Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 50:




Leah cảm thấy mọi thứ đều sai quấy. Amitabh đã chuyển lại về với cô và cô không thực sự hiểu tại sao. Ban đầu có anh ở đây thì cũng hay, ở chỗ thuộc về anh, trên ghế sofa của họ, trong giường của họ. Cô có thể đi qua một quán rượu mà không phải lo lắng rằng anh đang ở trong ấy với một người phụ nữ khác, biết được anh đang ở đâu và đang làm gì. Khi anh chuyển ra ngoài thì đó là điều tồi tệ nhất - mất dấu vết của anh. Phải tạo ra các tình huống và tưởng tượng ra các bối cảnh. Nhưng hai tuần trôi qua và sự mới lạ của việc biết được Amitabh đang ở đâu vào mọi thời điểm đã phôi pha và giờ đây Leah còn lại với một bản danh sách dài: Chúng ta đang làm gì? Chúng ta sẽ đi tới đâu? Liệu anh có cưỡng lại gia đình mình và kết hôn với em không? Anh có yêu em không? Đây có phải là điều em muốn? Đây chính xác là điều cô muốn từ quá lâu rồi nên cái khả năng rằng đó không phải là điều cô muốn chưa bao giờ hiện ra trong trí óc cô trước đây, và việc nhận thức ra điều ấy khiến cô không yên lòng. Nếu như cô không muốn Amitabh, thì chính xác là cô muốn gì? Cô đã ba lăm tuổi rồi. Chắc chắn giờ này cô phải biết rồi chứ.
Cô cân nhắc tình trạng của mình trong một buổi sáng yên tĩnh ở cửa hàng. Một số lượng lớn khuôn hình chữ cái để làm bánh quy vừa được chuyển đến và cô đang dỡ chúng ra ở trong phòng kho, tự hỏi liệu cô có hoặc thời gian hoặc xu hướng nướng bánh bích quy hình chữ cái hay không.
Cô nghịch ngợm với chúng ở trên sàn nhà, lơ đễnh sắp xếp chúng thành từ ngữ. LEAH. AMITABH. Và rồi, kỳ quặc thay, TOBY. Cô xóa chúng đi, vung chúng thành một đống chữ và mang chúng lên gác. Chỉ có mình cô trong cửa hàng. Mười một giờ trợ lý của cô mới tới. Cô nhìn quanh cửa hàng, và thở dài. Cô đang làm gì ở đây thế? Tại sao cô lại xếp những khuôn bánh quy hình chữ cái lên giá để hàng? Có cái gì đó không đúng ở đây. Có cái gì đó còn đang thiếu. Cô cảm thấy bị nhấn chìm trong một nhu cầu đột ngột được giải thoát, được đóng cửa hàng và trốn đi đâu đó cả ngày. Cứ như thể thế giới song song của cô đã xoay vào với thế giới thực của cô trong chốc lát, như thể cô đã nắm bắt được một khoảnh khắc, một thoáng của cuộc sống khác - và cô thích nó hơn cuộc sống này. Và nếu cô ở đây, nếu cô xuôi theo khuôn mẫu đã định trước của một ngày của mình, cô sẽ bỏ lỡ cơ hội nhảy qua những đường thẳng song song và xem cuộc sống còn có thể mang lại gì khác cho cô.
Nhưng cô phải ở lại đây. Đây đâu phải cửa hàng của cô để mà đóng lại được.
Cô thở dài và mở khóa cửa, xoay tấm biển từ “đóng cửa” sang “mở cửa”, và hy vọng rằng có thể hôm nay số phận cô sẽ tìm đến với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.