10.
Chuyến đi suối nước nóng này, tôi và Chu Định hôn nhau, chính thức xác nhận quan hệ.
Hơn nữa, còn moi ra được bí mật nhỏ trước đây cậu ta lén thầm mến tôi.
Nói tóm lại, thu hoạch tương đối khá.
Hơn nữa, còn một chuyện là, ít nhất Chu Định không hỏng, tâm lý chịu trách nhiệm của tôi đã không còn.
Chẳng những không còn gánh nặng trong lòng, còn lén thở phào một hơi là sao chứ?
Buổi chiều, nhóm chúng tôi cùng quay về trường học.
Ngâm nước nóng một ngày, tất cả mọi người quay về kí túc xá ung dung ngủ bù, chỉ có đứa bé đáng thương là tôi, thay quần áo xong tiếp tục ra sân bóng rổ tập luyện.
Tất nhiên, còn một em bé đáng thương số 2: Chu Định.
Tên này cũng xem như một người bạn trai tốt, chịu cực khổ, nghiêm túc chịu trách nhiệm.
Có cậu ta ở đây, kỹ thuật chơi bóng của tôi rõ ràng tăng lên.
Nhưng mà đó chỉ là bóng rổ.
Tôi vẫn còn trượt một môn bóng chuyền, mà với tôi mà nói, bóng chuyền là cơn ác mộng lớn hơn.
Cổ tay tôi đã bầm đen, trái bóng kia vẫn chưa lần nào qua lưới.
Tôi nghi ngờ sân bóng này cũng thầm yêu tôi, có lẽ là không nỡ để tôi chạy về sân tenis đối diện...
Nhưng mà, may là "huấn luyện Chu" hướng dẫn tốt, lời nói và hành động đều mẫu mực, thậm chí không chỉ một lần cầm tay dạy tôi.
Sặc.
Tên này thích nhất là đứng ở phía sau tôi, hai tay vòng qua đầu tôi, nắm lấy tay tôi, sau đó tay cầm tay dạy học.
Từ phía tôi, thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của cậu ta.
Tất nhiên, cũng có thể là của tôi.
Có lẽ tình yêu có sức hấp dẫn riêng, cũng có lẽ là Chu Định thật sự hướng dẫn tốt.
Nói chung, sau vài ngày "chỉ dạy" bóng chuyền của tôi có thể qua lưới như kỳ tích, bóng rổ cơ ản cũng có thể ném trúng đích.
Tuy là...
Xác suất thành công không phải rất cao.
Có thể qua môn hay không cũng đều dựa vào may mắn.
Mấy ngày trước khi thi lại này, tôi lo lâu muốn chết, ngay cả nằm mơ cũng đứng ở đó ném rổ, nhưng mà Chu Định lại đặc biệt bình tĩnh.
Tên này còn ngốc nghếch hơn cả tôi, trong đầu đều toàn là lời yêu thương.
Có lẽ mỗi ngày ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu ta đều là: Bữa sáng sẽ đưa cái gì cho bạn gái, bữa trưa sẽ mang gì cho bạn gái ăn, buổi tôi sẽ đi ăn gì với bạn gái, và...
Lúc tập với bạn gái, làm thế nào lơ đãng đụng chạm tay chân nhiều hơn một chút.
Tôi nghi ngờ nghiêm trọng, tên này chính là một cái não yêu đương.
Nhưng mà...
Nói thật thì tôi rất hưởng thụ.
... Ít nhất... sự tồn tại của Chu Định khiến tôi yên tâm không ít.
Kéo dài thế nào, ngày thi lại cũng đã đến.
Nhờ phúc của Chu Định, tất cả đều thuận lợi, tôi cứ như là được thần may mắn bảo vệ, vô cùng thuận lời hoàn thành bài thi lại bóng chuyền.
Xác suất bóng chuyền qua lưới cao đến nỗi bản thân tôi cũng kinh ngạc.
Sau đó là bóng rổ.
Xem ra mấy ngày nay Chu Định rất có tác dụng, bóng rổ cũng rất thuận lợi.
Lần cuối cùng lúc ném bóng rổ, lòng tôi ít nhiều cũng thả lỏng vài phần, nén những điều cần chú ý mà Chu Định đã dạy tôi xuống, giơ tay lên ném...
Bóng vào rổ...
Nhưng mà, không đợi tôi thở phào thì bóng rơi trên mặt đất đàn hồi, sau đó...
Bay thẳng về phía giáo viên thể dục.
Lại là vị trí xấu hổ.
Tôi sợ đến choáng váng, không chuẩn như vậy chứ?
May là, một giây trước khi bóng chạm vào giáo viên thể dục, bạn trai ba tốt đứng bên cạnh đã phấn đấu quên mình xông lên, chặn bóng lại.
Tôi thở dài một hơi.
Thật sự là cảm ơn trời đất.
Nói chung, môn thể dục của tôi xem như là qua trong nỗi kinh hoàng.
Với chuyện này, Chu Định không chỉ một lần đắc ý tranh công với tôi, còn đưa ra một loạt yêu cầu.
Ví dụ như:
Bảo tôi hẹn hò với cậu ta, bảo tôi hôn cậu ta, với cả...
Xem phim tình cảm với cậu ta, tốt nhất có thể khóc trong lòng cậu ta.
Với sự biết ơn việc cậu ta phấn đấu quên mình chắn bóng lúc thi, tôi đồng ý hết.
Không biết là do tôi khó khóc, hay là Chu Định quá dễ cảm động, sau khi phim gần kết thúc, tôi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màn hình, trái lại Chu Định ôm tôi khóc hu hu hoa hoa.
Nhờ phúc của cậu ta, cổ áo tôi ướt một mảng lớn, lúc đi về tôi vẫn cúi đầu không dám nhìn ai.
Hay lắm.
Nếu để người ta nhìn thấy, không chừng sẽ nghi ngờ chúng tôi ở đại sảnh làm gì đó.
Trên đường về, người này thỉnh thoảng còn hít mũi một cái, có vẻ là nhập vai quá sâu nên khó tự kiềm chế, ngay cả bữa ăn đã đặt sẵn cũng hủy bỏ.
Đi đến một hẻm nhỏ ít người, tôi nhịn không được vỗ vỗ sau lưng cậu ta, nhẹ giọng an ủi: "Đều là giả tạo, đừng khó chịu."
Vừa dứt lời, lại bị Chu Định giữ chặt.
Cậu ta đặt cằm lên vai tôi, có lẽ là quá gầy, bả vai tôi vẫn hơi đau.
"Chu Diệc."
Cậu ta khẽ gọi tôi.
Người đi đường thưa thớt, giọng nói của cậu ta và tiếng gió vang bên tai.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cái tên mà tôi vẫn hay chê này cực kỳ êm tai.
Hai tay cậu ta nhẹ nhàng vòng qua người tôi, sau đó từ từ siết chặt.
"Anh đã xem rất nhiều phum, tuy là kinh nghiệm thực chiến chưa đủ, nhưng anh sẽ không ngừng học cách làm thế nào để yêu một người, làm sao đối xử tốt với bạn gái, anh sẽ không bị đánh bại bởi lời đồn, sẽ không bị hiểu lầm đánh bại, cũng sẽ không thay đổi thất thường."
"Nên là..."
Cậu ta hít một hơi: "Sau này chúng ta đừng chia tay, có được không?"
Trong lúc nói, Chu Định vùi mặt mình lên vai tôi, giọng nói buồn bã vang lên:
"Anh không muốn như trong phim vậy, xa em."
Tôi kinh ngạc nghe, lòng mềm hơn.
Chưa đến một giây, lòng đã mềm mại rối tinh rối mù.
Tên này... ban nãy là khóc vì chuyện này.
Cậu ta ôm tôi chặt hơn, sau đó lại dần buông lỏng đôi chút, giọng nói buồn buồn: "Có lẽ với em thì thời gian ở bên cạnh nhau của chúng ta không lâu lắm, nhưng mà..."
"Bạn học Chu Diệc, ở lúc mà em không biết, anh đã lén thích em rất lâu."
"Ừm."
Mũi tôi cũng hơi cay cay, lên tiếng, tôi cũng thăm dò đưa tay ôm lấy cậu ta: "Em biết."
Lần trước đã biết.
Chu Định cuối cùng cũng nở nụ cười.
Cậu ta dùng mặt cà cà lên mặt tôi, tiếng cười khẽ vang lên bên tai:
"Hơn nữa tên của chúng ta cũng hợp, ngay cả tên ghép lại cũng là số mệnh định sẵn."
Số mệnh định sẵn?
Tôi âm thầm suy nghĩ một chút, có vẻ cũng không sai.
Số mệnh, định sẵn.
HOÀN RỒI NHÉ!!!