Sinh Nhật Thích Bánh Bao

Chương 1:




Sáng sớm, vạn vật cũng còn đắm chìm ở một mảnh thản nhiên sương trắng, trong không khí lộ ra một cỗ mùi hương thơm ngát, thâm hút một hơi, cũng khiến người cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái! Trên đường văng vẳng thanh âm của các tiểu thương, thanh âm cò kè mặc cả thanh của kẻ mua người bán trên phố đánh đấu một ngày mới lại bắt đầu nhưng, ồn ào lại quen thuộc đến mức khiến người ta thấy thân thiết. Thành Biện Kinh cũng không ngoại lệ, lúc này trên đường đã là kẻ đến người đi, đặc biệt sáng nay Biện Kinh đệ nhất đại lâu — Kim Phong Tế Vũ lâu, cao thấp người hầu từ sớm đã rất bận rộn, mỗi người mặt mang tươi cười, đồ ăn  mua so với ngày thường nhiều hơn, không khí so với ngày thường cũng  náo nhiệt hơn. Bởi vì, hôm nay chính là sinh nhật của lâu chủ. Vị lâu chủ này, nói lớn không lớn, bởi vì không phải vương tôn công tử gì, nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì hắn là thành Biện Kinh đệ nhất đại lâu, nắm giữ Đại Tống kinh tế mạch máu, giang hồ lớn nhỏ bang phái đều phải kính ba phần Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ, mà vị lâu chủ này năm đó cũng là biên quan kháng liêu nhất đại anh hùng, danh chấn giang hồ đại hiệp —- Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương. Cho nên, người đến tặng lễ đương nhiên cũng nhiều, không khí đương nhiên cũng không khỏi náo nhiệt.
Mà lúc này tại phòng ngủ của lâu chủ ——-
Mông lung  nắng sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ trắng noãn linh chiếu vào trong một căn đặc biệt thanh nhã phòng ngủ, trong không khí lộ ra thản nhiên ấm hương,màn treo mềm mại rủ xuống ở bên cạnh, nheo mắt một chút, tia nắng có thể thấy được hai cái thân ảnh đang dây dưa không dứt.
“Ngô ngô… Không…”
Ở trên một chiếc giường lớn có thể cất chứa ba bốn người,thân mình tuyết trắng bị đặt ở dưới một thân thể cường tráng màu đồng cổ đang không ngừng vặn vẹo, hai tay dùng sức đánh vào cái lưng rộng lớn của kẻ kia, ncuốn khúc tóc dài như mây theo hai bên trái phải xõa ra đung đưa, cố gắng nghĩ muốn đẩy ra cái người đang áp ở trên, giãy dụa khiến cho da thịt tái nhợt hiện lên một đoàn phấn hồng xinh đẹp, trong suốt  mồ hôi ở mông lung nắng sớm  phản chiếu ánh sáng khiến cho làn da trắng trơn tru càng trở nên trong suốt.
“Tích Triều, ngươi thật đẹp…” Tuyệt không để ý đến những cú đấm thi nhau dội lên lưng mình, cái tên đang ở mặt trên nhanh chóng đem nội y trắng thuần của mĩ nhân lạp xả hỗn độn, hàm răng trắng bóng nhẹ nhàng cắn vào hạt châu đỏ tươi mềm mại nổi bật giữa bộ ngực tế bạch non mịn, hai tay cũng không quên ở trên thân thể mẫn cảm không ngừng vuốt ve, cuối cùng dọc theo phần bụng bằng phẳng mà tham nhập vào trong tiết khố..
“Không… Tay phóng… Khai… Thích… Thiếu… Ngô ngô…” Dùng sức đẩy a đẩy — nam nhân chết tiệt lại nặng như vậy!
“Tích Triều, ngươi thực không nghe lời, nên phạt! Ngô… Thực ngọt…” Một hơi ngậm vào cái miệng nhỏ nhắn không nghe lời.
“Ngô… Ân… ” giãy dụa biến thành ngọt nị rên rỉ.
“Tích Triều, làm cho ta làm đi!” Thật lâu sau, tên mặt dày rốt cục buông ra tiểu mĩ nhân bị hôn đến  thất vựng bát tố không ngừng thở dốc mềm mại tựa vào trong lòng ngực của mình, hai mắt sáng trong suốt nhìn người dưới thân đôi mắt trong suốt nửa khép nửa mở, lang trảo ở trong chăn lại càng không ngừng ở trên làn da trắng mềm như tơ lụa sờ soạng.
“Ngươi này là dã thú sao, tối hôm qua làm còn chưa đủ? Ngươi nếu không buông tay, cả đời này cũng đừng nghĩ đụng đến ta!” Mới nãy  vẫn là lệ quang oánh oánh thu thủy con ngươi, trong khoảnh khắc lại bắn ra kỳ hàn băng tiễn.
“Không cần a Tích Triều, ta buông là được!” Thích Thiếu Thương trong lòng hoảng hốt, phút chốc rút tay ra, Tích Triều bình thường đều nói được thì làm được.
“Đại sáng sớm ngươi phát cái gì xuân!” (- Tiểu mĩ nhân à,  ai ở gần ngươi cũng đều phát xuân hết a)
“Kia… Tích Triều, ta giúp ngươi mặc quần áo đi…” Bất quá một lát, lang trảo lại duỗi tới.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy “Phanh phanh ” hai tiếng, chỉ thấy kinh tài tuyệt thế mị hoặc tươi đẹp Cố đại mỹ nhân một cước đem anh minh thần võ Thích đại lâu chủ  đạp xuống giường. Không kiên nhẫn thanh âm ở đằng sau vang lên:
“Đều nói từ bỏ, chính là không nghe!” (- lì quá)
Đây là phương thức rời giường yêu thích của Thích đại lâu chủ a, nhìn quen không trách, nhìn quen không trách! Hãn ~
Ăn mặc chỉnh tề xong, Thích Thiếu Thương lại lộn trở lại phòng ngủ, Cố Tích Triều đã lại đi vào giấc ngủ, mái tóc đen cuộn lại, nhất tiết như nước, thân mình khóa lại bên trong tấm chăn thật dày, một bàn tay bạch ngọc bị lộ ra ngoài, lòng bàn tay hướng về phía trước,  một ít tóc tơ còn dán ở bên tay. Từ sau sự kiện Nghịch Thủy Hàn, thương thế trên người Tích Triều chuyển biến tốt lắm, chính là thân thể có làm sao cũng không thể khôi phục được giống như trước đây, lại thực dễ dàng liền bị phong hàn nhập thể, còn đặc biệt hay ngủ.
Loan hạ thân, nhẹ nhàng đem tay hắn bỏ vào trong chăn, lại ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
“Tích Triều, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.