Tô Hồi ngỡ mình như lữ khách lê bước giữa sa mạc, ánh mặt trời chói chang khiến người ta hoa mắt.
Anh ngồi xổm xuống, xòe bàn tay nắm một vốc cát, sau đó đứng dậy.
Hạt cát nóng bỏng vì phơi nắng, anh khép chặt ngón tay, càng muốn nắm thật chặt, cát lại chảy khỏi tay anh càng nhanh.
Ban đầu, cát có màu vàng trắng, là màu của đất nhưng khi rơi khỏi tay anh lại biến thành màu vàng kim, rồi lại biến thành màu tím, cuối cùng là màu xanh lục.
Tô Hồi xòe bàn tay, anh cúi đầu nhìn, những hạt cát đã chảy đi gần hết, nhúm cát nhỏ trong tay anh chỉ còn màu xanh khổng tước, hạt cát rất mịn, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Xinh đẹp, hớp hồn…
Tô Hồi mở mắt, hôm nay anh không đeo bịt mắt, phòng ngủ vẫn tối om, anh trở mình, vô tình đánh thức Lục Tuấn Trì bên cạnh.
Sau khi vết thương lần trước lành lại, Lục Tuấn Trì chuyển qua đây với lý do tiện chăm sóc anh, họ tựa như những cặp đôi bình thường cùng chung sống dưới một mái nhà.
Lục Tuấn Trì ngủ không sâu, gần như mỗi lần Tô Hồi thức dậy, dù là ác mộng, ho hay trở mình, hắn đều nhận ra.
Thỉnh thoảng hắn sẽ kéo chăn giúp Tô Hồi hoặc vỗ về đôi câu, vỗ người anh dỗ anh ngủ tiếp.
Đáng lý ra thì ngủ một mình quen rồi, có người nằm cạnh sẽ không ngủ được nhưng từ khi có Lục Tuấn Trì bên cạnh, Tô Hồi lại ngủ yên hơn.
Chứng mất ngủ của anh đỡ hơn nhiều, đôi lúc tỉnh dậy giữa đêm cũng nhanh chóng ngủ tiếp.
Thấy Tô Hồi mở mắt, Lục Tuấn Trì khẽ hỏi: “Ác mộng à?”
“Không…” Tô Hồi do dự một lát rồi nói, không hẳn là ác mộng, chỉ là một giấc mơ rất bình thường.
Lục Tuấn Trì kéo lại chăn giúp anh, Tô Hồi lại say ngủ, đến khi anh tỉnh dậy đã thấy ánh nắng rọi qua bức màn cửa sổ.
Tầm mắt vẫn mơ hồ, Tô Hồi nhận ra mình đang cuộn người, đầu cũng rơi khỏi gối.
Sau đó anh ngẩng đầu, thấy Lục Tuấn Trì nằm nghiêng bên cạnh, dịu dàng nhìn anh.
Tô Hồi giật mình, vội vàng quay người đi, việc đầu tiên anh làm là lau khóe miệng, “Sao em không gọi anh dậy…”
“Còn sớm mà, em thu dọn đồ đạc xong rồi, thấy anh vẫn đang ngủ nên không nỡ đánh thức.” Lục Tuấn Trì vừa đọc báo cáo Kiều Trạch gửi qua điện thoại, vừa nằm chờ Tô Hồi tỉnh dậy.
Từ góc nhìn của hắn, gương mặt Tô Hồi trắng nõn, xương quai xanh lộ ra bên trong bộ đồ ngủ, thoạt trông có vẻ yếu ớt, lại quyến rũ đến lạ. Thấy anh đã dậy, hắn không kìm lòng vướn tay cọ lên gò má anh, sau đó đặt một nụ hôn lên trán.
Hắn trân trọng khoảng thời gian được ở bên Tô Hồi, sắp phải tập trung vào vụ án, không thể phân tâm được nữa. Lúc này hắn như tham lam ngắm nhìn người đang ngủ trước mắt, muốn khắc lại dung nhan này vào trí óc.
Tô Hồi nắm tay hắn, “Đi làm, về nhà, ngày nào cũng nhìn anh vẫn chưa thấy chán à?”
Lục Tuấn Trì hùng hồn đáp: “Ừm, nhìn trăm lần cũng không chán.”
Tô Hồi nhìn hắn, lúc hắn nói câu này cực kỳ nghiêm túc, khiến anh cảm giác Lục Tuấn Trì không nói vậy để mình vui vẻ, mà hắn thật sự nghĩ vậy.
Tô Hồi bỗng thấy mặt mình nóng bừng.
Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, đến khi dán mặt vào gương mới thấy đầu tóc mình rối tung, mất hết hình tượng.
Tô Hồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thấy Lục Tuấn Trì đã thu dọn hết mọi thứ, cầm sẵn đồ ăn sáng đợi anh ngoài cửa.
“Chuẩn bị đồ cho mèo chưa?” Có thể lần này họ sẽ không về nhà mấy ngày liền.
“Yên tâm, em đổ đầy đồ ăn và nước vào bát ăn uống tự động rồi. Em cũng lắp thêm camera theo dõi, có thể xem tình hình trong nhà bất cứ lúc nào, còn cát mèo thì phải về dọn thôi.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, lúc này mới yên tâm, “Hôm nay bên đặc nhiệm cử chuyên gia gỡ bom tới à?”
Lục Tuấn Trì nói: “Chuyên gia đó tên là Chúc Bạch Y, ngoài ra em còn mời thêm một người nữa.”
Tối qua mọi người đã làm quen với vụ án, tám rưỡi sáng vào làm, các tổ viên sẽ trao đổi thông tin và tổng hợp lại một lượt.
Mọi người đều rất rõ, những ngày tiếp theo sẽ là một trận đánh ác liệt.
Chín giờ sáng, chuyên gia gỡ bom Chúc Bạch Y đến tổng cục.
Anh ta giới thiệu về chuyên môn của mình, hướng dẫn các cảnh sát thuộc tổ trọng án và ban chuyên án cách nhận biết bom nhanh và cách xử lý.
Để tránh có thêm nhiều thương vong, các nơi công cộng ở Hoa Đô đều được lắp thiết bị phòng chống nổ.
Đội phòng chống cháy nổ cũng tăng thêm người, sẵn sàng đợi lệnh.
Chúc Bạch Y còn phân tích thêm về bom trong vụ nổ cát mịn, anh ta làm một bản trình chiếu, vẽ lại cấu tạo bên trong quả bom.
Có một phần trong đó đã nổ, chỉ còn lại một ít vỏ ngoài.
Tính cả lần này, chỉ có ba quả bom đã được chuyên gia gỡ bom phá giải.
Chúc Bạch Y giải thích kỹ càng, cuối cùng tổng kết lại: “Dù đây là bom tự chế nhưng lại vô cùng khéo léo, có rất nhiều dấu vết học hỏi, tham khảo cách chế tạo bom của nước ngoài. Độ khó khi phá bom vừa phải, mất chừng mười phút. Nhìn từ thiết kế, có thể thấy người chế tạo đang tiến hóa, hắn không ngừng sửa đổi thành phẩm, nâng cao lực sát thương và tính ổn định.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Nguyên liệu có gì đặc biệt không?”
Hắn hy vọng họ có thể xác định hung thủ qua việc điều tra nguyên liệu.
Có những lúc xuất xứ của một con dao, sợi vải trên dây thừng, một chiếc đai ốc không thường thấy cũng đủ giúp họ thu hẹp phạm vi.
Chúc Bạch Y nghĩ hồi, nói: “Chắc là không, những thứ chúng ta tìm được toàn là những dụng cụ rất bình thường, dù hóa chất bên trong hơi khó mua nhưng cũng không phải không thể.”
Kẻ chế tạo bom ẩn mình trong hàng chục triệu người tại Hoa Đô, muốn tìm ra hắn ta không phải chuyện đơn giản.
Thấy Chúc Bạch Y đã nói xong, Lục Tuấn Trì hỏi: “Thầy Chúc, anh có mang số cát kia qua đây không?”
“Tôi có mang đây.” Chúc Bạch Y nói xong bèn mở hộp dụng cụ, đặt những chiếc lọ nhỏ chứa các loại cát sắc màu thành hàng.
Lọ cát đầu tiên màu vàng, trông giống loại cát bình thường. Mấy lọ sau đó dần đổi màu, cuối cùng là đến những hạt cát màu xanh khổng tước họ phát hiện gần đây.
Tô Hồi nhìn những hạt cát đó, bỗng nhớ đến giấc mơ tối qua của mình.
Có lẽ anh đọc hồ sơ quá nhiều lần nên mới mơ thấy chúng.
Trong những chiếc lọ ấy có ba chiếc chứa nhiều cát hơn một chút. Đó là số cát cảnh sát lấy được trong những quả bom chưa nổ.
Còn những chiếc lọ khác lại khá ít cát, hơn nữa còn lẫn cả tạp chất khác, còn có vài lọ cát bị ô nhiễm do cháy nổ khiến người ta không nhận ra cát vốn có màu gì.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Liệu có manh mối gì khác từ số cát này không?”
Chúc Bạch Y nhíu mày, “Phòng hóa nghiệm của chúng tôi đã hóa nghiệm số cát này rồi, không có phát hiện gì đặc biệt, đây chỉ là những hạt cát màu bình thường, có thể mua được trên thị trường, rất khó xác định nguồn gốc…”
Mọi người trong tổ trọng án nghe vậy đều hơi hụt hẫng, những gì Chúc Bạch Y nói rất thực dụng, anh ta cũng hướng dẫn họ vài cách xử lý khủng hoảng.
Nhưng đến chuyên gia cũng nói không thể cho họ thêm manh mối gì… Họ phải làm sao mới có thể tiếp cận nghi phạm qua những manh mối hiện giờ?
Lục Tuấn Trì cảm ơn Chúc Bạch Y, sau đó tiễn anh ta ra ngoài.
Kiều Trạch lo lắng nói: “Tổ trưởng Lục, tiếp theo…”
Lục Tuấn Trì trấn an cậu, “Đừng sốt ruột, anh đã có kế hoạch rồi…”
Đúng lúc này, họ trông thấy một ông lão đang đứng ngoài cửa.
Lục Tuấn Trì lập tức quay lại mở cửa đón ông vào.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn, đó là một ông cụ cao gầy, đeo kính.
Anh chợt nhớ sáng nay Lục Tuấn Trì đã nói, hắn nhờ một người đến giúp.
Tô Hồi tò mò, không biết người này là chuyên gia gì.
Lục Tuấn Trì dẫn người vào phòng rồi giới thiệu với mọi người: “Đây là thầy Khương, Khương Phàm, họa sĩ vẽ tranh cát trong lọ nổi tiếng Hoa Đô.”
Mắt Kiều Trạch sáng bừng như thể nhìn thấy hy vọng phá án, “Thầy Khương, thầy biết số cát đó ở đâu ra ạ?”
Khương Phàm đẩy kính, nói: “Phải nhìn mới biết được.”
Lục Tuấn Trì chỉ mấy lọ cát nhỏ, “Thầy Khương, cát đây.”
Sau khi đọc tài liệu về vụ án cát mịn, suy nghĩ đầu tiên của Lục Tuấn Trì là loại cát màu này rất giống loại dùng để vẽ tranh cát.
Hắn thử tìm kiếm, thấy một diễn đàn tranh cát trong lọ rất lớn ở Hoa Đô, cũng tìm được một vài tài liệu trên đó.
Khi đó Lục Tuấn Trì mới biết hóa ra không chỉ có trẻ con mới chơi tranh cát, thành phố họ cũng có rất nhiều người đam mê vẽ tranh cát.
Đây là một hình thức nghệ thuật không phổ biến, có người trẻ tuổi, cũng có người lớn tuổi yêu thích, rất nhiều người còn kiếm ăn từ tranh cát trong lọ.
Khương Phàm là họa sĩ tranh cát trong lọ có thâm niên nhất.
Ông hoạt động trên diễn đàn đã lâu, đôi lúc sẽ đưa ra lời khuyên cho những người trẻ tuổi trong cộng đồng, rất nhiều người cũng chủ động đến xin ý kiến của ông, mà Khương Phàm chưa bao giờ keo kiệt không chỉ bảo.
“Loại cát cậu đang dùng là cát đỏ do Yến Đô sản xuất, trông không được tươi tắn, cậu có thể đổi sang loại của An Thành, có lẽ sẽ đẹp hơn.”
“Cho thêm 10% cát vàng kim vào cát trắng sẽ giúp hình ảnh bóng hơn.”
“Loại cát đen này đục quá, không trong…”
Nhìn họ nói chuyện, Lục Tuấn Trì nhớ đến một câu: Mỗi hạt cát là một thế giới, mỗi bông hoa là một thiên đường.
Hắn tìm hiểu kỹ càng, hắn có thể chắc chắn rằng Khương Phàm rất hiểu về cát.
Ông nghiên cứu về nơi sản xuất cát, màu sắc, thậm chí cả cát thô hay cát mịn, chỉ cần nhắc đến cát, ông sẽ rõ như lòng bàn tay.
Lục Tuấn Trì liên lạc với Khương Phàm, sau khi thuật lại với ông về vụ án cát mịn, Khương Phàm lập tức nói rằng mình sẽ giúp đỡ vô điều kiện.
Ông không thể chấp nhận có kẻ dùng loại hình nghệ thuật ông yêu thích nhất chế tạo công cụ giết người.
Lục Tuấn Trì cố ý nhờ Chúc Bạch Y mang cát qua là để Khương Phàm đến xem thử.
Lúc này, Khương Phàm gật đầu, nghiêm túc nhìn mấy lọ cát.
Ông cầm từng lọ lên quan sát.
Trịnh Bách vừa nghe Chúc Bạch Y nói số cát này không có gì đặc biệt, bây giờ lại có thêm một chuyên gia tranh cát gì đó, anh ta không tin lắm, nhỏ giọng lầm bầm: “Gì khen ngợi quá vậy… Cát cũng có viết tên đâu…”
Khúc Minh trợn mắt với anh ta, sợ Khương Phàm nghe thấy bèn cắn răng nhắc nhở: “Thằng nhóc như cậu có hiểu không, làm nghề nào chuyên nghề đó, cao thủ ở khắp dân gian đó…”
Khương Phàm như nghe thấy họ thì thầm, híp mắt nói: “Tôi vẽ tranh cát hơn bốn mươi năm rồi, có loại cát nào chưa từng sờ đâu? Các cậu đừng chỉ nhìn màu sắc gần giống nhau, đỏ thì đều là đỏ, vàng thì đều là vàng nhưng thật ra độ sáng và bóng, màu đậm hay nhạt, cát thô hay mịn đều hoàn toàn khác nhau.”
Khương Phàm nói xong bèn quan sát một lượt, sau đó mở nắp từng lọ, ngửi một loạt rồi chấm một ít cát, ma sát bằng ngón tay. Cuối cùng, ông còn đưa cát vào miệng nếm thử.
“Ấy! Thầy Khương, cát không sạch đâu…” Mặt Hạ Minh Tích biến sắc, đó là cát nhặt ở hiện trường vụ nổ, nói không chừng còn lẫn thứ gì đó.
Cô lập tức chạy đi lấy nước cho Khương Phàm súc miệng.
Khương Phàm lại không để bụng, nói: “Mấy năm qua tôi ăn không ít cát rồi, nơi sản xuất và nguyên liệu nhuộm cát khác nhau sẽ khiến cát có vị khác nhau…”
Ông vừa nói vừa đổ một ít cát ra, đưa lên mũi ngửi, sau đó bắt đầu lẩm bẩm một mình…
Trông ông cụ này có vẻ rất thần bí, các thành viên tổ trọng án nhìn ông, không biết kết quả sẽ ra sao.
Hồi lâu sau Khương Phàm mới ngẩng đầu, nói: “Chỗ cát này do một huyện gần Hoa Đô sản xuất, trong đó có loại cát màu xanh khổng tước là đặc biệt nhất, trên thị trường cũng có hàng giả nhưng màu không được đẹp như chỗ này. Tôi có thể cho các cậu cách liên lạc, các cậu tới xưởng đối chiếu rồi hỏi họ bán qua những đâu.”
Dứt lời, Khương Phàm mở danh bạ, viết lại một dãy số rồng bay phượng múa cho họ.
Lục Tuấn Trì liên tục cảm ơn.
Khương Phàm lại nói thêm, số cát này vào tay người tốt sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật nhưng rơi vào tay kẻ xấu lại biến thành nguyên liệu chế tạo bom. Ông không thể chấp nhận hành vi này, nếu họ còn cần giúp đỡ gì khác có thể tìm đến ông.
Đợi Khương Phàm ra về, mấy người trong tổ trọng án ngơ ngác nhìn nhau, đến máy móc cũng không dò được nguồn gốc của số cát này, vậy mà ông lão kia nhìn một lúc, ngửi một tí, nếm một hạt là có thể xác định nơi sản xuất?
Cách sàng lọc này đúng là khó hiểu.
Trịnh Bách vẫn còn ngờ ngợ, “Ông cụ này… có tin được không?”
Kiều Trạch nói: “Em nghĩ chắc là đúng đó, em thấy ngón tay của ông ấy dính màu, hẳn là do sờ vào cát nhiều năm, có lẽ ông ấy thật sự rất giỏi.”
Trong mắt cậu, Khương Phàm này như một vị sư quét rác, thoạt trông công việc rất đơn giản nhưng ngày nào cũng làm, ông ấy sẽ trở thành người chuyên nghiệp nhất trong lĩnh vực của mình.
Hai năm trước, Tô Hồi và đội trưởng đội hình sự năm đó từng hợp tác điều tra vụ án cát mịn nhưng đội trưởng Hình năm đó chưa từng điều tra từ những loại cát này.
Tô Hồi nghĩ, có lẽ hướng đi của Lục Tuấn Trì là đúng, có lẽ đây là hướng điều tra nhanh hơn.
Khúc Minh nói: “Dù thế nào đây cũng là một bước tiến quan trọng rồi…”
Lục Tuấn Trì tiễn Khương Phàm xong quay về văn phòng, nói với Kiều Trạch: “Kiều Trạch, em lập tức đối chiếu với xưởng sản xuất!”
Kiều Trạch “dạ” một câu, sau đó gọi điện thoại qua rồi gửi ảnh cho họ.
Một lát sau, cậu vui vẻ nói: “Xưởng cát nói chắc đây đúng là cát nhà họ, hơn nữa loại màu xanh khổng tước này là màu độc quyền nhà họ mới sản xuất năm nay, các nhà khác vẫn chưa làm được loại mịn và đẹp như vậy. Bởi vì màu này đắt hàng quá nên không bán lẻ, chỉ bán cho mấy bên thu mua cố định, không quá mười nhà!”
Trịnh Bách nghe vậy mới kích động nói: “Hóa ra ông cụ đó là cao thủ ẩn mình thật…”
Vậy là phạm vi đã được thu nhỏ rất nhiều, chỉ cần họ điều tra theo manh mối này, chắc chắn sẽ tìm ra nguồn gốc của cát, cũng sẽ xác định được nơi ở của nghi phạm.