Manh mối về vụ án ngày một nhiều thêm, có điều họ vẫn chẳng biết gì về cái chết của Quách Thành Phong.
Dựa trên những gì trong dạ dày, kết quả khám nghiệm tử thi cùng thông tin Quách Cẩm Thu cung cấp, Quách Thành Phong chết trước ngày hai mươi tám, thời gian là sau bữa tối, khoảng hơn mười giờ đêm. Họ kiểm tra thấy thành phần cồn trong thức ăn, hơn nữa còn không ít.
Theo lời khai của Quách Cẩm Thu, chiều hôm đó anh trai cô ra ngoài, không biết đi đâu.
Vậy khi bị hại, hắn ta đang ở đâu, đã gặp ai?
Kết quả xét nghiệm vết máu trong sân đã có, vài vết máu có lượng rất nhỏ ẩn trong góc dưới những hòn non bộ, đúng là của hai người Quách Thành Phong và Ngô Thần Quang.
Quách Cẩm Thu cũng đến tổng cục, phối hợp ghi lại lời khai.
Là người thân duy nhất còn lại của Quách Thành Phong, lại là nhân chứng quan trọng trong vụ án Quách Thành Phong giết hại Ngô Thần Quang, cũng là một trong những nghi phạm, cô không thể rũ sạch toàn bộ nghi ngờ chĩa về mình.
Họ hỏi thêm mấy người phục vụ từng quen biết, nói chuyện với cô gái thần bí kia, tất cả mọi người đều nói rằng cô Trần đó rất tốt, xinh đẹp, hiểu lòng người.
Nhưng hỏi kỹ thêm thì dường như họ đều không thân với Trần San San kia. Người phụ nữ đó không kết bạn WeChat với họ, cũng không trao đổi cách liên lạc nào khác. Họ không biết cô ta là người ở đâu, nhà chỗ nào, làm nghề gì. Họ chỉ coi cô như bà chủ tương lai.
Sau giờ nghỉ trưa, mọi người trong tổ trọng án tập trung tìm manh mối. Họ theo dõi camera an ninh, tìm kiếm nhân chứng, muốn xác nhận thân phận người phụ nữ kia, điều tra hành tung cuối cùng của Quách Thành Phong.
“Tối đó có một khoảng thời gian, xe của Quách Thành Phong có ra ngoài.”
“Sau đó chiếc xe đó đi đâu?”
“Không rõ, Quách Cẩm Thu cũng nói sau đó cô ấy không nhìn thấy chiếc xe nữa… Chúng tôi dò theo camera nhưng sau đó xe đã lái vào góc mù.”
“Nhưng hình như mẫu xe của hắn ta giống với miêu tả của người dân.”
“Chẳng lẽ hắn ra lái xe ra ngoài gặp hung thủ, hung thủ giết người xong lại lái chiếc xe đó chở xác đến trại chăn nuôi?”
Lúc này, Tô Hồi không giúp được gì. Anh ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn hình ảnh được phục chế.
Độ pixel của tấm hình Quách Cẩm Thu cung cấp quá thấp, cảnh sát phải mô phỏng phục chế lại.
Bức chân dung vô cùng tinh xảo, đó là một người phụ nữ tóc dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, toát ra vẻ vừa ngoan ngoãn vừa quyến rũ, quả thật, cô ấy có một sức hút đặc biệt.
Bỗng có người gõ cửa văn phòng tổ trọng án, Kiều Trạch ngẩng đầu, thấy Đào Lý Chi đứng ngoài cửa. Tổ trưởng tổ kiểm duyệt hôm nay mặc một chiếc quần tây màu khói, phía trên là áo sơ mi, phối cùng một chiếc gile màu đen, thoạt trông vô cùng già dặn, cực kỳ khí chất.
Kiều Trạch thầm nghĩ, không hổ là nữ thần khiến bao người trong tổng cục đổ rạp, cậu vội vàng mở cửa, hỏi: “Chị Đào, có gì thế ạ?”
Dù ngày nào họ cũng đến tổ kiểm duyệt nhưng Đào Lý Chi rất ít khi tự mình qua đây.
Đào Lý Chi nhìn qua vách kính vào trong, “Tôi có mấy câu về vụ án trước muốn hỏi cố vấn Tô của các cậu.”
“À, vâng, để em gọi thầy Tô.” Kiều Trạch quay người lại, vào nói chuyện với Tô Hồi rồi chỉ ra cửa.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn Đào Lý Chi, anh khẽ nhíu mày đi ra. Vừa định lên tiếng chào, Đào Lý Chi đã nói với anh: “Cố vấn Tô, chỗ này không tiện nói chuyện, anh đi theo tôi đi.”
Tô Hồi chống ba-toong xuống tầng, đến chỗ vắng người nơi góc rẽ tòa nhà, Đào Lý Chi mới quay lại, dịu giọng nói: “Vụ án không có vấn đề gì hết, tôi chỉ muốn gọi anh ra nói chuyện riêng thôi.”
Sau đó cô nhìn xung quanh, hỏi Tô Hồi: “Lục Tuấn Trì có biết thân phận trước đây của anh không?”
Tô Hồi sửng sốt, lắc đầu.
Chuyện anh là Nhà Thơ, số người trong cục biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Đào Lý Chi là một trong số đó.
Bởi vì cô cũng từng là một thành viên của tổ phân tích hành vi, biệt hiệu Oanh Châu Âu, cũng là người nhỏ nhất trong số các thành viên, là cô gái duy nhất trong tổ.
Tô Hồi vẫn nhớ lần đầu anh gặp Đào Lý Chi năm đó.
Khi đó anh được phân công vào thư viện sách Ngoại văn, một ngày nọ, một cô gái tóc dài đến gõ cửa thư viện.
Thoạt trông cô mới hơn hai mươi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con khiến cô có vẻ trẻ hơn tuổi thật một chút, giống như một thiếu nữ mới ra trường.
Tô Hồi ngồi trước máy tính, ngẩng đầu hỏi: “Muốn mượn sách à?”
Thật sự có rất ít người đến thư viện, các cụ nói rất hay, có bỏng mới mó đến tai, chắc chắn cô đến đây có mục đích,
Cô gái lắc đầu, “Không mượn sách, tôi tìm người.”
Tô Hồi hỏi: “Tìm ai?”
Cô gái hùng hồn, hơi đắc ý nói nhỏ: “Nhà Thơ.”
Tô Hồi lắc đầu phủ nhận, “Không quen, chưa gặp.”
Cô gái chắc chắn mình không tìm nhầm người, khiêu khích nói: “Tôi không ngờ Nhà Thơ được nhiều người gọi là tiền bối lại trẻ thế này đấy…”
Giọng nói giòn giã cùng sự vững vàng và kiêu ngạo này, chắc chắn cô gái này là tiểu thư nhà giàu.
Thấy Tô Hồi không nói gì, cô gái tưởng anh còn kinh ngạc, bèn giơ tay giới thiệu: “Đùa thôi, anh đừng căng thẳng, tôi là Oanh Châu Âu. Mỗi người đều có sở trưởng riêng, về việc khắc họa tâm lý có lẽ tôi không bằng anh nhưng trò tìm kiếm thân phận này tôi chưa từng thua đâu.”
Cô dừng một lát, cười nói: “Là đồng nghiệp mới, tôi sẽ không nói chuyện của anh cho người khác.”
Mặc dù từ cao xuống thấp, tổng cục có rất nhiều người nhưng làm gì cũng sẽ để lại dấu vết. Họ cùng làm phân tích hành vi, lại chung một phòng ban, giao lưu qua mạng nhiều nên có được một vài thông tin liên quan đến đối phương. Nếu quyết tâm muốn điều tra cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nửa tháng trước, họ từng có giao lưu trong công việc, cũng từng cùng thảo luận vài vụ án, nói là thảo luận nhưng cơ bản là Tô Hồi chỉ ra thiếu sót và sơ hở trong khắc họa tâm lý của cô.
Tô Hồi biết, dù cô gái này tỏ ra khiêm tốn học hỏi nhưng thực ra trong lòng vẫn thấy không phục. Vậy nên cô mới ấm ức, đến đây vạch trần thân phận của anh.
Mọi người từng giao lưu trên mạng nhưng mới chỉ gặp mặt lần đầu, không khác bạn qua mạng gặp nhau là mấy.
Tô Hồi bất đắc dĩ, đành phải khép hồ sơ trước mắt lại, xoay bút, đọc vanh vách thông tin về cô.
“Đào Lý Chi, nữ, hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp cao học ngành Tâm lý học Tội phạm đại học Công An, hồ sơ viết bố cô là cục trưởng chi cục số ba thành phố Hoa Đô, cô lại rất ghét người khác nghĩ cô dựa hơi bố mình. Cô có thành tích xuất sắc, để chứng minh bản thân, trước khi tốt nghiệp cao học cô đã tham gia thi tuyển chuyên gia khắc họa tâm lý, được Vu Yên chọn. Hiện giờ cô dùng danh nghĩa trợ lý cục phó Vương, thực ra là thành viên tổ phân tích hành vi, văn phòng của cô ở tầng cao nhất tòa nhà bên cạnh…”
Cô gái bị chọc thủng thân phận, mặt chợt biến sắc, trợn mắt hỏi: “Sao cái gì anh cũng biết thế? Cục trưởng Đàm nói cho anh à?!”
Tô Hồi ngoảnh sang nhìn cô gái, bình tĩnh đáp: “Chuyện tìm kiếm thân phận này, tôi cũng giỏi lắm.”
Về thân phận Đào Lý Chi, anh thật sự không cố ý điều tra nhưng có rất nhiều thông tin tự động xâu chuỗi trong đầu anh. Chỉ cần suy luận thêm một chút anh đã có đầy đủ thông tin cần thiết, lúc này, những suy nghĩ đó đã được chứng minh.
Cô gái nhìn anh bằng con mắt khác, “…”
Đó là hơn bốn năm trước, họ gặp nhau lần đầu, không thể nói là vui vẻ lắm nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không quên. Vậy mà thoắt cái đã qua lâu vậy rồi.
Tô Hồi nhìn người phụ nữ trước mắt. Khi đó cô vẫn còn là nữ sinh mới ra trường nhưng lúc này, cô đã trở thành một cảnh sát nghiêm nghị tài giỏi, còn quản lý cả tổ kiểm duyệt.
Tiếp xúc quá lâu với bóng tối, cô đã lột bỏ vẻ ngây ngô năm nào, trở nên trầm tĩnh chín chắn như bây giờ.
Mà thân phận, hoàn cảnh của anh cũng đã khác hẳn năm xưa.
Đào Lý Chi nói: “Tô Hồi, anh biết vụ có người cài bom trên xe buýt gần đây không?”
Tô Hồi gật đầu, “Có nghe nói.”
Chuyện này không phải bí mật trong cục, gần đây có rất nhiều người thảo luận vụ án này, Tô Hồi cũng nhìn thấy vài thông tin.
Đào Lý Chi nói: “Cảnh sát vũ trang chống cháy nổ đã phân tích quả bom chưa nổ kia, lớp ngăn cách bên trong cũng được làm từ cát mịn nhiều màu, giống hệt cát trong vụ nổ hai năm trước, vị trí đặt bom cũng giống, thậm chí là tinh vi hơn.”
Tô Hồi nghe được ý cô, có thể đây không phải tội phạm bắt chước, mà kẻ đặt bom cát mịn lại xuất hiện.
Tô Hồi nghiêm túc ra mặt, hỏi: “Cục trưởng Đàm giao vụ này cho ai?”
Đào Lý Chi nói: “Giao cho đội năm rồi.”
Tô Hồi gật đầu, “Lão Hình cũng là người phù hợp.”
Đào Lý Chi nói: “Ngoài đội năm, gân đầy còn có người khác tra lại hồ sơ vụ cát mịn.”
Tô Hồi ngạc nhiên ngẩng đầu, “Là ai?”
Đào Lý Chi nói: “Lục Tuấn Trì. Tôi trích camera an ninh, dù không nhìn rõ anh ta đọc tài liệu gì nhưng nhìn vị trí đó hẳn là hồ sơ về vụ cát mịn.”
Tô Hồi nghe vậy chợt im lặng, Kiều Trạch thường phụ trách lấy hồ sơ cho tổ trọng án, hôm qua Lục Tuấn Trì lấy lý do điều tra có ra ngoài một chuyến, anh không ngờ, gần đây hắn đang điều tra vụ án cát mịn.
Đào Lý Chi nói thẳng: “Tôi nghi ngờ anh ta điều tra lại chuyện năm đó vì muốn xác nhận thân phận của anh.”
Dù Lục Tuấn Trì là người cục trưởng Đàm lựa chọn, là tổ trưởng tổ trọng án, Đào Lý Chi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hiện giờ Lục Tuấn Trì và Tô Hồi làm việc cùng nhau, nếu anh ta có vấn đề, chắc chắn đây sẽ là nguy hiểm với Tô Hồi.
Tô Hồi lập tức phủ nhận, “Không đâu, Lục Tuấn Trì không có vấn đề gì hết, có lẽ cậu ấy đang điều tra chuyện khác thôi.”
Đào Lý Chi hỏi: “Nếu anh ta phát hiện anh là Nhà Thơ thì sao?”
Tô Hồi hơi đau đầu, như thể sắp nhớ ra chuyện gì đó nhưng dường như chẳng thể nhớ được. Anh cúi đầu một lát, nói: “Thì phát hiện thôi, cũng không phải thân phận gì cần giấu giếm, tôi nghĩ cậu ấy sẽ biết chừng mực.”
Đào Lý Chi cúi đầu, vẫn chưa hết lo lắng, “Tôi sẽ tiếp tục chú ý chuyện đó.”
Tô Hồi khẽ nói: “Ừ, so với chuyện này, tôi càng lo chuyện khác hơn…” Anh có thể cảm nhận thấy bóng đen đang dần bao trùm lấy Hoa Đô.
Anh vẫn chưa xác nhận liệu đó là gì, cũng không chắc chắn đó là “người quen cũ” nào.
Đào Lý Chi cau mày, “Chuyện gì?”
Tô Hồi do dự một lát, không biết có nên nói cho Đào Lý Chi không nhưng lúc này anh có quá ít chứng cứ, vẫn chưa có chuyện gì rõ ràng, nói ra rồi cô cũng không giúp được gì.
Anh lắc đầu, “Không có gì.”
Đào Lý Chi dặn dò thêm: “Anh phải cẩn thận đấy.”
Tô Hồi cúi đầu ho mấy tiếng, chân thành nói: “Cảm ơn cô.”
Trước đây, quan hệ giữa họ vẫn luôn là chiến hữu kề vai sát cánh, lúc này Đào Lý Chi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở, anh vẫn rất cảm kích cô.
Đào Lý Chi nhìn Tô Hồi, dù đứng dưới ánh nắng, làn da anh vẫn mang một màu trắng lạnh lẽo.
“Anh nhớ lại mấy chuyện trong quá khứ chưa?” Đào Lý Chi biết Tô Hồi đã quên mất một vài ký ức.
“Thỉnh thoảng sẽ nhớ lại đôi chút.” Tô Hồi trả lời, anh nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua những tán lá rồi rọi xuống, “Cứ từ từ, rồi sẽ nhớ ra thôi.”
—
Sau giờ làm, hai người về đến nhà đã là sáu giờ hơn. Lục Tuấn Trì tự giác vào bếp, Tô Hồi thay đồ xong thì cầm hộp chuyển phát nhanh trên bàn lên. Anh dùng dao rọc giấy mở hộp, bên trong là bộ xếp hình anh đặt mua khi trước, Jigsaw Puzzle.
Hộp xếp hình này đúng là nhỏ hơn anh nghĩ, bên trong là những miếng ghép mỏng trong suốt màu xanh, miếng đỡ màu trắng cũng chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, nhìn chung chẳng khác nào đồ chơi cho trẻ con.
Tô Hồi nhìn một lượt hai mươi chín miếng ghép.
Thông thường khi xếp hình, mọi người thường tìm bốn góc tranh và ghép bốn đường biên trước, ghép từ ngoài vào trong. Bộ xếp hình càng khó và càng lớn lại càng phù hợp với quy luật này nhưng bộ trước mắt anh lại không giống bình thường lắm.
Tô Hồi tìm ra các góc thẳng theo cách bình thường, sau đó nhíu mày.
Trên bàn có năm góc vuông…
Chứng tỏ nhất định có những miếng vuông góc không nằm tại rìa, mà nằm bên trong.
Lần đầu tiên Tô Hồi gặp loại tư duy xếp tranh khác thường này. Anh nhíu mày nhìn miếng ghép, thử lắp mấy lần đều thấy cách nghĩ của mình không đúng.
Lục Tuấn Trì bận rộn một hồi, hắn bê món chín còn nóng hổi lên bàn, thấy Tô Hồi vẫn đang nghiên cứu tranh ghép bèn gọi anh: “Qua ăn cơm trước đã.”
Hiện giờ đã có vụ án mới, thời gian gấp rút, hắn không có nhiều thời gian nấu những món tỉ mỉ, cơm nước cũng chỉ là mấy món đơn giản làm nhanh, tổng cộng có ba món mặn một món canh, hắn còn cắt thêm một hộp spam cho đủ số lượng.
Tô Hồi dẹp bộ ghép hình sang một bên, đi vào bàn ăn. Trong mắt anh, bữa tối này đã thịnh soạn lắm rồi.
Tay nghề của Lục Tuấn Trì rất tốt, hơn nữa còn ngon hơn mấy món anh gọi bên ngoài hồi trước nhiều.
Lục Tuấn Trì lơ đãng hỏi: “Hôm nay Đào Lý Chi tìm anh làm gì thế?”
Tô Hồi biết có thể hắn sẽ hỏi, bèn trả lời như đã chuẩn bị trước: “Hỏi chuyện khẩu cung cuối cùng của vụ An Úc Từ.”
Vụ án đó, trong phòng kín cuối cùng chỉ có Tô Hồi và An Úc Từ.
Sau đó, họ đã xin lời khai của Tô Hồi nhưng cũng chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường thôi, không ở hiện trường rất khó để tái hiện lại. Nếu khẩu cung có gì chưa rõ ràng, họ khó mà giải thích được hành động tự sát của An Úc Từ.
Lục Tuấn Trì sợ có vấn đề gì, đã dặn Hạ Minh Tích đọc lại lời khai của Tô Hồi mấy lần, cố gắng để khẩu cung không có sai sót gì.
Nhưng lúc này Đào Lý Chi lại qua hỏi? Lục Tuấn Trì nghe vậy lại thấy lo lắng.
“Giải quyết được chưa?” Hắn hỏi.
“Rồi.” Tô Hồi đáp.
Lục Tuấn Trì thấy anh vẫn bình tĩnh, bèn gật đầu, không nói gì nữa.
Tô Hồi cúi đầu ăn, trong đầu lại nghĩ chuyện Đào Lý Chi tìm anh hồi chiều.
Cơm nước no nê, Lục Tuấn Trì rửa dọn bát đũa. Anh thấy Tô Hồi ngẩn người ngồi trên sô pha, mắt nhìn bộ ghép hình còn dở dang bên cạnh, “Bộ ghép hình anh mới mua đây à?”
Tô Hồi nói: “Ừ, vẫn chưa ghép được bao nhiêu.”
Bộ ghép hình này rất nhỏ, anh cứ để đại bên cạnh sổ tay.
Lục Tuấn Trì cũng phát hiện vấn đề, nhíu mày hỏi: “Sao bộ ghép hình này lại có năm góc vậy?”
Tô Hồi nói: “Đúng vậy, không bình thường chút nào, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải giải quyết làm sao…”
Lục Tuấn Trì suy nghĩ một lát, nói: “Tôi nhớ anh đã nói ghép hình cũng như phá án, đều là quá trình sắp xếp những mảnh vỡ thành dáng vẻ ban đầu.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, nhìn sang bộ ghép hình.
Lục Tuấn Trì đứng bên cạnh, nói tiếp: “Tôi không biết nhiều về ghép hình nhưng có người từng dạy tôi cách tư duy phá án, có thể góp nhặt từng manh mối xung quanh đến khi tìm ra sự thật, cũng có thể tìm vấn đề cốt lõi trước, bắt đầu đột phá ra xung quanh.”
Tô Hồi nghe hắn nói, ngón tay lướt qua những mảnh ghép màu xanh, cuối cùng anh chú ý đến một miếng ghép.
Nó là một miếng ghép có bốn góc, tựa như một miếng phô mai. Nếu đặt vào những bộ xếp hình khác, một miếng ghép có hình dạng như vậy rất bình thường, nhưng trong bộ ghép hình 29 miếng này, miếng ghép lại này có vẻ khác biệt.
Lục Tuấn Trì cũng chú ý đến nó: “Miếng ghép này hơi khác biệt, xung quanh đều có chỗ ghép được, có lẽ đây là miếng ghép quan trọng nhất bức tranh chăng?”
Tô Hồi nghe hắn nói, anh thay đổi cách nghĩ, đặt miếng ghép xuống chính giữa tấm đỡ, bắt đầu ghép vào xung quanh.
Cách giải này là chính xác, mảng tranh ghép màu xanh dần lan rộng.
Hai mươi chín miếng ghép đều đã tìm thấy vị trí phù hợp, kề sát nhau trong khung tranh.
Từ đầu đến cuối, Tô Hồi chỉ mất mấy phút để ghép, độ khó cấp mười này đúng là mánh khóe của người bán. Một khi tìm đúng hướng, vấn đề hoàn toàn không khó như tưởng tượng.
Nhìn bức tranh hoàn chỉnh, Tô Hồi bình tĩnh lại, những gì phơi bày trước mắt đều chỉ là hiện tượng bên ngoài, nhất định chúng có cách giải thích hợp lý.
Anh vẫn chưa tìm ra hình dáng của miếng ghép trung tâm đó.
Ánh đèn trong phòng ấm áp, dù anh nhìn không rõ nhưng anh vẫn cảm nhận được Hemingway đang cuộn người ngủ cạnh chân mình, Aristoteles đang ăn đồ ăn cho mèo, Lục Tuấn Trì đang đứng cách anh không xa, anh có thể ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người hắn.
“Cách nghĩ của anh đúng lắm…” Tô Hồi cất bộ ghép hình vào ngăn kéo, “Ai nói với anh câu đó thế?”
Lục Tuấn Trì nhìn anh, nói: “Là Nhà Thơ.”
Sau khi nói xong, hắn chăm chăm nhìn vào mắt Tô Hồi, muốn nhìn ra manh mối gì đó bên trong.
Hắn đã thử năm lần bảy lượt, nếu Tô Hồi là Nhà Thơ hoặc có liên quan đến Nhà Thơ, anh không thể bình tĩnh như vậy được.
Tô Hồi nghe vậy bỗng sửng sốt, anh hoàn toàn không nhớ mình đã nói vậy với Lục Tuấn Trì vào lúc nào, ở đâu.
Sau đó anh nhớ đến chuyện Đào Lý Chi nói với mình hồi chiều, Lục Tuấn Trì đang nghi ngờ thân phận của anh sao?
Lại thêm một lần thử mơ hồ, không nói rõ.
Hai người gần nhau trong gang tấc nhưng lại như bị tách ra bởi một màn sương.
Hay nói đúng hơn, màn sương đó chính là khoảng thời gian hai năm đã qua…
Một người đứng ở hiện tại, còn một người dừng chân trong quá khứ.