Sổ Tay Hình Cảnh

Chương 30: Nhật ký của lục bắc hàng




Ngày mùng 6 tháng 7, trời đẹp.
Trong người bực bội vô cùng, vì trước khi ra cửa mới cãi nhau một trận ầm ĩ với ông già, có người đàn bà đó thêm thắt giùm, lần này tôi hoàn toàn ở thế hạ phong. Mẹ kiếp, thật không cam tâm!
Người đàn bà đó nói muốn sinh con cùng ông già, sao tôi lại muốn cười thế. Trước đây không biết đã bị bao nhiều người đàn ông tưới tắm vào rồi, giờ có thể mọc lên mầm giống gì?
Nghĩ vậy, tôi lại lên cơn. Nhưng ngay lập tức, cả việc hít thở ra sao tôi cũng quên mất. Ra ngoài vội vã, tôi quên mang theo ví tiền, sờ soạng khắp người từ trên xuống dưới, đừng nói là tiền bắt xe không có, ngay cả một đồng ngồi xe buýt cũng phải miễn cưỡng lần sờ từ trong túi quần ra.
Xoa xoa mũi, tôi buông một câu xui xẻo, rồi ngoan ngoãn đứng ở bến đợi xe buýt.
Hôm đó, trời cực kỳ nóng nực, chắc phải khoảng 37 độ. Lần đầu tiên tôi biết hóa ra mình cũng mong ngóng cái thứ gọi là xe buýt ấy.
Cuối cùng nó cũng tới. Lại không có ghế ngồi!
Tôi chôn chân trong khoang xe, đối lưng chạm ngực với đám các chú các thím, thật phiền não không chịu nổi.
Đúng vào lúc này, trong xe vọng tới tiếng nhạc. Không phải loại âm thanh rõ nét như phát ra từ di động mà giống kiểu máy hát cổ xưa sớm đã bị bỏ không ở nhà ông ngoại. Nó kêu rè rè. Là một bài hát tiếng Nhật, tiết tấu cũng rất dễ nghe.
Rồi dần dần người trên xe cũng vãn. Tôi sát lại gần âm thanh đó, nhìn thấy cô ấy. Cô ấy nói đó là bài “I love you” của Nakashima Mika.
Khi nói tới tên bài hát, mặt cô đỏ bừng như quả cà chua.

Ngày 11 tháng 8, trời trong xanh.
Ông già luôn nói thứ này của tôi không phải là nhật ký, đa phần chỉ là những ghi chép theo năm, thi thoảng theo tháng. Đó là vì tôi không có tâm trạng hiểu không?
Nhưng gần đây tâm trạng của tôi rất tốt.
Tôi phát hiện ra tôi đã thích cô gái trên chuyến xe buýt đó. Thật trùng hợp, trường của hai đứa chỉ cách nhau một con đường, chỉ vài mét thôi.
Hôm nay tôi rất vui. Khi cô ấy ngồi dưới tán cây đọc sách, tôi đã hôn cô ấy.
Nhiếp Duy, từ nay về sau em là người của bản thiếu gia rồi
Tôi quyết định sẽ mua cho cô ấy một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc, cô nhóc quê mùa này, ngay cả điện thoại di động cũng không có

Ngày 10 tháng 3
Vào học, một khoảng hỗn loạn. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc rồi tới tìm Nhiếp Duy.
Cô nhóc đó luôn ngại việc công khai quan hệ của hai đứa. Công khai yêu tôi lẽ nào mất mặt vậy sao!
Ông già bất ngờ đến trường thăm mình, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Ông ấy dẫn theo hai người tới. Một cô gái tôi từng gặp, tên Vạn Vi Vi, nghe nói là hoa khôi của đại học thành phố.
Hoa khôi? Cô ta hả?
Người còn lại là bố của Vạn Vi Vi, tôi cứ cảm thấy ánh mắt ông già có gì quái lạ.

Ngày 11 tháng 3
Ông già nói với tôi, công ty hụt một ít vốn, họ Vạn nói có thể giải quyết rắc rối. Nhưng mẹ kiếp, điều kiện trao đổi là bắt tôi trở thành bạn trai của Vạn Vi Vi!
Ông già thối tha, thế này là định bán con trai sao! Tôi nghe ông!
Ngày 15 tháng 3, trời âm u
Vì sao lại chia tay với tôi...
Tháng 5
Cuốn sổ này nhăn nhúm, hình như dùng lâu lắm rồi. Vạn Vi Vi trở thành bạn gái của tôi. Cô nhóc kia cũng bị cô ta kéo vào hội. Ngày nào tôi cũng nói nói cười cười với Vạn Vi Vi. Tôi không muốn để cô nhóc ấy nhìn thấy.
Vì sự từ bỏ của em, vì ông già cho em số tiền đó để em từ bỏ, tôi rất đau lòng.

Tháng 5
Đầu óc hỗn loạn, nhắm mắt lại liền nhìn thấy nhóc con nằm trên chiếc giường ấy, lên lên xuống xuống cùng một người đàn ông. Tôi cuộn chặt tay lại, bên tai không còn nghe được tiếng chế giễu của Vạn Vi Vi và hai người bạn của cô ta nữa.
Tất cả mọi việc đã xảy ra như thế nào, tôi không biết, không biết.

Tháng 10
Đã lâu lắm rồi không thất cô nhóc nữa. Thế nên thoạt nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô ấy, tôi lại muốn hỏi: Em khỏe không?
Cô nhóc rất kỳ lạ, hẹn chúng tôi chơi trò thoát khỏi mật thất. Vạn Vi Vi lại kéo thêm một người nữa tới. Tôi chưa từng gặp, thậm chí còn chẳng biết tên, trong đầu chỉ toàn là cô nhóc.

Tháng 10
Mấy chuyện lời nguyền này thật sự sẽ xảy ra ư?

Ngày 12 tháng 11
Nằm trong phòng ký túc, cả ngày trời tôi mới có thể kiểm soát được tâm trạng để viết những dòng này không run tay. Tôi biết đây có thể trở thành tội chứng của tôi, nhưng tôi muốn viết nó ra. Tôi đã giết người, ngay ngày hôm qua, tôi đã giết cô nhóc.
Chính cô ấy hẹn tôi, gửi tin nhắn bằng chiếc di động tôi gửi cho cô ấy, hẹn gặp nhau trong khu rừng nhỏ gần trường họ.
Trời còn chưa sáng, tôi đã ra khỏi cửa. Trời đổ tuyết, rất lạnh.
Khi tới nơi, cô nhóc còn chưa tới. Tôi đứng đó vừa xoa xoa mặt vừa cười. Cô nhóc của tôi sắp trở lại sao? Chuyện đó tôi đã biết là do bố của Vạn Vi Vi sắp xếp. Tôi sẽ không ghét bỏ cô nhóc đâu. So với Vạn Vi Vi, cô nhóc mãi mãi là nhóc con bé bỏng của tôi.
Sau lưng có tiếng bước chân rột roạt. Tôi quay đầu, cười tươi rói: “Nhiếp Duy!”.
Nhưng tôi đã nhình thấy gì. Cô ấy giơ một thứ kỳ lạ lên rõ ràng đang chuẩn bị đâm về phía tôi. Hàm răng trắng bóng của cô ấy đang cắn chặt môi.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
Câu hỏi này thật ngốc, đặt biệt là khi cô ấy nói cô ấy định giết tôi. Tôi cười khổ nghe cô ấy kể mọi trải nghiệm cuộc đời: Bố bị tai nạn, gia đình cần tiền gấp, sự uy hiếp vô biên cùng với lần cưỡng bức đó khiến cô ấy mang thai ngoài ý muốn.
“Em không giết anh đâu. Em không xuống tay được.” Cô nhóc gạt nước mắt, “Nhưng anh có thể giúp em kết thúc không?”. Cô ấy đưa tôi một mảnh giấy, “Em không mong anh kết liễu hết tất cả những người từng hại em. Nhưng em muốn anh cho em một cái kết của riêng em”.
Cô nhóc uống một viên thuốc, giọng dần dần yếu đi. Cô ấy đang khuyên tôi ra tay với cô ấy: “Em bị bệnh rồi, không thể chữa khỏi. Lúc phát bệnh, cả người sẽ run lên bần bật, không thể kiểm soát, còn dãi dớt ròng ròng, thậm chí không thể nói được, không thể đi được. Lục Bắc Hàng, nếu anh từng yêu em thì hãy giúp em...”.
Sau đó cô ấy từ từ nằm xuống trên một đống tuyết, yên lặng nhìn tôi, nói bằng khẩu hình miệng, “Cầu xin anh đấy”.
Tôi không chịu nổi ánh mắt cố chấp mà đáng thương ấy của cô nhóc, thế là dưới ngọn đèn đường yếu ớt, tôi đọc qua hướng dẫn sử dụng của thứ kia, một chân đè lên một bên vai cô nhóc, từ từ khép chiếc chốt trong tay lại.
Một tiếng giòn tan khi kim loại đâm vào da thịt rồi xuyên qua huyết quản, ngay sau đó dòng máu đỏ hồng từ từ lấp đầy chiếc máy. Cô nhóc của tôi đã trở nên trắng bệch.
Sau đó, tôi đứng bên một đập nước cách hồ Minh Bạn khoảng mười mét, nói lời tạm biệt với nhóc con.
Xác chìm dưới băng.
Vẫn là tháng 11.
Tôi quyết định sẽ giết chết Vạn Vi Vi, vì cô nhóc của tôi.
Cảnh sát trông chừng rất chặt, tới quá nửa đêm, tôi mới có cơ hội bò từ tầng hai xuống.
Thứ kia được tôi giấu ở một chỗ rất kín đáo trong vườn trường, không hề bị cảnh sát tìm thấy.
Lấy được đồ rồi, tôi tới lấy mạng của Vạn Vi Vi.
Cô ta mặc không nhiều, đứng trong đình đợi tôi. Tôi len lén đi qua, giơ phần đuôi của thứ đó lên, đập thẳng vào gáy cô ta. Thứ đó có ích hơn tưởng tượng rất nhiều. Chỉ một cái là Vạn Vi Vi đã ngất xỉu. Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi kéo cô ta tới trước cửa nhà ăn. Nhớ lại mọi việc cô ta làm với cô nhóc lúc trước, tôi lấy cẳng chân đập nát chân tay cô ta.
Cho dù có đủ chiều cao, tôi vẫn mất một lúc mới treo được cô ta lên cột. Giữa năm tôi từng được cô ta gọi tới giúp đỡ một lần, coi như tạo điều kiện thuận lợi cho lần thứ hai này.
Vừa hay có cơn gió thổi qua, xương gãy của Vạn Vi Vi kêu răng rắc, làn da trắng nhợt kinh hồn bạt vía. Nhưng tôi không sợ, cô ta đáng bị như vậy.
Rối gỗ đung đưa.
Mấy kiểu phía sau tôi không định thử. Tôi sợ chết, tôi yêu nhóc con. Vì cô ấy, tôi đã trả thù, nhưng tôi không muốn chết.
Có điều tôi không biết nên thu dọn hậu quả ra sao.
Vừa hay, Chung Ngôn xuất hiện. Tôi không biết vì sao hắn lại để lại bức di thư ấy, cũng may chuyện này cuối cùng đã có điểm kết.
Tôi định ra ngoài chơi vài ngày rồi quay về Lâm Thủy, vì không có lời nguyền nào hết. Tôi chính là lời nguyền đó, tôi sẽ sống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.