Sổ Tay Hình Cảnh

Chương 15: Suy luận




Type-er: kieutrang1507
Vì có người chỉ dẫn, đoàn người của Cung Khắc cùng những cảnh sát đã đến nơi trước không phải đi vòng vèo mà tiến thẳng tới một hộ gia đình trong thôn Vọng.
Thôn Vọng là một thôn trực thuộc địa phận quản lý của Lâm Thủy. Thôn không lớn, chỉ có khoảng trăm hộ gia đình. Về đêm, bếp nhà nào cũng đã tắt, chỉ còn lại một bầu không khí yên ắng. Duy có hai làn khói còn đang bốc lên nghi ngút, màu khói xám phản chiếu dáng hình ngọn núi phía sau, như một con quái thú dữ tợn đứng giữa bóng tối.
Cảnh sát địa phương đi theo dẫn đường giới thiệu rằng đó là núi Vọng, trên núi có suối nguồn, cung cập nước sinh hoạt cho các hộ dân trong thôn. Người đời trước đã đặt tên cho dòng suối ấy là suối Vọng Hương, ý muốn nói người nào đã uống nước suối thôn Vọng, cả đời này sẽ không rời bỏ nguồn cội, quê hương.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này, Quan Lệ đã chọn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Đi ngang qua vài ngôi nhà gạch ngói trắng, chẳng mấy chốc một mảnh vườn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Đó là một ngôi nhà gạch vuông không cao lắm, qua bức tường bao còn loáng thoáng nhìn thấy vài viên ngói vỡ trên nóc nhà.
Có tiếng chó sủa vang vọng xung quanh.
“Nhà này có chó không?” Khó khăn lắm mới lên được cái dốc trước cửa nhà Quan Lệ, Diệp Nam Sênh đứng sau lưng Cung Khắc, nhìn vào trong khoảng sân tối mù, lí nhí hỏi.
“Cô sợ chó?” Nhân lúc cảnh sát đang chuẩn bị đột nhập vào khoảng đất trống trước nhà, Cung Khắc hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Nam Sênh.
“Ai sợ chứ!” Diệp Nam Sênh kiên quyết phủ nhận.
“Tôi không biết là có hay không. Cô sợ thì có thể túm lấy cái này.” “Cái này” chỉ cánh tay của Cung Khắc đang chìa ra, Diệp Nam Sênh quay ngoắt sang một bên, ai thèm!
Cung Khắc cũng chẳng quá ép buộc.
Hóa ra cánh cửa để mở. Các cảnh sát chỉ đẩy một cái thăm dò nó đã bật ra. Bên trong tối om, chỉ thấp thoáng nhìn thấy một đống củi chất giữa sân. Cũng gần như đúng lúc Cung Khắc nhấc chân chuẩn bị vào sân thì một tiếng chó sủa vọng lại. Cả người Diệp Nam Sênh run lên, rảo bước đi sát ngay bên cạnh Cung Khắc, túm lấy vạt áo trên cánh tay anh rồi nói: “Tôi không sợ chó, tại tôi không thích mấy thứ lông lá thôi”.
“Này, 902, anh nghe thấy không. Tôi không sợ chó đâu!”
Vẫn giống như hai lần trước. Cung Khắc nhàn nhã đưa hai ngón tay lên, bắt Diệp Nam Sênh im lặng.
Cô của hiện tại luôn cho anh một dư cảm chẳng lành rằng cô sắp biến thành một con vịt.
Nhưng Diệp Nam Sênh không giận được Cung Khắc quá lâu vì trong số mấy gian phòng họ đang đối mặt, có phòng sáng lên.
Ánh đèn ấy có vẻ tù mù như đèn dầu, mông lung khuếch đại từ trong phòng ra tới bên vách cửa. Cửa làm bằng gỗ, nửa trên lớp kính được dán giấy dán kính. Ánh sang xoay tròn mấy vòng trên lớp trên lớp thủy tinh rồi tiếng cửa cọt kẹt từ bên trong vọng ra.
Diệp Nam Sênh nín thở, màn đêm vắng lặng phóng to khả năng nghe của đôi tai lên vô hạn. Cô nghe rõ được hơi thở và nhịp tim của mình, đồng thời cả tiếng kéo chốt súng của các đồng chí cảnh sát bên cạnh.
“Haizz…”
Một tiếng thở dài đột ngột phá tan bầu không khí căng thẳng, là một người già chứ không phải Quan Lệ.
Diệp Nam Sênh đã thích ứng được với bóng tối, nhìn thấy một bà lão, da dẻ nhăn nheo, cầm chiếc đèn pin với ánh sáng yếu ớt, chầm chậm đi ra cửa. Vì đã có tuổi, bà ấy bước đi loạng choạng, vừa đi vừa lắc lư trông như con chim cánh cụt.
Có vẻ như hoàn toàn không phát hiện ra trong vườn bỗng xuất hiện thêm rất nhiều người, bà lão bước bước tới bức tường phía Đông khu vườn, từ từ ngồi sụp xuống, đồng thời bắt đầu….tụt quần.
Mặc dù đối phương là một bà lão, nhưng những người có mặt đa số là nam giới, mọi người bắt đầu tỏ ra bối rối, có người còn giơ súng lên che mắt, làm như ngày đầu tiên được sờ vào súng vậy, còn có người thẳng thừng quay đi.
Diệp Nam Sênh tò mò xem Cung Khắc sẽ có phản ứng ra sao, tiếc là anh chẳng làm gì cả, vì đồn trưởng đồn công an địa phương đã lập tức chạy bước nhỏ đến, ngăn hành động giải quyết “việc cá nhân” của bà lão lại.
“Cụ Vạn ơi, Quan Lệ về chưa?”
“Cái gì?” Bà lão quả nhiên không cởi quần nữa, một tay chụp vào tai, cất giọng mơ hồ nhưng rất lớn tiếng.
“Cháu hỏi là, cô..cháu…ngoại…của…bà, Quan …Lệ…đã về… nhà…. chưa?”
“Có kẹo không ấy hả?” Bà lão xua tay, chỉ lên miệng, “Rụng hết răng rồi, không ăn được kẹo đâu, cảm ơn chú!”
Giao tiếp với người nghễnh ngãng quả là khó khăn. Đồn trưởng cũng từ bỏ, quay lại hỏi Đới Minh Phong: “Hay là lục soát luôn?”.
“Lục soát!” Sau vài giây suy xét, Đới Minh Phong đã hạ lệnh.
Tại nhà Quan Lệ, Diệp Nam Sênh và các pháp y khác đều đã tiến hành khám nghiệm, sử dụng giấy thử benzidine với mọi dấu vết đáng nghi, không có phản ứng dương tính ở diện tích lớn, chứng tỏ địa điểm chặt xác không phải tại chỗ ở của Quan Lệ. Vì vậy, căn nhà đơn sơ của bà ngoại cô ta tại thôn Vọng có thể chính là một địa điểm chặt xác khác.
Muốn định tội Quan Lệ cần chuẩn bị đầy đủ chứng cứ, mà một trong số đó chính là tìm thấy địa điểm chặt xác.
Sauk hi xác định trong vườn không có chó, Diệp Nam Sênh thả Cung Khắc ra, quay người đi tới căn phòng sát phía Đông nhất trong bốn căn. Vừa vào, một mùi thịt mốc và thối rữa đã ập tới. Diệp Nam Sênh cau mày, mượn ánh đèn phát ra từ ngọn đèn tối trên trần nhà để kiểm tra những dấu vết có thể có ở xung quanh.
Mười mấy phút sau, cô ủ dột quay trở lại tìm Cung Khắc thì phát hiện mọi người cũng đều không thu hoạch được gì, không những không tìm thấy Đới Minh Trang mà ngay cả hình dáng của những cái xác sau khi bị chia tách cũng không nhìn thấy.
Lúc này, trong căn phòng sáng nhất, bà ngoại Quan Lệ đang ngồi trên chiếc sofa dựa vào góc, thều thào dông dài với vị đồn trưởng, “Quan Lệ nó là đứa bé ngoan, là đứa cháu ngoại ngoan ngoãn của tôi. Nó ngoan nhất đấy, nó chưa có về đâu”.
Đới Minh Phong sốt ruột tới múc hai mắt đỏ sọng, nhưng đối mặt với một bà lão như thế này, anh ấy có thể làm được gì?
“Thầy Cung, sao lại…” Lời nói của Đới Minh Phong bị Cung Khắc giơ tay ngắt ngang.
Cung Khắc có vẻ như đang suy nghĩ, anh đi đi lại lại mấy lần trong căn phòng nhỏ hẹp, chốc chốc lại dừng bước quan sát gì đó. Cuối cùng như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, anh dừng mọi động tác lại, “Có thể cho cháu ngồi chiếc ghế đó của bà một chút được không?”.
Bà lão Vạn nãy giờ vẫn bình thản, tay bỗng nhiên run lên như bị kim châm, nhưng bà ta lập tức xua tay, nheo mắt nói: “Cứng lắm, ngồi không thoải mái đâu”.
Sự tay đổi của bà lão sao có thể thoát khỏi đôi mắt của Đới Minh Phong, anh ấy lập tức sai người kéo bà lão sắc mặt đã trắng bệch ra.
Cùng với chiếc ghế sofa bị di chuyển, một cán cửa gỗ chôn sâu dưới nền gạch xuất hiện trong mắt mọi người.
Cánh cửa đó thật ra không qua nổi bật. Ở phương Bắc, đặc biệt là ở các vùng nông thôn, người ta hay cất rau cỏ xuống hầm để dùng trong mùa đông. Nhưng cánh cửa ấy lại có chút khác biệt với những cánh cửa để chắn hầm ngầm. Nó rất cũ, bên trên xuất hiện một vết xước trắng sáng vạch ngang, rõ ràng vừa được mở ra tới đây.
Sắc mặt bà lão đã tái đi.
Hai người cảnh sát không còn do dự gì nữa. Họ ngồi thẳng xuống, cùng với tiếng lạch cạch lảnh lót, cái then được mở ra. Cánh cửa còn nặng hơn những gì họ tưởng tượng, các cảnh sát hò dô, hợp sức bật nó lên.
Một mùi tanh cực kỳ nồng theo bụi bay lên.
Đới Minh Phong tách hai người cảnh sát vẫn còn đang bị sặc vì bụi ra, cúi người nhìn xuống dưới. Tối thui, ngoại trừ mùi máu tanh không ngừng thử thách khứu giác có hạn của người ta ra thì chẳng nhìn thấy gì cả.
Nơi ấy tồn tại như một địa ngục.
Cởi áo khoác, Đới Minh Phong xắn tay áo lên, chuẩn bị xuống hầm nhưng bị Diệp Nam Sênh chặn lại.
“Đội trưởng Đới, thi thể bị thối rữa cao độ sẽ sinh ra khí độc, tổn hại nghiêm trọng tới sức khỏe con người. Anh đừng để bản thân chưa kịp cứu em đã hy sinh trước.”
Câu nói khó nghe của Diệp Nam Sênh khiến Đới Minh Phong mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được, rồi anh ấy đón lấy mặt nạ phòng độc của Diệp Nam Sênh.
Đầu của Đới Minh Phong dần dần chìm xuống hầm, người thứ hai chủ động đi xuống dưới chính là Diệp Nam Sênh.
Cung Khắc ngăn cô lại, “ Phụ nữ ở lại bên trên đi”.
“Xì, bà Mục chưa nói với anh sao, khi tôi trở thành pháp y, chưa có ai coi tôi là nữ giới cả. Bên dưới rất có thể chính là hiện trường chặt xác. Là một pháp y, tôi bắt buộc phải xuống khi hiện trường nguyên sơ nhất.”
Diệp Nam Sênh nói không lớn tiếng lắm nhưng ai cũng nghe ra sự kiên quyết của cô.
Đối kháng được vài giây, Cung Khắc mới bỏ cuộc.
“Thôi được, nhưng cô xuống sau tôi.”
Thần kinh vận động của Cung Khắc đích thực không nhịp nhàng lắm, chỉ là một cái hầm sâu chưa tới mười mét mà Diệp Nam Sênh đã giẫm phải đầu anh mấy lần.
Cuối cùng cũng xuống tới đáy hầm. Nó lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, là một khu vực rộng mười mấy mét vuông nhưng phủ đầy xương trắng. Diệp Nam Sênh vừa đứng vững, dưới chân đã vang lên tiếng “rắc” giòn tan. Cúi đầu nhìn, thân là một pháp y, cô cũng thấy rợn người.
Cô đang giẫm lên hai khúc xương đan chéo nhau, chiếc trông dài hơn có lẽ là xương cánh tay.
“Trời ạ.” Cô vừa định miêu tả về địa ngục này thì ngẩng đầu lên, qua dáng người gầy gò của Cung Khắc, cô đã chứng kiến một cảnh tượng còn khiếp đảm hơn…
Dưới này không có ánh sáng, nguồn sáng duy nhất là đền pin trong tay ba người họ. Lúc này, cả ba chùm sáng đều đồng loạt chiếu vào một góc hầm. Nơi đó là một cái xác chỉ còn một nửa, mắt và tai đều bị móc và cắt sạch, phần đầu sót lại chỉ còn phần xương cổ giữ cho nó lủng lẳng, không rơi xuống. Còn mặt người vì đã thối rữa quá mức nên không phân biệt được dáng vẻ, hai tay chân đã bị cắt sạch, nằm ngay cạnh một bộ xương.
Đương nhiên, nếu chỉ có vậy vẫn chưa phải rợn người nhất. Điều thực sự khiến Diệp Nam Sênh phải phụt máu chính là người đang ôm lấy thi thể từ phía sau, trừng to một đôi mát đỏ sọc ra, nhìn họ mỉm cười.
Chỉ có một ngày không gặp mà người “phụ nữ” trắng trẻo, sạch sẽ, xinh đẹp kia đã hóa thân thành một ác ma, giết người không chớp mắt.
“Quan Lệ, em gái của tôi đâu?” Vì đeo mặt nạ nên giọng của Đới Minh Phong nghe cứ ồm ồm.
Hứng chịu một nguồn sáng chói mắt, rõ ràng Quan Lệ không quen. Anh ta chớp chớp mắt, bỏ một tay đang ôm thi thể ra, che lên mắt, “Các người muốn biết Đới Minh Trang ở đâu ư? Vậy có thể nói cho tôi biết tại sao các người lại nghi ngờ tôi không?”.
Động tác này của Quan Lệ khiến cho mùi phả ra từ thi thể thối rữa càng thêm nồng nặc. Diệp Nam Sênh đeo mặt nạ chống độc mà vẫn ho liên tục. Nói thật lòng, trong tình huống này cô quả thực không nghĩ ra cách đối phó. Cô nhìn Đới Minh Phong, chắc anh ấy cũng vậy, ngoài sốt ruột ra thì chẳng làm được gì khác.
Khi ấy, Cung Khắc lại làm một hành động rất không bình thường. Anh bỏ mặt nạ chống độc xuống, sau đó học Quan Lệ ngồi xuống một đống xương trắng.
“Bát đầu từ Lý Vỹ.” Cung Khắc đút tay vào túi. Từ góc nhìn của Diệp Nam Sênh, vừa hay thấy được tia sáng lóe lên từ chiếc di động trong túi áo của anh. Cô căng thẳng nhưng không dám thể hiện ra mặt, sau đó thẳng thừng giả vờ mềm chân, ngồi xuống bên cạnh Cung Khắc.
“Ngay từ đầu, tôi đã bị nhầm lẫn về giới tính, cứ mải miết đi tìm một người đàn ông từng bị xamm phạm tình dục, cho tới khi nghe thấy tiếng ‘chị’ của Lý Vỹ. Tới tận lúc chết, bên cạnh Lý Tồn Nghĩa luôn là cô con gái thành tích nổi trội. Ở trong một gia đình bị chị gái dành hết mọi hào quang, vì sao Lý Vỹ lại nhớ độc người chị này, hoặc có thể ‘chị’ mà cậu ta gọi không phải Lý Viên, mà là người ‘chị’ từng giúp đỡ cậu ta trong cuộc đời. Sauk hi Lý Vỹ chết, lý lich của cậu ta một lần nữa tái hiện trong đầu tôi. Hồi tiểu học vì bị động kinh, cậu ta thường xuyên bị bạn bè bắt nạt. Ở trên lớp, cậu ta chỉ có một người bạn, một người chị tên Tiểu Nhiên. Đương nhiên, tất cả những chuyện này không liên quan gì tới anh. Sau này nhà họ Lý xảy ra chuyện, người chị Tiểu Nhiên cũng chuyển trường.”
“Không liên quan tại sao lại nghĩ tới tôi?”
“Đọc tên thì đúng là không nghĩ tới, tiếc là xem ảnh xong đã nghĩ tới. Có một chuyện anh không biết, Lý Vỹ luôn giữ một tấm ảnh chụp tập thể lớp tiểu học, trong đó có anh.”
Một cô bé tết tóc hai bên, nụ cười còn rất ngây thơ và ‘nữ tính’, lúc đó vẫn còn một gia đình ‘hạnh phúc’, bố vẫn là bố.
Quan Lệ chìm vào trầm mặc, nhưng lại cười ngay, “Chỉ dựa vào mỗi việc tôi là người ‘chị’ mà Lý Vỹ gọi, hoặc dựa vào việc cậu ta chết anh liền nghĩ tới tôi, có vẻ không hợp lý lắm. Chẳng phải anh đã điều tra trường chúng tôi sao? Chẳng phải toàn tra nam giới sao? Nhưng tôi là ‘nữ’, phụ nữ không nhiều sức vâỵ đâu”.
“Vì một tờ hóa đơn mua hàng.” Chiếc di động trong túi Cung Khắc tối đi một lát lại sáng. Anh lẳng lặng ấn tiếp rồi nói: “Tôi yêu cầu một đồng nghiệp nữ điều tra về quá khứ của anh, kỳ thực không thể biết những chuyện trước khi anh học tiểu học, nhưng thói quen mua đồ đã tiết lộ bí mật của anh. Bên trên này thiếu một thứ”.
“Thứ gì?” Dường như cảm thấy kế hoạch hoàn hảo của mình bị người khác phát hiện ra chân tướng, hơi thở của Quan Lệ bắt đầu trở nên dồn dập.
“Chính là băng vệ sinh mà một người phụ nữ bình thường phải dùng hàng tháng. Anh mua đồ cố định tại một siêu thị nhỏ gần nhà, nhưng chưa bao giờ mua băng vệ sinh.” Cung Khắc nhớ lại vẻ sửng sốt của bọn họ khi anh yêu cầu điều tra điều này rồi cảm giác hưng phấn khi nhận được kết quả hồi đáp, khóe miệng lại giật giật mấy cái.
“Bây giờ tới lượt tôi hỏi anh vài câu. Năm xưa Vạn Thục Trân để lại bộ phận sinh dục của Quan Ngôn Thanh tại cống trạm đường 11, tôi nghĩ đó có lẽ là nơi anh bị xâm phạm lần đầu tiên, hai nơi còn lại vì sao là đường nhánh số 13 và công viên Giang Bắc?”
“Ha ha…” Khi khứu giác dần dần tê dại cũng là lúc tiếng cười càng khiến thính giác thêm nhức nhối. Quan Lệ dứt cười, lắc lư thi thể trong tay như đang lắc một con búp bê, “Không phải lần đầu tiên mà đó là nơi xảy ra nhiều lần nhất. Hắn hận mẹ tôi có chồng trước nên nghĩ cách hại tôi. Đầu lọc, mảnh thủy tinh, những thứ các người nghĩ ra được hay không nghĩ ra được, hắn đều từng làm. Sau khi biết chuyện, mẹ tôi giận điên lên, đánh nhau với hắn, cuố cùng cắt đứt ‘sinh mạng’ của hắn. Về sau, mẹ tôi giết chết hắn, moi mắt hắn, cắt tai hắn, chặt tay hắn ngay trước mặt tôi, thế là hắn sẽ không bao giờ hại người được nữa…”. Quan Lệ đã chìm vào trạng thái nói mê, hoàn toàn không chú ý đến hai cảnh sát đặc công đã giương súng từ trên nhảy xuống, nhắm súng vào đầu anh ta khi anh ta không để ý, nói: “Giơ tay lên, không được động đậy”.
Khi Diệp Nam Sênh bị Cung Khắc đấy lên trên, cô quay đầu hỏi, “Còn Đới Minh Trang phải làm sao, không phải đã bị trúng độc rồi chứ?”.
“Ngay từ đầu anh ta đã không hề có ý định hại Đới Minh Trang.” Quan Lệ chưa bao giờ để Đới Minh Trang ngủ qua đêm ở nhà bà ngoại. Có lẽ một người đêm đêm bị những cơn ác mộng bủa vây vĩnh viễn không muốn người mình yêu và mình có chung số phận.
Nhìn mãi theo chiếc xe cảnh sát đưa Quan Lệ đi, bà Vạn cũng được mời lên xe để hộ trợ điều tra. Trước khi lên xe, bà ấy bỗng quay đầu nói với cảnh sát bên cạnh, “Đồng chí à, phiền các anh giúp tôi dỡ chiếc giường sưởi trong phòng tôi xuống được không? Nằm hai mươi năm rồi, tôi muốn được ngủ một giấc yên bình”.
Diệp Nam Sênh không hiểu, “Muốn ngủ sao lại dỡ giường ạ?”.
“Cùng con rể ngủ giường trên giường dưới đã hai mươi năm, bà ấy quả là có thể nhẫn nhịn vì con gái.” Cung Khắc bình thản trả lời nhưng khiến những người suy nghĩ sâu xa xung quanh cảm thấy lành lạnh, rồi sởn gai ốc.
Thế giới lặng ngắt như bầu trời đêm rồi cũng chào đón bình minh rạng rỡ của một ngày mới.
Có thể phá đồng thời hai vụ án 9-21 và vụ 8-25 cách đây hai mươi năm, tin tức này không những khiến đội ngũ công an thành phố Lâm Thủy nhảy múa tưng bừng, càng khiến Cung Khắc-người đã vận dụng thuần thục thủ thuật tâm lý tội phạm và Diệp Nam Sênh-pháp y với kỹ thuật cao siêu trở thành công thần được hâm mộ hàng đầu.
Ngày này, tầng hai trụ sở Công an quận Du Hoài dành ra một phòng họp để chúc mừng, nhưng lại không thấy bóng dáng hai nhân vật chính đâu.
Sau khi đăng ký xong xuôi, Cung Khắc ngồi trong phòng gặp mặt đợi Quan Lệ, hoặc nên gọi là Quan Lịch.
Một loạt những tiếng xiềng chân va chạm chấm dứt, Quan Lệ xuất hiện trược mặt Cung Khắc. Trong những ngày bị tạm giam, anh ta vẫn cố gắng để mình trông nghiêm chỉnh một lúc, mặc dù bộ quần áo trên người không đẹp cũng chẳng chỉn chu.
“Anh còn nợ tôi mấy câu trả lời.” Hôm đó, thông qua tin nhắn di động, Cung Khắc chỉ huy các cảnh sát bên ngoài, cuối cùng đã tìm thấy Đới Minh Trang bên cạnh đập nước suối Vọng Hương sau thôn. Cô ấy không bị tổn hại gì, chỉ bị cho uống thuốc ngủ, tóc trên đầu không thiếu một sợi.
“Ồ…” Quan Lệ vò vò đầu, vết máu trên tay đã được rửa sạch, giờ lại trắng trẻo, “Đường nhánh số 13 khi trước từng có một rạp chiếu phim, mười năm trước đã bị dỡ bỏ. Hồi họ còn yêu nhau từng thích tới đó xem phim, thấy bảo chỉ có năm xu một vé”. Quan Lệ cười khẩy, “Còn công viên Giang Bắc là địa điểm lãng mạn cuối cùng của mẹ tôi và ông ấy trước khi biết sự thật. Sauk hi giết ông ấy, mẹ tôi nói muốn ra ngoài đi du lịch rồi nhảy xuống núi tự vẫn. Chẳng có ai trong số họ yêu thương tôi hết, ai cũng ích kỷ, chỉ nghĩ cho nỗi đau của mình!”.
“Sai rồi, còn một người rất quan tâm tới anh. Bà ngoại vì chuyện của hai người đã che giấu những hai mươi năm.” Cung Khắc đan hai tay vào nhau, cất giọng trầm thấp.
“Không thể nào, bà bị điếc, mắt cũng kém!”
Đó là sự thật ư?
“Hơn nữa…” Cung Khắc nói tiếp, “Anh cũng quan tâm một người”.
Quan Lệ sụt sịt mũi, cuố cùng vẫn hỏi: “Minh Trang…chắc là ghê sợ tôi lắm?”
Cung Khắc nhún vai, chuyện ở ngoài vụ án anh biết rất ít, chỉ nghe nói Đới Minh Phong đã sắp xếp trị liệu tâm lý cho cô ấy.
“Một câu hỏi cuối cùng. Vì sao cái chết của Lý Vỹ không giống những người còn lại?”
“Ha ha…” Quan Lệ bật cười, “Thần thám cũng không đoán ra sao? Tiếc là anh sẽ vĩnh viễn không được biết”.
Anh ta đã hứa với người đó, tuyệt đối không nói.
Quan Lệ đứng dậy bỏ đi.
Cung Khắc ra khỏi trại tạm giam, bầu trời bên ngoài xanh biếc, không một gợn mây. Diệp Nam Sênh đợi ở ngoài, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại: “902, tốt nhất anh đừng có lề mề. Hạ Đồ nói họ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon đợi chúng ta đấy. À, đúng rồi, ban nãy có người gửi cho anh cái này. Kỳ lạ, anh ta biết anh ở đây, còn biết là tôi quen anh nữa”.
Cung Khắc đón lấy.
Đó là một chiếc hộp hình vuông, vừa vặn nằm giữa lòng bàn tay. Mở hộp ra, khi nhìn thấy thứ đó, trong giây lát, cảm giác buồn nôn đến choáng váng bỗng cuộn trào khắp cơ thể Cung Khắc. Dường như anh nghe rõ ràng có tiếng người nói bên tai: “ Cung Khắc, tao đợi mày rất lâu rồi…”. Sau đó, lại là tiếng cười quái dị thường nghe thấy trong mơ.
“902, anh sao vậy? 902? Này! 902!”
Diệp Nam Sênh nhìn thấy biểu cảm buồn khổ khó định nghĩa trên gương mặt Cung Khắc. Chỉ vài giấy sau, Cung Khắc làm một hành động thiếu đàn ông nhất trong ký ức của Diệp Nam Sênh. Anh chui vào trong xe, không thèm đợi cô mà thẳng thừng phóng đi.
Bỏ lại mình Diệp Nam Sênh.
“902, anh thật khốn kiếp!” Một chiếc giày bay ra, đập lên cây, đập tan một tổ chim.
Chiếp chiếp chiếp chiếp…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.