Thiệu Hi ngồi ở trên xe nhìn cô gái trẻ tuổi đi cách đó không xa, cô ấy đội một chiếc mũ màu xanh đậm, vành mũ kéo xuống rất sát nên chỉ có thể nhìn thấy được khẩu trang trên mặt cô ấy.
Hẳn là cô ấy mới đi mua đồ từ siêu thị về xong, trong tay cô ấy xách theo một túi đồ to đi sát cạnh bồn hoa, có vẻ rất vội vàng.
Thiệu Hi đã đi theo cô ấy vài ngày, trên cơ bản thì cô đã nắm rõ được lối sống của cô gái độc thân này, hai năm trước sau khi nghỉ công việc mà mình đang làm thì cô ấy không đi làm ở bên ngoài nữa, chiều nào lúc 3 giờ cũng đi ra ngoài để tới siêu thị đối diện tiểu khu mua đồ, 7 giờ tối thì xuống lầu đổ rác, trừ những lần đó thì sẽ không ra khỏi cửa nữa, không có công việc, không có bạn bè, cô ấy đã quen với cuộc sống tách mình đơn điệu như vậy rồi.
Cô ấy đi tới toà nhà mà mình đang ở, Thiệu Hi uống cà phê đang cầm trong tay xong thì xuống xe, tùy tay quăng cốc vào thùng rác ở một bên rồi lập tức đi đến chỗ cô gái ấy.
Khi sắp đến gần, cô gái ấy nghe được đằng sau mình có tiếng bước chân nên hơi rụt thân thể lại theo bản năng một chút, cô ấy lấy chìa khoá ra, hoảng loạn mở cửa, dường như muốn mau chóng đi vào.
Ngay lúc cửa mở ra, Thiệu Hi đi tới phía sau cô ấy, chậm rãi nói: "Đào tiểu thư."
Rõ ràng giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng Đào Hiểu Mẫn lại bị kinh ngạc, toàn thân cô ấy cứng đờ, chìa khoá trong tay cũng trực tiếp rơi xuống đất, cô ấy sửng sốt một giây, xoay người muốn nhặt lại nhưng có một bàn tay trắng nõn thon dài đã vươn ra nhặt chìa khoá trước.
Thiệu Hi đứng dậy, đem chìa khóa trả lại cho cô ấy, "Đào tiểu thư, tôi có thể làm phiền cô một lát được hay không?"
"Cô, cô nhận nhầm người rồi." Đào Hiểu Mẫn lấy lại chìa khoá mà cô đang cầm trên tay rồi liều mạng lắc đầu, quả quyết phủ nhận.
Phản ứng này cũng nằm trong dự đoán nên Thiệu Hi không vội, từ từ giải thích với cô ấy: "Cô không cần khẩn trương đâu, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ muốn hỏi về một chút chuyện năm đó mà thôi."
"Tôi nói là cô nhận nhầm người rồi." Giọng điệu của Đào Hiểu Mẫn rất mạnh mẽ nhưng giọng nói vẫn yếu ớt như trước, cô ấy lại dùng chìa khoá mở cửa lại một lần nữa rồi bỗng kéo cửa ra, vội vã đi vào giống như là đang chạy trốn vậy.
Cô ấy đi gấp, cửa cũng không có đóng lại, Thiệu Hi cản một chút nên cửa hơi mở ra, đi theo cô ấy lên lầu 3.
Tới cửa phòng 302, Đào Hiểu Mẫn vừa quay đầu lại thì phát hiện cô vẫn đi lên theo, cô ấy cũng bất chấp không che gì nữa mà kéo khẩu trang xuống một phen, lộ ra một gương mặt gầy yếu, bởi vì kích động mà gò mà trở nên ửng đỏ, "Cuối cùng thì cô muốn làm gì?!"
Giữa hai người còn cách nhau một bậc thang, Thiệu Hi dừng lại, nhìn thẳng vào cô ấy, "Đã xuất hiện một nạn nhân mới rồi."
Đồng tử của Đào Hiểu Mẫn giãn rộng ra ngay lập tức, môi run run, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, "Thì tính sao đây? Chuyện năm đó những gì nên nói tôi đã nói hết với các người rồi." Cô ấy tưởng Thiệu Hi là cảnh sát, "Mấy người không bắt được người thì đó là trách nhiệm của mấy người, không có liên quan gì tới tôi cả!"
Có nước mắt tràn khỏi bờ mi, cảm xúc đã lâu rồi chưa được bộc lộ bỗng tuôn ra trong nháy mắt, "Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đã từng phải trải qua lúc đó, căn bản là cô không thể tưởng tượng được rằng tôi đã phải khổ sở đến nỗi nào!"
Cô ấy mở cửa phòng rồi tiến vào, xoay người nói với Thiệu Hi: "Đừng tới làm phiền tôi nữa, xem như tôi cầu xin cô đi."
Đào Hiểu Mẫn nói xong thì dùng sức đóng cửa, lúc cửa sắp khép lại có một bàn tay vươn ra mà không hề báo trước, chặn lấy cánh cửa đang đóng vào, đồng thời cũng bị lại một chút. . Đọc 𝐭ru𝓎ện ha𝓎, 𝐭ru𝓎 cập nga𝓎 # T r𝖴mTru𝓎ện.V𝙉 #
Nhưng mà bàn tay kia vẫn không lùi lại, vẫn không nhúc nhích, gắt gao chống đỡ.
Đào Hiểu Mẫn nhìn chằm chằm cánh tay đã bị thương kia, khiếp sợ đến nỗi không nói ra lời.
"Tôi hiểu được." Giọng nói trong trẻo vang lên phía sau cánh cửa.
Cửa phòng từ từ đẩy ra, lộ ra gương mặt đau nhức nên trắng bệch của Thiệu Hi, nhưng lúc này đôi mắt đen của cô lại như toả sáng, cô cắn chặt môi, nói từng lời: "Tôi đã từng trải qua, cho nên tôi có thể hiểu được."
"Cô..." Đào Hiểu Mẫn ngây ngẩn cả người, bởi vì hành động và những lời nói vừa rồi của cô.
"Tôi không phải cảnh sát, tôi là một thám tử tư, nhưng hôm nay tôi tới tìm cô vì thân phận là một người sống sót sau vụ án, hiện tại đã có nạn nhân thứ hai xuất hiện, tôi cực kỳ chắc chắn rằng hung thủ chính là người đàn ông đã từng nhốt cô hai năm trước." Ánh mắt Thiệu Hi rất thành khẩn, "Đào tiểu thư, tôi cần cô giúp."
Dường như thân phận người sống sót sau vụ án đã thuyết phục cô ấy, "Cô, những gì cô nói đều là thật sao?"
"Ba năm trước tôi cũng đã từng trải qua việc tương tự như cô, chẳng qua tôi may mắn hơn vì ngày thứ hai đã được cứu ra, cũng không có bị gì, nhưng tôi có thể hiểu được cảm giác của cô."
Đào Hiểu Mẫn cúi đầu nhìn tay cô, "Tôi..."
Đúng lúc này, Thiệu Hi đột nhiên dùng sức hít sâu, nhíu mày, "Cô hút thuốc sao?"
"Cái gì?"
Thiệu Hi lại lặp lại một lần nữa.
Đào Hiểu Mẫn có chút mờ mịt, "Không có, cô, sao cô lại hỏi như vậy?"
"Tôi ngửi thấy mùi khói thuốc ở trong phòng của cô." Thiệu Hi dời tầm mắt xuống phía dưới, ngay sau đó cũng ngồi xuống, cô dùng ngón tay dí dưới sàn một phen, "Còn có cả, tàn thuốc."
"Hả..." Đào Hiểu Mẫn hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ trừng lớn mắt, "Là, là hắn ta sao?"
"Đào tiểu thư." Thiệu Hi cúi đầu, giơ ngón tay đầy tàn thuốc lên, giọng nói trầm thấp mà bằng phẳng, "Cô đã bị theo dõi."
***
Đào Hiểu Mẫn cực kỳ hoảng loạn, trong ánh mắt tràn đầy bất lực, "Tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Thu dọn một chút rồi đi theo tôi đi."
Thiệu Hi hạ khóe miệng, "Đương nhiên, nếu cô đồng ý tin tưởng tôi."
"Được." Đào Hiểu Mẫn cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng vào giờ phút này, cô nguyện ý tin tưởng cô gái xinh đẹp trước mắt mình, có lẽ là vì cô ấy cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng có lẽ là vì ánh mắt của cô gái này quá kiên định, khiến cho cô ấy có một cảm giác an toàn khó hiểu.
Mười lăm phút sau, Đào Hiểu Mẫn mang theo hành lý đơn giản rồi ngồi lên xe Thiệu Hi, sau khi cô ấy thắt dây an toàn xong thì đột nhiên nghĩ đến tay phải vừa bị thương của Thiệu Hi.
"Tay cô, không có việc gì chứ?"
Một tay Thiệu Hi nắm tay lái, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không có việc gì."
Làm sao có thể không có chuyện gì chứ... Đào Hiểu Mẫn thấy áy náy trong lòng, rõ ràng cô ấy tới để giúp mình nhưng mình lại làm cô ấy bị thương, tuy rằng là vô tình.
Cô ấy nắm tay của chính mính, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi."
"Không phải lỗi của cô." Xe chạy ra khỏi tiểu khu, Thiệu Hi nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, "Dù cho là hai năm trước hay là vừa rồi, cũng không phải lỗi của cô."
Câu nói đó khiến Đào Hiểu Mẫn giật mình, chưa từng có ai nói với cô ấy như vậy cả, nhưng thật ra đó cũng là những lời mà cô ấy cần nhất.
"Cảm ơn cô."
Cũng sắp hai năm rồi Đào Hiểu Mẫn không ngồi xe, cũng sắp hai năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa khỏi nhà như vậy, cô ấy nhìn ngoài cửa sổ xe, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Thiệu Hi nhìn sắc mặt của cô ấy qua kính chiếu hậu, trong lòng vẫn hơi bị nhói một chút, cô cúi mắt, che giấu cảm xúc của chính mình.
Một tiếng sau đến nhà, Thiệu Hi mở cửa cho Đào Hiểu Mẫn đi vào.
"Cô ngồi trước một lát đi."
Bỏ lại những lời này, Thiệu Hi xoay người đi vào bếp, tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì nhưng tay cô vẫn cần xử lý.
Hiệu quả của khổ nhục kế tuy tốt, nhưng cô cũng không muốn vì chuyện này mà phải phế tay đi đâu.
Đào Hiểu Mẫn cầm hành lý đến phòng khách, thật cẩn thận ngồi xuống ở trên sofa, cô ấy xem cách trang trí bốn phía, từ từ cảm nhận lại được một cảm giác quen thuộc.
Rõ ràng không phải một căn nhà giống nhau, đồ dùng cũng không giống nhau, nhưng cảm giác rất giống.
Không bao lâu sau, Thiệu Hi đi ra khỏi phòng bếp, đưa cho cô ấy một ly nước, "Uống nước đi, cơm tối cô muốn ăn gì?" Cô nghĩ nghĩ nói thêm một câu: "Nhưng mà chỉ có thể ăn đồ ăn ngoài thôi."
"Tuỳ cô."
"Tôi thì sao cũng được." Thiệu Hi gọi hai phần cơm qua App mà mình vẫn thường dùng, dù thế nào thì cũng phải ăn cơm.
Đào Hiểu Mẫn uống nước, nhìn Thiệu Hi ngồi ở trước bàn ăn dùng đá chườm ở tay, đợi một lát sau, phát hiện đối phương dường như không muốn nói gì nên cô ấy liền nhỏ giọng hỏi: "Thiệu tiểu thư, người đó lại bắt một cô gái khác sao?"
Nghe vậy, Thiệu Hi ngước mắt nhìn cô ấy một cái, "Không vội, ăn xong cơm tối rồi nói sau." Nếu hiện tại nói thì chỉ sợ là Đào Hiểu Mẫn ăn không vô.
Không bao lâu sau cơm đã được giao tới rồi, giữa trưa Thiệu Hi không ăn gì nên ăn xong một phần rất nhanh, nhưng Đào Hiểu Mẫn lại không có khẩu vị, chỉ ăn một phần ba liền không ăn nữa.
Dọn dẹp xong, hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, trước tiên Thiệu Hi nói về án mạng từ hai năm trước, "Đào tiểu thư, nếu tin tức mà tôi tìm được không sai thì năm đó người kia nhốt cô ba ngày xong liền tống cô vào một trong cái túi to, nhét vào cốp của một chiếc xe, sau khi chủ xe phát hiện ra cô thì mới kịp thời cứu cô."
"Là như thế này đúng không?"
Đào Hiểu Mẫn gật nhẹ đầu, "Vâng, lúc đó tôi cứ nghĩ chắc chắn tôi sẽ chết, nếu không có người phát hiện ra thì chắc cũng sẽ chết ngạt ở trong." Cái cảm giác tuyệt vọng, đau khổ, cảm giác hít thở không thông đó hiện tại cô vẫn còn nhớ rõ, mãi mãi không thể nào quên được.
"Nạn nhân tiếp theo này cũng giống như cô, bị bỏ vào trong túi đen to, bỏ vào cốp xe, điều khác là khi được phát hiện ea thì người đó đã tử vong."
"Nói đúng ra trước khi bị nhét vào trong túi thì cô ấy cũng đã chết rồi." Thiệu Hi cũng không có nhắc tới chuyện người chết bị tách rời xác, tuy rằng kiểu gì sau này cô ấy cũng sẽ biết nhưng hiện tại không phải lúc để kích thích cô ấy.
"Sao lại có thể như vậy..." Đào Hiểu Mẫn rùng mình, hai tay đan thành chữ thập đặt ở bên miệng, không nhịn được mat run run, cô còn cho rằng đối phương chưa được cứu ra.
Thiệu Hi rời tay khỏi ly nước đá, dùng khăn lông bên cạnh xoa xoa, đột nhiên hỏi cô ấy một vấn đề: "Biết vì sao tôi chắc chắn là cùng một người gây ra chuyện này không?"
"Hả?" Đào Hiểu Mẫn nhìn cô, trong mắt có chút nước mắt, "Bởi vì cô ấy cũng giống như tôi, đều bị nhét vào sau cốp xe sao?"
"Không." Thiệu Hi lắc lắc đầu, "Là vì móng tay."