh như hổ của Đường Phỉ hù dọa, không nghĩ tới cô ta biết làm ảo thuật, có hiệu ứng năm mao tiền như vậy.
Lúc cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy lá bùa trong tay Đường Phỉ sáng lên, cũng bị khiếp sợ:
"6666666, Đường Phỉ thực hiện những gì đã học à."
"Rõ ràng là phản ứng hoá học, sinh viên khoa học tự nhiên đây!"
"Vẫn là đạo cụ mà tổ đạo cụ cho dùng tốt, để Đường Phỉ tại tuyến giả bộ. Chậc chậc."
...
Trong nơi phát sóng trực tiếp, một đám "Quỷ" giương nanh múa vuốt hướng vọt vào, có nửa khuôn mặt, có hai con ngươi lồi ra, có đỉnh đầu cắm một cái dao phay... Không hổ là hiệu ứng của đoàn đội Hollywood, rất giống thật.
Đường Phỉ và thiếu niên bị vây chăt đến mức nước chảy không lọt, cộng thêm bốn phía âm phong từng trận, âm thanh ma quỷ cũng đáng sợ, khán giả cách màn hình cũng cảm thấy lạnh run.
Khiến đạo diễn ngoài ý muốn là, đã làm tới vậy, cô vẫn không cảm thấy sợ?
Đường Phỉ nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Quỷ của tổ tiết mục, cảnh tượng âm khí không đủ dùng."
Nhóm diễn viên đóng vai quỷ: "..." Tôn trọng diễn viên một chút có được hay không a!
Đạo diễn: "..."
Thao tác càng cợt nhả hơn là, Đường Phỉ lại vung tay ném phù chú lên không trung, vung kiếm gỗ đào, những phù chú đó tựa như có sinh mệnh, thật chỉnh tề mà dán lên trán những con quỷ đó.
Các diễn viên vẻ mặt ngơ ra: "??" Tình huống gì? Sao mới vừa xông tới đã bị dán phù? Theo như hành vi bình thường trong phim ma, bọn họ có phải không thể động hay không?
Các diễn viên lúng túng mà ngây tại chỗ, đợi chỉ thị của đạo diễn. Đạo diễn giờ phút này mặt không cảm xúc.
Mẹ, biết thế không nên đồng ý cho Đường Phỉ đạo cụ! Đường Phỉ này vì diễn 《 tróc quỷ nhất tỷ 》bỏ công sức bao lớn a! Cô ta rốt cuộc là làm sao làm được việc đem bùa dán trên đầu tất cả mọi người?
...
Bởi vì thủ đoạn nhỏ của Đường Phỉ, bên trong phòng phát sóng trực tiếp, đoạn ngắn phát sóng trực của cô đang từ vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, nhảy tới hạng ba.
Có cư dân mạng cắt đoạn video ngắn Đường Phỉ đốt lá phù với dán phù lên trán "Quỷ", lan truyền trên mạng.
Đây là show phát sóng trực tiếp, đương nhiên không thể nào dùng hiệu ứng, có account marketing phân tích: "Đường Phỉ vì chương trình này phí không ít công sức, ngay cả ma thuật cũng đem ra hết, bội phục bội phục."
Cũng có người qua đường bởi vì tò mò đi xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy Đường Phỉ một chút cũng không sợ, với bộ dáng trấn định trong toàn bộ hành trình, cảm thấy trái ngược với những gì mình suy nghĩ, hấp dẫn bọn họ xem tiếp.
Cứ như vậy một lát sau, lưu lượng trong phòng phát sóng trực tiếp của cô đã bắt đầu tăng lên.
Tuy rằng không bằng Ông Hồng cùng Thái Húc, nhưng cuối cùng không phải hạng nhất từ dưới lên.
Tần Lê xem được đoạn ngắn phát sóng trực tiếp, cũng cảm thấy buồn bực. Nhưng nghĩ đến cô giả thần giả quỷ trong nhà mình, ngược lại cũng cảm thấy hợp lý. Một nữ diễn viên đóng vai thần côn đến nhà mình "càn quấy", lá gan đương nhiên không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tần Lê lại bắt đầu tò mò lá gan cô gái này rốt cuộc lớn bao nhiêu?
Đứng ở góc độ ông chủ, không thể không nói, cô gái này quả thực cho hắn một chút cảm giác kinh hỉ, cũng không nghĩ tới cô sẽ vì tham gia chương trình này mà đi học ma thuật. Ban đầu hắn cho rằng, sự nhát gan của cô sẽ bại lộ ra trong lúc ghi hình, không nghĩ tới cô có thể ổn định trong suốt chương trình.
Hắn đúng là đã coi thường cô. Dựa theo hướng phát triển này, để choĐường Phỉ tự mình biết khó mà lui khỏi công ty là chuyện không thể, việc đã đến nước này, đứng ở góc độ của một thương nhân, ngược lại là có thể cân nhắc mượn sự can đảm này của cô, tạo cho cô một cái "Nhân thiết".
Tần Lê có thể đạt được thành tựu hôm nay ở đế quốc giải trí, đương nhiên không thể không nói đến thủ đoạn đặc biệt của hắn.
Chương trình này là Mạn Thành sản xuất, vì để cho nhiệt độ mùa hai không thấp hơn mùa một, hai ngày nữa Tần Lê cũng đến chương trình làm khách mời.
*
Đoạn ngắn Đường Phỉ biểu diễn ma thuật trong chương trình, trải qua một ngày phát tán, thực sự nhận được không ít lời khen. Nhưng lúc trước cô bị bôi đen quá thảm, muốn dựa vào việc "Biến ma thuật" trong chương trình hút fan, vẫn không quá khả thi.
Buổi sáng ngày thứ hai, dưới manh mối dẫn đường của tổ đạo diễn, những diễn viên đóng vai học sinh khác trong đội thám hiểm, cùng với Ông Hồng và Thái Húc, Tiêu Phong, nhóm hai người Trần Nghị, Trương Viên Viên, cũng vào khách sạn.
Khi Đường Phỉ với thiếu niên Triệu Hải xuống lầu, đúng lúc mọi người dưới lầu đang ăn gì đó.
Ông Hồng nhìn thấy Đường Phỉ xuống cầu thang, chào hỏi cô. Dễ nhận thấy, tối hôm qua bọn họ không gặp phải việc bị quỷ bao vây tấn công.
Cùng lúc đó, cửa khách sạn bị đóng lại cái "Ầm".
Bên trong phòng, truyền tới tiếng cười của một đám trẻ con: "Hì hì hi, đều đến đông đủ rồi đó. Hôm nay mọi người không được đi nha, phải cùng chúng ta chơi trò chơi a ~ "
Bây giờ mặc dù là ban ngày, có thể trong khách sạn là dựng cảnh, đèn bị tắt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Ánh đèn dập tắt, cả phòng bỗng nhiên tối sầm.
Đường Phỉ nghe thấy Ông Hồng kêu một tiếng, cùng lúc đó, phù chú cô để trong túi, toàn bộ biến thành tro tàn. Điện thoại di động của cô bắt đầu rung "Ong ong ong", tựa như đang nhắc nhở cô nguy hiểm tới gần.
Theo sau, Tiêu Phong cũng kêu một tiếng.
Ánh đèn chợt sáng, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Thái Húc da đầu tê dại, nói: "Vừa rồi mọi người có nghe thấy không, giống như có một đám trẻ con ở trong này chạy tới chạy lui?"
Mặc dù biết là chương trình ghi hình, nhưng bầu không khí này thật sự rất quỷ dị a! Ghê hơn quay phim kinh dị nhiều!
Ông Hồng cũng có chút chột dạ, nuốt nước miếng một cái, chỉ vào trên vai Tiêu Phong nói: "Tiêu Phong, trên vai cậu, làm sao có dấu tay con nít?"
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên vai Tiêu Phong, quả nhiên, trên vai anh ta có một dấu tay màu đen của trẻ con.
Một trong số các học sinh thuộc đội thám hiểm chỉ vào Tiêu Phong nói: "Đây là dấu tay của những tiểu quỷ trong trường học Anh quốc! Đây là dấu tay khi bọn nó chơi trốn tìm! Ai bị vỗ, người đó sẽ biến thành quỷ, trong vòng năm phút phải vỗ người kế tiếp, nếu không người bị vỗ sẽ tử vong."
Diễn viên mặt đầy hoảng sợ giải thích, sợ hãi lui về sau một bước.
Trò chơi bắt quỷ cũng là trò chơi khủng bố tương đối thường gặp, khách quý trải qua huấn luyện tâm lý, dĩ nhiên sẽ không quá sợ hãi. Vốn là mọi người muốn tỉnh táo làm nhiệm vụ, chỉ nghe bên trong nhà lại truyền tới âm thanh nhắc nhở quỷ dị:
"Trò chơi bắt quỷ không phải chơi như vậy a. Tiếp theo, ta đến tuyên bố quy tắc trò chơi này. Người bị vỗ vai, sẽ biến thành ác quỷ, các người nhất định phải trốn thật kỹ trong khách sạn, nếu không sẽ bị xé nát nha. Trong khách sạn có một chiếc chìa khóa để ra ngoài, nếu các người không thể tìm được chìa khóa trước sáu giờ tối, sẽ bị nhốt tại đây vĩnh viễn, cùng làm bạn với ta. Chúc các người may mắn nhé ~ "
Nhóm diễn viên vẻ mặt mộng bức: "??" Tình huống gì? Đạo diễn đổi kịch bản? Không đúng, đạo diễn ông phải thêm tiền a!
Bên trong khách sạn trừ khách quý, diễn viên quần chúng, người quay phim, tổng cộng 12 người, mọi người đều bị tình tiết câu chuyện biến hóa bất thình lình làm ngu người.
Tiêu Phong bị gạt sang một bên, đột nhiên không thể động đậy, trong miệng giống như có vật gì mọc ra. Anh ấy đưa tay sờ một cái, móng tay anh ta cũng dài ra một cách vô căn cứ!
Ngay sau đó, Tiêu Phong bắt đầu biến dạng, làn da trên người nổ tung, giữa miệng, đột nhiên mọc ra hàm răng vô cùng sắc bén.
Hệ thống tiếp tục nhắc nhở: "Đếm ngược 30 giây nữa trò chơi sẽ bắt đầu, mọi người phải trốn tốt nha~ "
*
Phát sóng trực tiếp đột nhiên gián đoạn, tất cả dụng cụ của tổ đạo diễn đều bị cắt đứt.
Nhưng càng quỷ dị hơn là, thời tiết bất thình lình trở nên u ám, trên đảo nổi lên sương mù rất lớn. Tần Lê cùng lão quản gia mới vừa lên đảo, đang chuẩn bị ghi hình chương trình buổi sáng, thì được báo cho biết sương mù trên đảo rất dày, không tìm được đường vào thôn.
Càng hoang đường hơn, tất cả thiết bị liên lạc với bên ngoài bọn họ có, các loại vật phẩm như kim chỉ nam, toàn bộ mất đi hiệu lực, giống như trong nháy mắt hòn đảo này trở thành một tòa đảo đơn độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.