Phần 4/6
Ngày thứ một trăm mười hai sau khi dịch xác sống lan rộng, vài chiếc máy bay lướt qua trên khoảng không.
Đó là máy bay của quân đội, nghĩa là quốc gia vẫn chưa từ bỏ chúng tôi.
Mặc dù máy bay chỉ lướt ngang qua nhưng cũng cho chúng tôi thêm hy vọng.
Đất nước còn đây, bộ đội và nhân dân vẫn còn đây, vậy thì chắc chắn gia đình cũng sẽ được đoàn tụ sớm thôi.
14
Ngày thứ một trăm bảy mươi lăm sau khi đại dịch bùng phát, hôm nay là Tết Tây*.
Ngày này có ý nghĩa trọng đại với chúng tôi.
Ở kiếp trước, chính hôm nay, một giờ trước thời khắc bước sang năm mới là lúc chúng tôi chết dưới miệng zombie.
Còn kiếp này, chúng tôi vẫn đang sống.
Chúng tôi căng mắt thức đợi năm mới đến.
"Chúng ta còn sống!"
Bốn người chúng tôi ôm nhau thật chặt, ai cũng không kìm được nước mắt.
Đột nhiên Từ Mộng Hàm kêu "Ái" một tiếng, khẽ vuốt vuốt bụng.
"Sao thế?" Tôi, Tiết Minh Minh và Chung Giai đồng thời lo lắng hỏi.
Từ Mộng Hàm hít một hơi: "Bé cưng đá mình."
"Trăm phần trăm là một nhóc quỷ tinh nghịch." Tiết Minh Minh cười nói.
"Bé cưng ơi, không được bắt nạt mẹ đâu nha." Chung Giai nói với bụng Từ Mộng Hàm.
Tôi cũng đưa thay sờ sờ, cảm nhận được một vùng da nhỏ nhô lên. Từ Mộng Hàm nói đó là tay của bé con.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một thai nhi. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, dù không phải máu mủ ruột rà gì nhưng bỗng dưng trong lòng tôi dấy lên một phần tinh thần trách nhiệm.
Chúng tôi từng khủng hoảng luống cuống trước sự xuất hiện của đứa bé, sợ nó là gánh nặng.
Nhưng bây giờ, tôi rất chờ mong bé cưng có thể thuận lợi đến với thế giới này, lớn lên khỏe mạnh và an toàn. Cầu cho thế giới của con không còn zombie mà chỉ ngập tràn yêu thương và hạnh phúc.
Đêm nay, chúng tôi cùng chung một giấc mộng tuyệt đẹp.
15
Ngày thứ hai trăm sau khi xác sống lan tràn khắp nơi, Tết âm Lịch tới.
Tuyết rơi, thế giới trắng xóa một màu.
Số zombie trong trường học ít hẳn đi, không biết chúng đi đâu rồi.
Tôi nhìn ra hành lang, không thấy con zombie nào, chỉ có chiếc điện thoại của Lưu Dĩnh vẫn nằm chỏng chơ ở đấy.
Cuộc trò chuyện của cô ấy với mẹ dường như vẫn còn vang bên tai tôi. Tôi cũng nhớ bố mẹ mình.
Có hai con hạc trắng bay tới nhẹ nhàng nhảy múa trên nền tuyết, duyên dáng thoát trần. Chúng tôi chưa từng tận mắt thấy loài chim được coi là quốc bảo này nên chen chúc trước cửa sổ ngắm nhìn.
Bảy, tám con zombie tiến về phía đôi hạc trắng.
Chúng tôi sợ toát mồ hôi.
Đôi hạc cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, vỗ cánh bay đi. Còn chúng tôi vẫn bị vây ở chỗ này, không biết khi nào mới lại được tự do.
Bỗng một ống thép bay tới đâm xuyên qua đầu một con zombie. Nó ngã xuống, màu máu ngả đen nhuộm lên tuyết trắng.
Bốn thanh niên kia lại xuất hiện.
Bọn họ cầm dao đi tới, một nhát chặt phăng đầu zombie ném đi, sau đó bôi máu đen lên người mình.
Đám zombie xung quanh cảm nhận được hơi người, vây lại.
Bọn họ ngang ngược chém phăng đầu chúng rồi kéo thi thể về phía toà ký túc của chúng tôi.
"Hình như bọn họ định đến chỗ chúng mình." Tiết Minh Minh quýnh lên.
Rất nhanh sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng cổng đóng lại và tiếng lục lọi ở tầng dưới.
Toà nhà này của chúng tôi trước đó chưa ai đến tìm kiếm gì nên có lẽ còn không ít đồ dùng, bọn họ chắc là sẽ ở lại đây một thời gian.
"Làm sao bây giờ, bọn họ nhất định sẽ tìm đến phòng mình. Người ta cường tráng thế kia, trước mặt họ tụi mình khác gì gà con đâu."
Vừa rồi tôi cũng thấy rõ bốn người kia. Họ cao gần một mét chín, chém một cái là bay đầu zombie, nếu mà đánh trực diện thì chúng tôi thực sự không phải là đối thủ của họ.
Tôi kiểm lại đồ dùng. Bởi vì thường chia cả cho đội Lâm Thiến nên nước của chúng tôi còn mười bảy thùng, đồ ăn cũng chỉ đủ trong khoảng ba đến bốn tháng nữa thôi.
"Chúng ta đi trốn trong phòng hoạt động thể chất trước đã. Nếu bị phát hiện thì bọn họ muốn đồ gì chúng ta cứ đưa ra là xong. Còn nếu định làm hại chúng ta thì chúng ta cũng tuyệt đối không lùi bước." Tôi nói.
Tiết Minh Minh, Chung Giai và Từ Mộng Hàm đều đồng ý, hiện tại chúng tôi chỉ có hai lựa chọn này.
16
Bốn thanh niên kia không lập tức đi lên tầng, bọn họ cứ lục soát mãi ở tầng một, thậm chí còn đốt sách vở để sưởi ấm. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng bọn họ phàn nàn và chửi mắng.
Bọn họ kiểm tra từ dưới lên từng tầng một, đến ngày thứ ba mới tới tầng bốn của chúng tôi.
Chúng tôi trốn sang phòng hoạt động thể chất, cái lỗ trên tường cũng bị che lấp bằng một tấm poster.
Rầm! Cửa phòng của chúng tôi bị đạp mạnh một cái nhưng không hề hấn gì.
"Cửa này chắc phết nhỉ. Moá nó đạp vậy mà còn không ra." Một người trong đó nói.
"Tao thấy là do mày chưa ăn cơm thì có ấy. Tránh ra, tao đá cho." Một người khác cười đầy mùi du côn, sau đó đạp một cú rất mạnh.
Rắc!
Cánh cửa vỡ toác nhưng bên trong có ván gỗ chắn kín nên bọn họ vẫn như cũ không thể đi vào.
"Ây" Bọn họ kêu một tiếng sau đó im lặng.
Chúng tôi không biết bọn họ đang làm gì, chỉ có thể siết thật chặt vũ khí trong tay.
Khoảng ba phút sau, bọn họ lại đột nhiên xuất hiện trên ban công nhờ leo xuống từ tầng năm.
"Phòng này chặn nhiều gỗ tấm như vậy chắc chắn có người ở." Giọng bọn họ vang lên. "Nhưng người đâu?"
Có người ngồi dựa vào vách tường gần lỗ thông sang phòng bên này, tim chúng tôi như chuẩn bị nhảy ra khỏi cổ họng.
"Khả năng ra ngoài tìm đồ ăn xong bị zombie cắn chết rồi."
Có người gõ gõ ván gỗ: "Đây là phòng của con gái khoa nào vậy? Đến nghề mộc cũng có thể làm được, trâu bò quá đi mất."
"Chắc là khoa điêu khắc hoặc là kiến trúc."
"Phòng ngủ của con gái có khác, thơm phức. Ngoài kia mùi thối khắp nơi mà chăn đệm của bọn họ vẫn còn thơm quá ha."
Bọn họ đang động vào đồ đạc của chúng tôi.
"Hai mươi nồi bánh chưng rồi còn chưa biết mùi phụ nữ là gì, đừng bảo là tôi phải mang cái mác trai tân này đến lúc chết đấy nhé ông trời ơi. Nhan sắc này, dáng người này mà cứ lãng phí như vậy ư?" Có người kêu rên.
"Sắp sang năm mới rồi, thằng nhóc mày có thể nói chuyện nào may mắn chút không?" Giọng du côn lại vang lên.
"Em cũng muốn nói chuyện may mắn lắm. Ví dụ như tìm bạn gái nè. Phong Việt, đại ca yêu đương gì chưa?"
"Anh mày đương nhiên..." Giọng du côn đột nhiên im bặt.
Đúng lúc chúng tôi đang buồn bực thì tấm poster đột nhiên bị lột ra, một người cầm dao chui qua cái lỗ trên tường.
Chúng tôi bị phát hiện rồi!
Nhìn thấy chúng tôi, anh ta chẳng nói chẳng rằng chém luôn.
Tôi né rồi chộp lấy cánh tay của anh ta. Bố tôi từng dạy trên cánh tay có huyệt tê, đánh mạnh vào đó có thể khiến cánh tay tạm thời mất cảm giác. Kiếp trước tôi từng làm như vậy rồi chạy thoát nên kiếp này tôi cũng định lặp lại trò cũ.
Thành công, con dao trong tay anh ta rơi trên mặt đất!
Nhưng cơ thể tôi bỗng bay bổng lên rồi ngã rầm trên mặt đất.
Anh ta dùng cánh tay còn lại quăng tôi qua vai.
Lúc này tôi mới nhận ra trước sức mạnh áp đảo thì kỹ xảo chẳng đáng được nhắc tới.
Sức mạnh của tôi và anh ta chênh lệch quá nhiều.
Tai tôi ù hẳn đi, trong cơn choáng váng, tôi thoáng thấy Tiết Minh Minh và Chung Giai liều lĩnh xông đến cứu mình, Lâm Thiến và Ngô Hà cũng quơ gậy lên.
Ba thanh niên còn lại cũng chen vào. Chúng tôi túm tụm lại đánh loạn xạ.
Tôi không đếm được mình đã ăn mấy đấm nhưng đối phương cũng không khá hơn là bao, bị tôi ra sức cắn nát tay.
"Đừng!" Từ Mộng Dao hét lên, cô ấy quỳ trước mặt thanh niên kia, giang hai tay bảo vệ tôi, nước mắt giàn giụa trên mặt. "Đồ dùng cho các anh hết, đừng giết cô ấy."
Lúc này tôi mới phát hiện con dao trong tay anh ta đã cứa vào cổ họng mình.
Bọn họ khựng lại kinh ngạc nhìn chúng tôi.
"Các cô là... người?" Anh ta hỏi.
"Đương nhiên chúng tôi là người."
Tôi thả lỏng hàm răng, trong miệng sặc mùi máu. Anh ta bị tôi cắn không nhẹ đâu.
Con dao được thu về: "Là người sao không nói lời nào, còn cắn bừa như zombie vậy."
Thế mới biết, bọn họ tưởng chúng tôi là zombie nên mới cầm dao chém tới, còn chúng tôi cứ nghĩ bọn họ đến để cướp của giết người nên mới phản kích.
Thần kinh của ai cũng căng như dây đàn, chạm cái là đứt