Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 46: Giám đốc phi thường bạo lực! Sao lại hung dữ vậy chứ!




Sau hơn nửa tháng chờ đợi ở Ý, kế hoạch quảng cáo cơ bản đã hoàn thành một nửa. Tất cả việc quay chụp ở châu Âu đã chấm dứt, vì thế đoàn người lại thu xếp hành lý, ngồi lên chuyến bay đến Cairo (1).
Đêm đó trong khách sạn, Phương Nhạc Cảnh bắt đầu không hợp với khí hậu, oanh liệt ngã xuống giường.
“Cũng bình thường.” Hướng dẫn du lịch kiêm phiên dịch tốt bụng an ủi cậu. Đây là món quà của sông Nile (2), du khách nước ngoài rất hay gặp phải, ngủ hai ngày thì sẽ khoẻ.”
“Cám ơn.” Sắc mặt Phương Nhạc Cảnh hơi trắng bệch, thẳng thắn mà nói, cậu cũng không thích cái món quà này mà.
Phùng Chử vừa lo lắng vừa hối hận, sớm biết vậy đã không nên mang cậu đi ăn cá hồi đỏ ở sông Nile. Giờ thì tốt rồi, tiêu chảy đến mức cả người đều xụi lơ, ngay cả đi đường cũng không ổn. Đoàn phim quảng cáo cũng đành phải tạm thời điều chỉnh kế hoạch quay chụp, chừa ra ba ngày trống để Phương Nhạc Cảnh nghỉ ngơi.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Phùng Chử đưa ly nước và thuốc cho cậu. “Đừng quá áy náy, nhiều nhất cũng chỉ trì hoãn tiến độ hai ba ngày mà thôi, phía bên công ty sẽ dàn xếp với thương hiệu đối tác.”
“Công ty?” Phương Nhạc Cảnh mở to hai mắt.
“Đúng vậy.” Phùng Chử nói, “Tuy rằng không phải chuyện lớn gì, nhưng thông báo cho công ty một tiếng vẫn tốt hơn, tôi vừa nói chuyện điện thoại xong.”
Phương Nhạc Cảnh có chút 囧.
“Ngủ ngon.” Phùng Chử lấy lại ly nước.
“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh nhìn hắn đi ra ngoài, sau đó theo thường lệ gọi điện cho Nghiêm Khải.
“Vừa chuẩn bị gọi cho em.” Nghiêm Khải hỏi. “Thân thể không thoải mái?”
“Biết nhanh như vậy.” Phương Nhạc Cảnh chui vào chăn. “Không có chuyện gì đâu, không hợp khí hậu mà thôi.”
“Nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, đừng sốt ruột chuyện công việc, tận lực không ăn thức ăn địa phương.” Nghiêm Khải nói. “Cũng đừng uống nước khoáng địa phương.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn đáp ứng.
“Đi ngủ sớm một chút.” Nghe ra cậu không có tinh thần, Nghiêm Khải cũng không nói thêm gì.
“Giám đốc Nghiêm.” Vừa gác điện thoại, thư ký liền gõ cửa tiến vào. “Nửa giờ sau là hội nghị thường kỳ của công ty, xin hỏi anh có tham gia không?”
“Bảo Bạch Dực đi đi.” Nghiêm Khải nói. “Còn nữa, sau khi họp xong bảo hắn tới tìm tôi.”
“Vâng.” Thư ký gật đầu rời đi, Nghiêm Khải tùy tay rút một tập văn kiện, xem kế hoạch tháng tới của công ty.
Hơn một giờ sau, Bạch Dực họp xong đi đến. “Tìm tôi hả?”
Nghiêm Khải gật đầu. “Ngồi xuống đã.”
“Xong.” Bạch Dực ngồi đối diện anh. “Nhìn qua đã biết không phải chuyện gì tốt.”
Nghiêm Khải cũng lười ba hoa với hắn, trực tiếp đưa văn kiện qua. “Xử lý tập màu đỏ trước, màu xanh để sau. Tôi muốn có bảy ngày nghỉ.”
“Lại nữa?!” Bạch Dực trừng lớn mắt.
Nghiêm Khải như cười như không. “Cái gì gọi ‘lại nữa’?”
“Lần trước cũng vậy, nói đi Anh liền đi Anh.” Bạch Dực rất đau đầu. “Lần này muốn đi đâu?”
Nghiêm Khải nói. “Bắc Cực.”
Bạch Dực trầm mặc ba giây. “Anh nghĩ là tôi sẽ tin tưởng sao?”
“Là cậu muốn hỏi.” Nghiêm Khải nói. “Tôi vẫn không thể không trả lời.”
Bạch Dực nói thật từ nội tâm. “Loại đáp án này còn không bằng không trả lời.” Quả thực hạ nhục chỉ số thông minh của hắn.
“Đi chuẩn bị đi.” Nghiêm Khải dựa vào lưng ghế.
“Thật sự muốn đi sao?” Bạch Dực nỗ lực vớt vát lần cuối cùng. “Nếu anh đồng ý chờ đến cuối tháng này…”
“Tôi không muốn.” Nghiêm Khải ngắt lời hắn.
Bạch Dực nói. “Tôi muốn từ chức.”
Nghiêm Khải nói. “Được.”

Bạch Dực tức ngực một trận, còn có thể không có tình nghĩa anh em hơn được không, níu kéo tượng trưng một chút cũng không được sao.
Thế mà một giây do dự cũng không có, thật sự là không thể tàn nhẫn vô tình hơn.
Tuy nói đột nhiên thay đổi kế hoạch cũng có chút tùy hứng, nhưng mà Nghiêm Khải hiển nhiên đã suy xét mọi việc chu toàn nhất.
Ngoại trừ một số cuộc gặp mặt phải sắp xếp lại thời gian, hơn nữa lượng công việc mấy ngày hôm trước cũng đã rất nhiều, thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Mặt khác, nhân viên công ty hiển nhiên không quan trọng chuyện này, nhưng cấp dưới cùng tăng ca với Nghiêm Khải rõ ràng không nghĩ như vậy. Loại chuyện tăng ca trắng đêm này thật sự hợp lý sao, đến cùng là Boss vội vã đi nơi nào, thật sự là rất muốn ôm nhau cùng khóc một phen!
“Mọi người vất vả rồi.” Sau khi ngày làm việc cuối cùng kết thúc, Nghiêm Khải bày tỏ chủ nghĩa nhân đạo mà an ủi. “Gấp đôi mười ngày nghỉ đông, còn có yêu cầu nào khác không?”
“Mười lăm ngày.” Có người nhỏ giọng tranh thủ phúc lợi.
“Không thành vấn đề, mười lăm ngày.” Nghiêm Khải gật đầu, mười phần dễ nói chuyện.
……
Quá hào phóng nha! Sau khi nhìn theo Boss rời đi, tập thể mọi người ồ zê hoan hô, không ngờ lại có nửa tháng ngày nghỉ, quả thực không thể sảng kɧօáϊ hơn!
Loại tăng ca này về sau hoàn toàn có thể làm!
“Giám đốc Bạch, tổng giám đốc Nghiêm đến cùng muốn đi đâu vậy?” Có người tò mò hỏi.
Bạch Dực nói. “Bắc Cực.”
Một từ vừa nói ra, hiện trường nhất thời trầm mặc. Còn có thể có lệ hơn được nữa không.
Bạch Dực nhún vai, xoay người rời khỏi văn phòng.
Loại đáp án quỷ quái này, quả nhiên sẽ không có ai tin tưởng mà…
Trong sa mạc Bắc Phi, Phương Nhạc Cảnh sau khi nghỉ ngơi vài ngày, thân thể cũng nhanh chóng điều chỉnh lại được. Quay chụp cuối cùng có thể thuận lợi tiến hành, cũng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Nhạc Nhạc.” Phùng Chử hỏi. “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Có lựa chọn sao?” Phương Nhạc Cảnh ngồi trêи sô pha nhìn hắn.
Phùng Chử ngẩn người, sau đó nói. “Ít nhất cậu có thể chọn vị sandwich.”
“Salad chân giò hun khói.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Và một chai nước không có gas, cám ơn.”
“Có ngay.” Phùng Chử cầm áo khoác đi ra ngoài. Với kinh nghiệm bị tiêu chảy những ngày đầu, tuy rằng hướng dẫn viên du lịch một lần nữa cường điệu chất lượng nước sông Nile không có vấn đề, sau hai ba ngày thì du khách sẽ có thể thích ứng, Phương Nhạc Cảnh cũng không dám ăn thức ăn địa phương lần nữa.
Tuy nhiên không phải là cậu sợ, mà là cảm giác lỡ như lại bệnh một trận, thì sẽ trì hoãn tiến độ của toàn đội. Cho nên cậu đành phải ăn mấy miếng sandwich và đồ uống, cùng với một số thức ăn nhanh khác.
“May mắn tớ không đi.” Thẩm Hàm sau khi nghe kể chuyện này, tắt điện thoại liền cảm thán. “Mỗi ngày uống nước ngọt ăn sandwich, nhất định nhanh chóng trở nên mập mạp.”
“Ngược lại cũng không nhất định.” Dương Hi cẩn thận mát xa cẳng chân cho cậu.
“Vì sao?” Thẩm Hàm nằm trêи giường, quay đầu nghiêm túc nói. “Tôi ăn hơi nhiều một chút thì sẽ béo.”
“Tôi không có nói cậu ăn nhiều sẽ không béo, mà nói nếu cậu đến Ai Cập, không chừng sẽ rất nhanh thích ứng với thức ăn địa phương.” Dương Hi lấy áo choàng ra cho cậu. “Trêи phương diện này, cậu vẫn mạnh hơn Nhạc Nhạc.”
Thẩm Hàm hoài nghi. “Anh đang khen tôi sao?” Vì sao nghe qua lại giống như châm chọc.
“Tôi đang nói sự thật.” Dương Hi nhịn cười.
Thẩm Hàm rầm rì rầm rì, đạp một cú lên vai hắn.
Đừng cho là tôi nghe không hiểu!
Việc quay quảng cáo đã tiến vào giai đoạn kết thúc, tháng tư ở Ai Cập tuy nói ban đêm có chút lạnh, nhưng nhiệt độ không khí ban ngày vẫn rất cao. Buổi tối từ sa mạc trở lại Cairo, Phương Nhạc Cảnh nằm trêи giường, chẳng muốn động đậy chút nào.
“Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải gọi điện thoại cho cậu. “Đang làm cái gì?”
“Vừa kết thúc công việc rồi trở lại khách sạn.” Phương Nhạc Cảnh lật người. “Thật mệt.”
“Ngày mai mấy giờ quay xong?” Nghiêm Khải hỏi.
“Không xác định, có lẽ khoảng bốn giờ chiều.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Mấy ngày nay đều là như vậy.”
“Gởi một bản kế hoạch quay chụp mới nhất của em cho anh.” Nghiêm Khải nói.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, sau đó lại thấy hơi khó hiểu. “Anh lấy cái đó làm gì?”
“Muốn biết mỗi ngày em sẽ làm cái gì.” Lý do của Nghiêm Khải thật chính đáng.
Đối với hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt mà nói, cho dù đối phương làm bất cứ chuyện gì đều có thể bị thuyết phục, vì thế Phương Nhạc Cảnh cũng không suy nghĩ, sau khi tắt điện thoại liền thuận tiện gởi kế hoạch quay chụp qua.
Công việc ngày hôm sau tiến hành như bình thường. Trêи đỉnh đầu trời trong nắng gắt, nhiệt độ không khí so mấy ngày hôm trước càng nóng hơn. Sau khi kết thúc công việc, Phùng Chử lấy đồ uống ra giúp cậu, lại cầm điện thoại đưa qua. “Vừa rồi có cuộc gọi nhỡ.”
Phương Nhạc Cảnh mở khóa di động, nhìn thấy một dãy số xa lạ, vì thế có chút buồn bực, sau khi gọi lại thì nghe giọng của Nghiêm Khải.
“Hả.” Phương Nhạc Cảnh nhất thời không phản ứng lại được. “Đây là số ở đâu?”
“Em nói thử xem?” Trong giọng Nghiêm Khải mang chút ý cười.
Phương Nhạc Cảnh hơi chần chờ một chút, sau đó phản ứng lại trong nháy mắt. “Anh đang ở Ai Cập?!”
“Xe cách chỗ em khoảng năm trăm mét.” Ý cười của Nghiêm Khải càng sâu.
“Ở nơi nào?” Trái tim Phương Nhạc Cảnh kinh hoảng.
“Đi về phía Phùng Chử xin nghỉ, năm phút đồng hồ sau sẽ có người tới đón em.” Nghiêm Khải nói. “Sáng mai trực tiếp đưa em đến địa điểm quay phim.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gác điện thoại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Phùng Chử.
“Nhặt được tiền?” Phùng Chử đang dọn dẹp này nọ, trêu ghẹo nói. “Sao lại phấn khởi như vậy.”
“Đêm nay tôi biến mất một chút.” Phương Nhạc Cảnh nhìn hắn.
“Một chút có nghĩa là gì?” Phùng Chử ngừng việc trong tay.
“Có bạn học ở Ai Cập, vừa mới liên hệ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Buổi tối đến nhà cậu ta, sáng mai tôi sẽ trực tiếp đến địa điểm quay phim.”
“Cậu có bạn học ở Cairo?” Phùng Chử cả kinh.
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Đi một mình được không?” Phùng Chử nhíu mày. “Trị an nơi này rất loạn.”
“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Phương Nhạc Cảnh nhấc tay cam đoan. “Chúng tôi là bạn tốt.”
“… Được rồi.” Xét thấy Phương Nhạc Cảnh bình thường vẫn rất tự giác lại đáng tin, cũng chưa từng chậm trễ công việc bởi vì lý do gì, Phùng Chử vẫn thoải mái để cậu đi. “Vậy thì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
“Cám ơn!” Phương Nhạc Cảnh tốc hành dọn dẹp đồ một chút. Một phút đồng hồ sau, quả nhiên có một ông chú người bản địa đi tới, nho nhã lễ độ hỏi ai là Phương Nhạc Cảnh.
Vì thế Phùng Chử hơi kinh ngạc. “Nhìn giống như quản gia, bạn học của cậu rất có tiền đó.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nghiêm túc nói. “Cậu ta là thổ hào (bạo chúa địa phương).”
Ra khỏi khu thắng cảnh, đi dọc theo một con đường nhỏ khoảng mười phút, quả nhiên liền nhìn thấy một chiếc xe dài màu đen đậu ở ven đường.
Phương Nhạc Cảnh vừa mới mở cửa xe, còn chưa kịp ngồi vào, thì đã bị một người kéo vào trong lòng.
“Em bị bắt cóc.” Nghiêm Khải cười nhẹ, chôn đầu ở vai cậu.
“Thật sự là anh rồi.” Phương Nhạc Cảnh ôm eo anh, vẫn cảm giác như đang nằm mơ!
“Có vui hay không?” Nghiêm Khải dịu dàng hỏi.
“Có.” Mũi Phương Nhạc Cảnh có chút cay.
Nghiêm Khải nâng cằm cậu lên, lại gần hôn một cái nhẹ nhàng.
Tài xế ở ghế phía trước thấy nhưng không thể tránh, bình tĩnh khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu?” Phương Nhạc Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghiêm Khải xoa bóp gáy cậu. “Mang em đi bán.”
Phương Nhạc Cảnh lủi vào lòng anh, lười biếng chẳng muốn động đậy tí nào.
Xe nhỏ chạy nhanh như bay ở trêи đường, chẳng qua cuối cùng không đến khách sạn, mà dừng trước một ngôi nhà tư nhân.
“Đây là nơi nào?” Sau khi mang túi xuống xe, Phương Nhạc Cảnh có chút khó hiểu.
“Thuê lại, tiện hơn khách sạn, cũng sẽ không có quá nhiều người quấy rầy.” Nghiêm Khải dẫn cậu vào nhà, tùy tay khóa cửa. “Tối hôm anh đã đến, nhưng mà thời gian quá muộn nên không có báo cho em.”
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh, chủ động ngẩng đầu lên.
Một tay Nghiêm Khải ôm eo cậu, cúi đầu dịu dàng hôn xuống.
“Á!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên trêи cầu thang. “Tôi vẫn còn ở đây.”
Không nghĩ tới bên trong nhà thế nhưng vẫn còn có người khác, Phương Nhạc Cảnh vô cùng giật mình.
Nghiêm Khải đau đến nhíu mày, cảm giác đầu lưỡi mình sắp bị cậu cắn đứt.
“Xin chào, tôi là Philip.” Đầu sỏ gây tội là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn, đang hứng trí bừng bừng dựa vào cầu thang chào hỏi, nói tiếng Trung lưu loát.
“… Xin chào.” Phương Nhạc Cảnh đỏ mặt hồng tai.
“Tôi có nói rồi, dọn dẹp phòng xong là cậu có thể rời đi.” Nghiêm Khải nhìn qua như muốn phun lửa.
“Tôi còn chưa kịp đi.” Philip lắc lắc túi rác trong tay, vô tội nói. “Hai người đến đây sớm năm phút.”
Phòng đã có người giúp việc quét tước từ sớm, gọi hắn lại đây chẳng qua là để chuẩn bị một ít hoa quả và nguyên liệu nấu ăn, cũng đã qua được hai giờ, rõ ràng là chờ xem náo nhiệt. Mây đen dày đặc trêи mặt Nghiêm Khải, nhìn qua rất giống muốn đánh nhau.
“Chúng ta là bạn tốt.” Philip nhắc nhở đúng lúc.
Nghiêm Khải lạnh lùng nói. “Tôi không quen cậu.”
Philip bình tĩnh vô cùng. “Tiếng Trung của tôi không được tốt, có thể giả vờ không nghe hiểu câu này.”
Phương Nhạc Cảnh hắt xì, lúc làm việc quá nóng, điều hòa trong xe lại lạnh, cậu có hơi cảm mạo.
Nghiêm Khải ôm ngang cậu lên, trực tiếp đi lên lầu.
“Á!” Phương Nhạc Cảnh bị hoảng sợ. “Còn có người khác.”
“Em có thể coi như hắn không tồn tại.” Nghiêm Khải lướt qua bóng đèn, quả nhiên tiến thẳng về phía trước.
Philip chu miệng huýt sáo du dương.
Phương Nhạc Cảnh đỏ mặt hồng tai, rất muốn lập tức ngất đi.
Bên trong bồn tắm đã được xả nước nóng, Nghiêm Khải lấy tay thử độ ấm thấy vừa vặn, vì thế thò tay cởi nút áo cho cậu.
“Không được.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng né tránh, nhắc nhở. “Còn có khách ở bên ngoài.”
“Kệ hắn.” Nghiêm Khải rõ ràng là không kiên nhẫn.
“Vậy cũng không được!” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cài nút áo lại. “Anh ra tiếp anh ta đi, em tắm một mình.” Bằng không dựa theo biểu hiện vừa rồi của Philip, nói không chừng sẽ lại đột nhiên gõ cửa lần nữa giữa lúc hai người…
Nó sẽ ám ảnh trong lòng cả đời!
“Để anh đi tiếp hắn?” Nghiêm Khải trừng lớn mắt.
Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh vô tội, vậy phải làm thế nào.
Philip lớn tiếng ca hát ở phòng khách tầng một.
Gân xanh trêи trán Nghiêm Khải nổi lên, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng tắm. “Chờ anh năm phút đồng hồ.”
Phương Nhạc Cảnh tựa vào tường, cảm giác có chút dở khóc dở cười.
“Nghiêm…” Thấy anh xuống lầu, Philip phấn khởi chào hỏi. “Tôi… Ối!”
Âm thanh loảng xoảng ầm ĩ không ngừng truyền đến, vô số tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn, Phương Nhạc Cảnh yên lặng che lỗ tai, hơn nữa thầm cầu nguyện không bị đưa tới cảnh sát.
Năm phút đồng hồ sau, phòng khách rốt cuộc an tĩnh lại, Nghiêm Khải chỉnh chỉnh caravat, xoay người bình tĩnh lên lầu.
Philip khập khiễng, khóc lóc về mách anh hai.
Sao lại hung dữ như vậy chứ……
—————
Chú thích: 
(1) Cairo: Cairo là thủ đô của Ai Cập. Dân số vùng đô thị Cairo là 15,2 triệu người. Cairo là vùng đô thị lớn thứ 17 về mặt dân số của thế giới, thứ 10 năm 2004 về tiêu chí này. Cairo là vùng đô thị đông dân nhất châu Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.