Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 17:




Anh bảo em/ Hết rồi
Em chỉ không/ Tin anh
Anh bảo em/ Em bị lừa rồ
Em chỉ muốn/ Cùng anh
Rồi em thấy anh/ Anh với cô ta
Và em chỉ nói được là/ Mặc kệ
Mặc kệ/ Mặc kệ
Em chỉ nói được là/ Mặc kệ
"Mặc kệ"
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: Valdez/Caputo
Album: Mùa hè
Cartright Records
*****************
Có một điều tôi đã đoán đúng:
Rachel hết sức tò mò về Jordan, và về tính chất mối quan hệ giữa tôi với anh ta.
Sáng hôm sau, ngay khi tôi bước vào văn phòng - tóc vẫn ướt, tay cầm cốc cà phê bốc khói vừa mang từ căng-tin lên, chữ A màu đỏ trên áo (nói giỡn thôi), Rachel cứ thế là,"Tối qua cô và bạn trai cũ có vẻ vẫn hoà hợp gớm nhỉ!"
Chị ta làm sao biết được câu ấy đúng tới mức nào.
"Ờ,", tôi chỉ nói thế lúc ngồi xuống và tra số điện thoại phòng Amber.
Rachel chẳng biết ý gì cả.
"Tôi thấy 2 người ở ngoài," chị ta nói tiếp. "Nói chuyện với con trai chủ tịch Allington."
"Chris," tôi nói. "Ờ." Tôi nhấc máy, gọi số phòng Amber.
"Cậu ấy có vẻ tử tế," Rachel nói. "Cậu con trai ông chủ tịch ấy."
"Tôi đoán thế," tôi nói. So với một kẻ giết người.
Điện thoại phòng Amber reng. Rồi reng.
"Lại còn dễ thương nữa chứ," Rachel nói tiếp. "Tôi nghe nói cậu ta khá giàu. Quỹ của ông bà nội."
Đoạn này có vẻ mới đây! Ôi lạy chúa, có thể Christopher Allington cũng giống như Bruce Wayne. Thiệt tình. Toàn một lũ ma giáo. Biết đâu hắn có cả một tầng hầm đào dưới Fischer Hall để mang bọn con gái xuống đó, muốn làm gì thì làm, xong rồi thuốc chúng, vác lên lần, và thả chúng xuống giếng thang...
Chỉ có điều tôi đã trải qua khá nhiều thời gian dưới tầng hầm của Fischer Hall với kẻ huỷ diệt rồi, và chẳng có gì dưới đó ngoài một lũ chuột và cả đống thảm cũ.
Ai đó nhấc điện thoại trong phòng Amber. Giọng một đứa con gái hãy còn ngái ngủ, "Alo?"
"Alô," tôi nói. "Có phải Amber đấy không?"
"Ừ hử," giọng ngái ngủ nói. "Amber đây. Ai đấy?"
"Không ai cả," tôi nói. Tôi chỉ muốn khẳng định là con bé vẫn còn sống. "Ngủ tiếp đi."
"Okay," Amber lờ đờ nói, và dập máy.
Ừm, con bé Amber tóm lại vẫn còn sống. Ít nhất là cho đến lúc này.
"Vậy là cô và Jordan đang quay lại với nhau đấy hử?" Rachel tò mò. Chị ta có vẻ chẳng thấy quái lạ gì việc tôi gọi điện cho sinh viên và đánh thức chúng cả. Chính ra điều đó đã nói lên rất nhiều về cái nơi chúng tôi đnag làm việc, và công việc của chúng tôi ở đây. "Hai người là một cặp dễ thương hết biết luôn đó."
May sao lúc ấy điện thoại của tôi bắt đầu rung, cứu tôi khỏi phải đáp trả Rachel. tôi trả lời điện thoại, tự hỏi không biết có phải Amber có điện thoại hiện tên người gọi và muốn biết tôi làm cái quái gì mà đi đánh thức con nhà người ta dậy lúc 9g sáng, vào một ngày không phải đi học.
Có điều, đầu dây bên kia không phải là Amber. Mà là Patty, tuôn một tràng, "Rồi, kể hết xem nào."
"Chuyện gì?"
Thực sự tôi chẳng cảm thấy thoải mái chút nào. Sáng nay, lúc thức dậy, tôi chỉ muốn kéo tấm chăn trùm lên đầu và nằm lì trên giường mãi mãi và mãi mãi.
Jordan. Tôi ngủ với Jordan. Tại sao, trời ơi, tại sao?
"Chuyện gì là thế nào?" Patty nói, giọng có vẻ sốc. "Cậu chưa đọc báo hôm nay hả?"
Tôi thấy máu mình đông lại lần thứ 2 trong vòng 24 giờ qua.
"Báo nào?"
"The Post," Patty nói. "Có ảnh hai người đang hôn nhau ngay trang bìa. Ừ, thì không thấy rõ đứa con gái là cậu, nhưng chắc chắn không phải Tania Trace. Và chắc chắn đấy là cửa nhà Cooper..." Tôi thốt ra một từ khiến cho Rachel phải thò ngay ra khỏi văn phòng mình, hỏi tôi có vấn đề gì không. "Không sao," tôi nói, đặt một bàn tay run rẩy bịt ống nói lại. "Không có gì đâu, thật mà."
Trong khi đó Patty vẫn bắn liên hồi vào tai tôi.
"Tít báo nói là Sleazy Street. Mình đoán ý họ nói là Jordan cắm sừng hôn thê của hắn. Nhưng cậu đừng lo, họ gọi cậu là ’cô gái không xác địh’. Chúa ơi, dám bọn họ phát hiện ra lắm. Nhưng rõ ràng đây là một bức ảnh a-ma-tơ, và đầu cậu thì bị che khuất. Nhưng nè, khi Tania nhìn thấy nó..."
"Mình thật sự không muốn nói chuyện ấy lúc này," tôi cắt lời Patty, cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
"Không muốn hả?" Patty có vẻ ngạc nhiên. "Hay là không thể?"
"Ừm, cái sau."
"Hiểu rồi. Ăn trưa nhé?"
"Okay."
"Cậu đúng là đồ ngốc!" Nhưng Patty vẫn cười khúc khích. "Khoảng tầm trưa mình sẽ ghé qua. Lâu rồi không gặp Magda. Hí hí, không biết chị ấy nói sao về vụ này nữa đây ha."
Tôi cũng chẳng biết.
Tôi cúp máy. Sarah bước vào, mang theo một lô lốc các câu hỏi về (còn ai vào đây nữa?) Jordan. Lúc này tôi chỉ muốn làm mỗi việc là cuộn lại như quả bóng và khóc hu hu. tại sao? Tại sao? Tại sao tôi lại yếu đuối đến thế?
Nhưng vì chẳng thể khóc ở chỗ làm mà không bị khoảng 70 người đến hỏi han an ủi, kiểu như, "Sao thế? Đừng khóc. Sẽ ổn thôi mà," nên tôi đành lôi ra một đống giấy yêu cầu hoàn tiền ở máy bán nước tự động và bắt đầu xử lý chúng, lui cui với cái máy tính, cố tỏ ra hết sức bận rộn và có trách nhiệm.
Rachel cũng có cả đống thứ phải làm.Hồi đầu tuần chị ta vừa nhận được tin là mình đã được đề cử giải Hoa Bướm. Giải này là mất cái huy chương hình bông hoa mà nhà trường trao tặng cho những nhân viên hay quản lý vào mỗi kỳ học, khi họ làm được một việc gì đó vượt trội và nằm ngoài nghĩa vụ của mình.
Tỉ như bác Pete lãnh được một cái nhờ đã phá tung cửa phòng một đứa con gái khi nó khoá cửa phòng lại và bật ga trên bếp. Bác đã thực sự cứu sống con bé ấy.
Magda cũng có một cái vì - dù có những lúc chị kỳ cục thật, cái màn ngôi sao màn bạc ấy mà - bọn sinh viên hầu hết đều thích chị mê tơi. Chị làm cho chúng cảm thấy như đang được ở nhà, đặc biệt là mỗi dịp tháng 12, khi mà, bất chấp mọi luật lệ trong campus, Magda thường trang hoàng quầy tính tiền bằng một ông già Noel nhồi bông, một nhà trẻ mini, một cây trang trí, và đám nến Kwanzaa.
Bản thân tôi cũng nghĩ Rachel được đề cử là đúng. Chị ta đã phải đối phó với quá nhiều chuyện kể từ hồi vào làm ở Fischer Hall này, bao gồm cả 2 vụ tử vong của sinh viên trong hai tuần vừa qua. Chị ta cũng đã phải gọi cho cả 2 gia đình của hai sinh viên ấy để thông báo rằng con họ đã chết, thu dọn hai đống quần áo đồ đạc (ừ, ok, tôi làm vụ đó, cả hai lần luôn), và tổ chức 2 cái lễ tưởng niệm. Người phụ nữ đó đáng được thưởng một cái huy chương hình hoa bướm, ít nhất là thế.
Dầu sao thì, vì cái đề cử giải Hoa Bướm này mà Rachel nghiễm nhiên được mời đến dự tiệc Hoa Bướm, một buổi lễ trang trọng diễn ra thường niên ở tầng 1 thư viện trường. và chị ta cứ rối tung rối mù về việc đó. Vì buổi tiệc sẽ diễn ra ngay tối nay, mà chị ta thì cứ nói đi nói lại là mình chả có gì để mặc. Chị ta nói chị ta sẽ phải đi dự vài buổi bán hàng mẫu để xem có tìm được bộ nào phù hợp không.
Dĩ nhiên tôi biết chuyện này nghĩa là gì. Chắc chắn Rachel sẽ quay trở lại với bộ đầm đẹp nhất mà bất cứ ai trong số chúng tôi từng nhìn thấy. Một khi đã là size 2, bạn chỉ cần nhảy vào bất cứ cửa hàng nào là sẽ có ngay hàng trăm lựa chọn lộng lẫy.
Khi làm xong nghĩa vụ giấy đòi hoàn tiền, tôi nói tôi sẽ đến ngân hàng để đổi thành tiền, và Rachel vẫy tôi đi, may thay chị ta chẳng bình luận gì thêm về việc thật sự tôi rất ghét phải xếp hàng ở Ngân hàng (phần này lại là công việc ưa thích của Justine) và thường nhờ một đứa sinh viên phụ việc làm hộ. Dĩ nhiên, trên đường đi đổi tiền, tôi tạt qua căng-tin để tìm Magda. Chỉ thoáng thấy tôi, Magda liền nói với sếp mình, Gerald, là chị phải giải lao 10 phút, mặc kệ Gerald kêu lên oai oái, "Nhưng cô mới nghỉ nửa tiếng trước rồi còn gì!"
Magda và tôi bước ra công viên, ngồi xuống một cái ghế dài, và tôi tuôn ra tất cả câu chuyện ngu ngốc với Jordan hồi tối qua.
Khi đã cười giễu tôi xong xuôi, Magad lau mắt và nói, "Ôi, em gái tội nghiệp của chị. Em mong chờ điều gì kia chứ? Rằng hắn ta sẽ van xin em quay lại hay sao?"
"Ờ thì," tôi nói, "Vâng!"
"Nhưng em có quay lại với hắn ta không?"
"Ờ... không. Nhưng nghe đề nghị thế cũng vui."
"Nào, em gái bé bỏng, em biết, và chị cũng biết em là điều tốt đẹp nhất từng đến với hắn. Nhưng còn hắn? Hắn chỉ muốn có một cô gái răm rắp làm theo mọi điều hắn nói. Và đó không phải là em. Thế nên em cứ để hắn ở lại với hoa hậu mông lép đi. Và hãy chờ một người đàn ông tử tế đến với em. Em chẳng biết trước ược đâu. Có thể anh ấy ở gần hơn em tưởng đấy."
Tôi biết chị đang nói về Cooper.
"Em nói rồi," tôi nói, giọng khổ sở. "Em không thuộc tuýp của anh ấy. Phải có ít nhất 4 tấm bằng em mới cạnh tranh nổi với cô bạn gái gần đây nhất của anh ấy. Cô ta đã phát hiện ra mặt trời lùn, hay gì gì đó, và được ngườoii ta lấy tên để đặt cho nó cơ đấy."
Magda chỉ nhún vai và nói "Thế còn cái gả Christopher em nói với chị thì sao?"
"Christopher Allington á? Magda, em không thể hẹn hò với hắn được! Hắn ta có thể là một kẻ sát nhân"
Khi tôi tiết lộ những nghi ngờ của mình có liên quan đến Christopher Allington, Magda tỏ ra rất hào hứng.
"Và chẳng ai có thể nghi ngờ cậu ta," chị la lên, "bởi vì cậu ta là con trai ông chủ tịch mà! Y như trong phim ấy! Hoàn hảo!"
"Ừm, gần hoàn hảo," tôi nói. "Ý em là, tại sao hắn lại sát hại mấy đứa con gái vô tội chứ? Động cơ của hắn là gì?"
Magda suy nghĩ về chuện đó mất một lúc, và đưa ra vài lý thuyết dựa trên những bộ phim chị đã xem, đại loại là Chris phải giết người như một nghi thức ra mắt một hội kín nào đó của trường luật; hoặc giả cậu ta là một kẻ đa nhân cách hay có một đứa em song sinh loạn trí. Cuối cùng, chuyện này dẫn đến việc hẳn là Chris Allington sẽ có mặt ở tiệc Hoa Bướm, và nếu thật sự muốn chơi trò thám tử, tôi phải xoay bằng được một cái vé và đến quan sát Chris trong môi trường tự nhiên của cậu ta.
"Mấy cái vé đó phải tốn đến cả 200 đô, trừ khi chị được đề cử," tôi thông báo với Magda. "Em lấy đâu ra tiền mà mua chứ?"
"Ngay cả để tóm được tên sát nhân cũng không à?" Magda hỏi. "
Hắn ta chỉ là một kẻ bị tình nghi là sát nhân thôi."
"Chị dám cá Cooper có thể kiếm một cặp đấy." Tôi quên khuấy mất chuyện ông nội Cooper là một mạnh thường quân chính của New York College, nhưng Magda thì chưa quên. Magda chẳng quên gì bao giờ. "Sao em khọng đi với anh ấy?"
Gần đây tôi ít khi mỉm cười, nhưng cái ý nghĩ Cooper diện một bộ tuxedo thật sự làm tôi gần như cười phá lên. Tôi không dám nghĩ là anh ấy thậm chí có một bộ như thế.
Rồi tôi ngưng cười khi nghĩ đến việc rủ anh cùng đến tiệc Hoa Bướm. Bởi vì anh sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Anh sẽ gặng hỏi tại sao tôi lại muốn đi đến thế, rồi cho tôi một bài vì cái tôi cứ dí mũi vào những chuyện không phải của mình.
Magda thở dài khi nghe chuyện này.
"Okay," chị nói, giọng tiếc nuối. "Nhưng giá được thế thì giống hệt trong phim!"
Tôi dành thời gian ở Ngân hàng,cố không nghĩ đến đêm trước - một đêm hoàn toàn chẳng giống trong phim tí nào.Nếu mà là phim,Jordan hẳn đã xuất hiện sáng hôm nay với một bó hồng to bự và hai cái vé đi Vegas rồi.
Chẳng phải tôi sẽ đồng ý đi với anh ta ngay đâu.Nhưng như tôi nói,được rủ thì cũng thấy vui vui.
Rồi tiếp sau đó,tôi chỉ nghe thấy một tiếng choang rợn người,và một cú va chạm. Rồi đất và mảnh nhọn bắn tung tóe trong không khí. Khi buông tay khỏi đầu mình và mở mắt ra, tôi kinh hoàng thấy Jordan đang nằm sõng soài trên vỉa hè.
Tôi đang đi bộ về,băng qua công viên,hướng đến Fischer Hall,thầm luyện bài, "Tôi xin lỗi,nhưng tôi không cưới anh được," mà tôi quyết định sẽ nói với Jordan phòng trường hợp,thì đó,anh ta thật sự xuất hiện với hoa và vé. Thế rồi khi ngẩng lên,tôi bỗng thấy anh ta đang đứng chình ình ngay trước mặt mình.
Không, thật! Chính xác là tôi va vào anh ta trên lối đi trước tòa nhà,
"Ô,Chào!" tôi nói,ghì chặt cái phong bì đầy những tờ tiền đô vào ngực một cách đề phòng,như thể nó có thể xua anh ta đi.
"Heather," Jordan nói.Anh ta đang đứng cạnh một chiếc limo dài màu đen đỗ - không hẳn là không chắn mất lối đi - ngay trước cửa ký túc.Rõ ràng anh ta vừa trở về từ bữa tiệc họp báo.Chẳng có hoa,nhưng có đeo mấy cái vòng bạch kim và kèm theo một cái nhìn rất chi là lấm lét.
Gì thì gì,tôi cũng chẳng thấy tội nghiệp anh ta lắm.Dẫu sao tôi mới là người bị thảm chà cho cháy mông.
"Anh đợi em nãy giờ," Jordan nói."Sếp em bảo em sẽ quay lại trong vòng một tiếng,nhưng mà..."
Ối.Đã mười một rưỡi,và tôi rời văn phòng từ lúc mười giờ.Rachel có lẽ đã không tính đến chuyện tôi thẳng tiến ra công viên để tám với Magda.
"Ờ," tôi nói."Tôi về rồi đây." Tôi nhìn quanh,vẫn chẳng thấy hoa hoét gì. Được thôi,vì tôi cũng quên luôn bài nói của mình rồi. "Có chuyện gì?"
Mày sẽ không quay lại với hắn,tôi tự nhủ,dõng dạc.Mày sẽ không quay lại với hắn.Ngay cả nếu hắn có bò cả tứ chi...
Chậc,nếu đúng là hắn bò cả bằng tứ chi thì ...
Không! Bò cũng không được! Nhầm anh rồi,nhớ không? Nhầm anh rồi!
Jordan nhìn quanh vẻ không thoải mái."Nghe này.Ta đi đâu đó nói chuyện được không?"
"Ta có thể nói chuyện ở ngay đây," tôi nói.Bởi vì tôi biết nếu đi đâu đó với anh ta,rất có thể tôi sẽ lại làm điều gì đấy phải hối hận về sau.
Có thể á? Đã làm rồi còn gì nữa.
"Anh sẽ thấy khá hơn," anh ta nói, "nếu ta có thể vào trong chiếc limo này mà nói chuyện."
"Tôi sẽ thấy khá hơn," tôi nói - phải mạnh mẽ,mạnh mẽ lên - "nếu anh cứ việc nói ra điều anh phải nói."
Jordan có vẻ ngạc nhiên bởi sự nghiêm nghị trong giọng điệu của tôi.Và ngay cả tôi cũng lấy làm ngạc nhiên.
Đó là lúc tôi nhận ra có lẽ anh ta tưởng tôi nghĩ bọn tôi đang quay lại với nhau hay sao đó.
E hèm!
Tôi chưa kịp làm gì tiếp theo thì anh ta đã phơi gan phơi ruột ra ngay trên vỉa hè.
"Chỉ là... Anh ... anh thật sự rất bối rối vào lúc này,Heather à," anh ta nói. "Ý anh là,em rất ... ờ,em thật sự rất tuyệt.Nhưng Tania ... anh đã nói chuyện với bố,và anh chỉ ... ờ,anh không thể chia tay với Tania ngay bây giờ được. Album mới sắp ra rồi,bố anh nói ..." "Cái gì cơ?" tôi không sao tin được vào tai mình.Ý là,tôi tin. Tôi chỉ không tin là anh ta lại NÓI điều đó ra.
"Nghiêm túc đấy,Heather.Bố cáu nhặng cả lên vì cái ảnh trên tờ The Post đó ..."
"Anh không nghĩ là tôi ..."
"Không,không,dĩ nhiên là không rồi.Nhưng ở ngoài nhìn vào thật tệ, Heather ạ.Hiện tại Tania đang nắm album bán chạy nhất hãng đĩa,và bố anh nói,em biết đấy,nếu anh mà chia tay cô ấy thì sẽ rất hại đến album mới của anh..."
“Okay," tôi nói.Tôi không nghĩ mình có thể nghe thêm lời nào nữa.Điều này đã quá sức so với bất cứ bài diễn văn nào tôi từng tập dượt. "Không sao đâu mà.Thật đấy,Jordan.Không sao đâu."
Và điều quái gở nhất là,ngay lúc đó,có vẻ như đúng là không sao thật. Chẳng hiểu sao khi nghe Jordan nói là anh ta không thể quay lại với tôi vì bố anh ta sẽ không thích thế đã làm tiêu tan nốt chút tình cảm lãng mạn còn sót lại tôi dành cho anh ta.
Chẳng phải tôi còn tình cảm gì đâu.Hết hẳn rồi.
Miệng Jordan gần như há hốc vì kinh ngạc.Anh ta rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần cho vài màn nước mắt nước mũi này nọ.Và đúng,theo một cách nào đó,tôi có muốn khóc thật.Nhưng không phải vì anh ta.
Tôi thấy nói điều đó với Jordan cũng chẳng ích gì.Ý tôi là thằng cha này thừa vấn đề rồi.Sarah hẳn phải dành nguyên một ngày thực tập để chẩn đoán mọi triệu chứng thần kinh tận gốc rễ của hắn ...
Jordan đáp trả nụ cười của tôi bằng một sự nhẹ nhõm gần như trẻ con, và nói, "Oa,tốt rồi.Đúng là... em thật sự rất dễ thương, Heather à."
Thật lạ,ngay lúc ấy tôi chỉ nghĩ được đến Cooper.Chẳng phải vì,thì đấy, tôi buồn vì tôi nghĩ anh quá hấp dẫn, mà anh thì gần như không biết tôi đang tồn tại ... ngoại trừ,thì đấy, ngoài việc chồng hóa đơn trên bàn anh ta cứ dần biến mất.Không,tôi thấy mình đang thật sự khấn Trời cho Cooper,dù anh đang ở đâu,sẽ không tình cờ cầm lên một tờ The Post chỉ nắm được bằng chứng hình ảnh của điều này - em trai anh ngay cửa nhà anh ...
Tôi không biết liệu có phải vì đã làm việc ở Fischer Hall lâu đến nỗi tôi gần như phát triển một loại giác quan thứ sáu cho những chuyện như thế này không.Nhưng đúng lúc ấy tôi cảm thấy một cái gì đó.Một luồng không khí chuyển động đột ngột,một bóng đen thoáng qua góc mắt,rồi tôi vội buông tay Jordan ra, và hét, "Coi chừng!" trước cả khi tôi hoàn toàn ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Rồi tiếp sau đó,tôi chỉ nghe thấy một tiếng choang rợn người,và một cú va chạm.Rồi đất và mảnh nhọn bắn tung tóe trong không khí.
Khi buông tay khỏi đầu mình và mở mắt ra,tôi kinh hoàng thấy Jordan đang nằm sõng soài trên vỉa hè,đối diện với chiếc limo của anh ta; máu đang đều đều phun ra từ vết thương rộng hoác ở một bên đầu,cùng với lớp đất mỏng,đám cây phong lữ, và vụn xi măng tung tóe hòa thành một món súp thập cẩm.
Tôi đơ người vì kinh ngạc mất một đến hai giây.
Rồi tôi quỳ ngay xuống bên cạnh Jordan.
"Ôi Chúa ơi!" một cô gái đang cố gọi taxi đứng cách đấy vào mét vội chạy lại.
"Ôi Chúa ơi, tôi chứng kiến hết! Một cái chậu! Một cái chậu bằng sứ.Nó bay xuống từ cái nhà áp mái phía ở trên kia kìa!"
"Đi vào trong," tôi nói với cô gái,bằng một giọng bình tĩnh mà chính tôi cũng không nhận ra là của mình, "nói bảo vệ gọi xe cứu thương và cảnh sát.Rồi hỏi nhân viên trực bàn lấy bộ sơ cứu."
Cô gái làm đúng như lời tôi nói,loạng choạng trên đôi giày cao gót.Cô ăn mặc đàng hoàng cho một cuộc phỏng vấn xin việc,nhưng có vẻ như cô không nhận ra là mình sẽ đến đó rất,rất trễ.
Người hướng dẫn đã nói gì từ tận cái lần đầu tiên tôi được huấn luyện cho tình huống này,về sơ cứu khẩn cấp ấy nhỉ?
Ồ, đúng rồi. Dừng lại. Quan sát. Và lắng nghe.
Tôi dừng lại và nhẹ cả người khi thấy ngực Jordan vẫn nhô lên thụp xuống. Anh ta vẫn còn thở. Mạch vẫn đập ở cổ, mạnh và đều. Anh ta bất tỉnh, nhưng không phái sắp chết - chưa.. Cái chậu hoa đã đánh sượt, lướt xuống cạnh đầu, ngay dưới tai, và làm vai anh ta sưng lên một cục to tướng. Áo anh ta bị rách toạc.
Nhưng máu vẫn chảy từ vết thương hở trên đầu, và tôi đang nghĩ đến việc phải xé áo mình làm băng - điều này hẳn sẽ không làm vui lòng mấy gã trong hội cờ cho lắm - thì người lái chiếc limo chạy vòng qua chiếc xe, cùng lúc đó bác Pete cũng lao ra khỏ cửa khu cư trú.
"Đây, Heather," bác vung bộ cứu thương ở bàn tiếp tân về phía tôi, đôi mắt tối mở to. "Bác gọi cấp cứu rồi."
"Cậu ấy chết rồi à?" người lái xe hồi hộp hỏi, di động áp bên tai. Rõ ràng anh này đang gọi cho bố Jordan.
Tôi đưa cho bác Pete chiếc phong bì vừa mang về từ ngân hàng, rồi lục lọi túi đồ cứu thương, tìm ra một cuộn băng hiệu Ace, ấn vào chỗ bị thương. Nó gần như chuyển ngay sang màu đỏ thẫm.
"Đi lấy cho cháu một cái khăn, hay gì đó," tôi nói với bác Pete, vẫn bằng cái giọng bình tĩnh, lạ lùng, nghe chẳng giống tôi chút nào. Chắc đây sẽ là giọng tôi trong tương lai. Bạn biết đấy, cái giọng tôi sẽ dùng khi hành nghề y, sau khi lấy được tấm bằng của mình. "Còn một ít vải xô từ hồi hội thảo mùa hè trong phòng kho. Lấy cho cháu vài cái khăn đi."
Bác Pete bắn đi ngay tức khắc Mọi người bắt đầu túm tụm lại, cả cư dân Fischer Hall lẫn mấy người trong hội cờ bên công viên. Bọn họ thi nhau đưa ra những lời khuyên về y tế.
"Nâng đầu anh ta lên," mộ gã bán ma tuý giục tôi.
"Không, nâng chân lên," một người khác nói, "nếu mặt đỏ mới nâng mặt, còn mặt tái nâng chân."
"Mặt anh ta đỏ kìa, đồ khỉ"
"Vì máu đấy thôi."
"Này, có phải Jordan Cartwright đấy không nhỉ?"
Bác Pete quay lại ngay với vài cái khăn trắng sạch. Chiếc đầu tiên chuyển ngay sang màu đỏ chỉ sau một phút gì đó. Chiếc thứ 2 hình như có tác dụng. Máu thôi tuôn ra xối xả khi tôi ấn chiếc khăn vào một bên đầu Jordan.
"Làm sao lại xảy ra chuyện thế?" mọi người cứ nhao nhao hỏi.
Một người đàn ông trong hội cờ xung phong, "Tôi thấy hết. Cô còn may là chưa chết đấy, cô ạ. Cái đó nhằm thẳng về phía cô. Nếu cô mà không nhảy tránh ra..."
Cảnh sát đến sau xe cứu thương, nhìn những thứ tôi đang làm đúng một cái, và có vẻ tán thành, bởi ngay sau đó, họ bắt đầu xua đám đông đi, nói là màn trình diễn đã kết thúc rồi.
Tôi nói, giọng khẩn cấp, "Lấy lời khai từ các nhân chứng đi! Cái này không phải cứ thế mà rơi đâu, các anh biết đấy. Có người đã đẩy nó xuống!"
Mọi người hào hứng tụ tập quanh nhóm cảnh sát, chuẩn bị thuật câu chuyện của mình. Đúng lúc ấy, Rachel từ toà nhà chạy ra, đôi giày cao gót lộp cộp trên vỉa hè.
"Ôi, Heather!" chị ta ré lên, tìm đường chạy qua chỗ vụn xi măng, bùn đất với cả đám hoa phong lữ.
"Ôi Heather! tôi vừa nghe nói. Anh ấy... anh ấy có..."
"Anh ta vẫn thở," tôi nói, rịt chặt cái khăn vào vết thương lúc này đã thôi chảy máu. "Cứu thương đâu rồi?"
Ngay lúc đó xe cứu thương trờ tới, các nhân viên cứu thương nhảy ra và, may thay, tiếp quản mọi thứ. Tôi còn hơn cả vui mừng khi được tránh sang một bên. Rachel choàng một tay qua vai tôi lúc chúng tôi nhìn họ xem xét những dấu hiệu sống của Jordan. Một trong số những viên cảnh sát, lúc đó, đi vào toà nhà, trong khi một người khác nhặt một mảnh sứ lớn và nhìn tôi.
"Ai chịu trách nhiệm ở đây?" anh ta hỏi.
"Rachel nói, "Tôi nghĩ chắc là tôi."
"Cô có biết cái này từ đâu ra không?" viên cảnh sát hỏi, giơ mảnh vỡ lên.
"Ừm, có vẻ giống như một trong mấy cái chậu hoa từ ban công nhà Allington," Rachel trả lời, quay lại và chỉ tay lên phía mặt tiền của Fischer Hall. "Trên kia kìa," chị ta nói, nhướng cổ lên.
"Tầng 20. Căn nhà áp mái. Có mấy cái chậu kiểu này dọc ban công." Chị ta thôi chỉ trỏ và nhìn tôi. "Tôi không hiểu nổi làm sao chuyện này lại xảy ra được. Gió chăng?"
Tôi cảm thấy rất lạnh, nhưng không phải vì ngọn gió nào cả. Hôm nay là một ngày mùa thu ấm áp như thường. Magda, vừa đến, cũng đồng ý như vậy
"Hôm nay làm gì có gió," Magda nói. "Trên đài New York Một nói trời sẽ dịu cả ngày mà."
"Chưa từng có cái chậu nào bay xuống đây cả," bác Pete cũng bình luận. "Và tôi đã ở đây 20 năm rồi."
"Ơ, chứ bác nghĩ có người đẩy nó xuống à?" Rachel nói, vẻ hết hồn. "Ý tôi là, mấy đứa sinh viên làm gì mà lên được trên ấy..."
"Sinh viên á?" viên cảnh sát chớp mắt nhìn chúng tôi. "Đây là kí túc à?"
"Khu cư trú," cả Rachel và tôi đồng thanh chỉnh anh ta.
"Tôi nên đi cùng Jordan," tôi nói với Rachel.
Chị ta đẩy nhẹ tôi về phía chiếc xe. "Dĩ nhiên, cô nên đi," chị ta tử tế nói. "Cô đi đi. Tôi sẽ lo chuyện ở đây. Nhớ gọi điện thoại và cho tôi biết anh ấy có sao không nhé."
Tôi hứa sẽ gọi, và nhanh chân chạy theo đội cứu thương, hỏi họ xem liệu tôi có đi cùng xe đến bệnh viện được không.
Họ hoàn toàn đồng ý, và cho tôi ngồi ghế trước trên xe cứu thương.
Từ ghế trước, tôi có thể nhòm qua một ô cửa nhỏ để xem người trợ lý trên xe đang làm gì với Jordan. Người này chỉ đang hỏi Jordan xem hôm nay là thứ mấy. Rõ ràng Jordan đang dần hồi tỉnh. Tuy nhiên, anh ta không biết hôm nay là thứ mấy, và chỉ ư ử trả lời, kiểu như một người đang khao khát được quay lại với giấc ngủ.
Tôi chợt nghĩ đến chuyện nhắc họ hỏi Jordam xem anh ta đã đính hôn với ai, nhưng rồi quyết định làm thế thì xấu tính quá.
Lúc chiếc xe rời khỏi Fischer Hall, tôi thấy Rachel, Sarah, bác Pete và Magda đứng túm tụm ở vỉa hè, lo lắng dõi mắt theo tôi.
Ngay lúc ấy tôi chợt nhận ra, gần như với một cơn đau nhói, rằng, ừ, đồng ý, có thể tôi không có bạn trai.
Nhưng tôi có một gia đình.
Một gia đình kỳ lạ, có thể.
Nhưng tôi có một gia đình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.