Cuối cùng đội trưởng Lý vẫn chậm một bước, đến khi họ quay lại tìm Hứa Chiêu Nhiên thì cô ta đã khóa cửa nhà, tắt điện thoại, không biết trốn đi đâu rồi.
Cảnh sát trích xuất lịch sử giao dịch qua tài khoản ngân hàng của Hứa Chiêu Nhiên, phát hiện thỉnh thoảng sẽ có một khoản tiền được chuyển vào thẻ của cô ta như thể được ai đó thuê để gϊếŧ người.
Cơ mà ai lại đi gϊếŧ những cụ già vô hại thế này chứ?
Còn Du Nhiễm thì vẫn ở nhà, cảnh sát đón bà ta đến cục, nhưng bà ta chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Tôi không gϊếŧ người."
Họ không hỏi được manh mối gì từ bà cụ này.
Một bà cụ đã ngoài bảy mươi, nói to tiếng một chút cũng sợ bà ta lên cơn đau tim.
Đội hình sự đành phải nhẹ nhàng khuyên bảo bà ta, không dám dọn cơm bưng nước chậm giây nào.
Du Nhiễm lại không chịu nói gì hết, đội trưởng cũng không làm được gì.
Dù Vu Yên đã cho hắn ta biết còn chỗ đáng nghi, nhưng hiện giờ họ không có bằng chứng chứng minh Du Nhiễm tham gia gϊếŧ người, cứ thế này thì sau mười hai tiếng họ vẫn phải ngoan ngoãn thả người.
Trong phòng quan sát, Diêu Phi nhỏ giọng nói với Vu Yên: "Thầy ơi, em thấy hơi bế tắc rồi đó."
Vu Yên nhíu mày, "Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ được cách đột phá nào tốt hơn."
Hứa Chiêu Nhiên gϊếŧ người do vấn đề nội tâm nhưng Du Nhiễm này con cháu đầy nhà, gia cảnh khá giả, anh không hiểu nổi tại sao bà ta lại thông đồng với Hứa Chiêu Nhiên.
Vụ án này vẫn còn chỗ đáng ngờ mà anh chưa nghĩ ra.
Nói tới đây, Vu Yên xem đồng hồ, "Em ở đây theo dõi thẩm vấn đi, có việc gì gọi tôi."
Diêu Phi ngẩng đầu, "Thầy, anh đi đâu à?"
Vu Yên giải thích: "Tôi có hẹn."
Diêu Phi chớp mắt, cảnh giác hỏi: "Ai thế?"
Vu Yên nói: "Đồng nghiệp tương lai của em."
Diêu Phi thốt lên, "Giờ đã bắt đầu phỏng vấn rồi à?"
Đãi ngộ của tổ phân tích hành vi bọn họ tốt hơn cảnh sát hình sự bình thường, trước đây đã có rất nhiều người dự tuyển, kết quả cuối cùng do Vu Yên và cục trưởng Đàm cùng thảo luận, hắn còn từng chỉnh lí bài thi giúp anh.
Lúc đó hắn nghe thấy cuối năm mới phỏng vấn, không phải bây giờ.
Vu Yên giải thích: "Người này khá đặc biệt, tôi phải gặp riêng."
Diêu Phi lại càng tò mò hơn, muốn biết ai mà đặc biệt như vậy. Hắn ngồi đây cũng chán, bèn làm nũng với Vu Yên: "Thầy ơi, em không muốn xem phỏng vấn bà cô kia đâu, anh đưa em đi gặp đồng nghiệp mới với."
Vu Yên ấn hắn lại chỗ, "Không tiện đưa em theo mà, thẩm vấn bà ta cũng là một khâu trong phá án, dù nghi phạm có thân phận gì thì moi ra được đáp án mới là bản lĩnh."
Diêu Phi: "Nhưng vấn đề là họ phải gọi được thì mới bản lĩnh chứ, bây giờ hoàn toàn không có tí tiến triển nào luôn á anh."
Vu Yên: "Thì em vẫn có thể học hỏi rút kinh nghiệm mà, em xem cho kỹ đi, cũng có ích cho sau này đấy."
Sắp xếp xong xuôi, Vu Yên đi thẳng tới văn phòng tổ phân tích hành vi.
Vừa tới cửa anh đã thấy một nam sinh còn trẻ đứng cạnh bàn làm việc.
Nam sinh đó không thấp, rất gầy, vóc dáng cao, mặt mũi tuấn tú xinh đẹp, có điều trông hơi lạnh lùng.
Lúc này cậu đang cúi đầu đọc phần hồ sơ mở sẵn trên bàn, đó là tài liệu lúc sáng Vu Yên và Diêu Phi phân tích vụ án xong để đó.
Nam sinh nghe tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu, tròng mắt cậu đen láy.
Dù đã thấy ảnh trên hồ sơ từ trước, nhưng lúc này Vu Yên vẫn thất thần, anh nhớ đến mấy búp bê BJD mình từng thấy trên mạng.
Vu Yên cất tiếng chào: "Tô Hồi, chào cậu, cậu đợi lâu rồi đúng không?"
Tô Hồi nói: "Không lâu lắm, tại tôi đến sớm thôi."
Giọng cậu cũng rất êm tai, một chàng trai gọn gàng trong trẻo như vậy có đi đâu cũng sẽ được chào đón, được mọi người yêu mến.
Vu Yên rót nước cho Tô Hồi, mời cậu sang phòng họp bên cạnh, anh nói thẳng: "Tô Hồi, trước đây tôi đã xem bài thi của cậu tôi, cũng đã tìm hiểu thành tích tại trường và các thông tin liên quan về cậu. Tôi rất hy vọng cậu có thể đến tổng cục Hoa Đô, gia nhập tổ chúng tôi."
Khi đó họ nhận được đến hàng chục nghìn bài thi từ các chi cục và trường học, phần đông là cảnh sát hình sự, cảnh sát hỗ trợ tham gia cho vui, còn có những người không biết tâm lý tội phạm là gì cũng trả lời.
Sau khi sàng lọc, chỉ có bài thi của Tô Hồi khiến anh vừa xem đã ngạc nhiên, trong đó có những phân tích vô cùng sắc bén, quan điểm mới lạ, thậm chí có những vấn đề còn suy nghĩ toàn diện hơn cả anh.
Vu Yên cảm thấy năng lực của người này còn hơn cả mình, nghĩ mình đã nhặt được bảo bối rồi, nhất định phải mời cậu qua đây.
Anh còn đặc biệt thảo luận với cục trưởng Đàm, thậm chí xin cho Tô Hồi mức lương cao nhất trong quyền hạn của mình.
Cục trưởng Đàm không nỡ, ông hỏi Vu Yên: "Đây chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp thôi, điều kiện anh đưa ra đủ để mời một chuyên gia rồi."
Vu Yên nói: "Tôi có thể bảo đảm người này không kém gì chuyên gia."
Nhưng sau đó họ đã nói chuyện qua điện thoại hai lần, Vu Yên nhận ra Tô Hồi không muốn đến tổng cục lắm, nên đã xin cục chi tiền gọi cậu tới phỏng vấn.
Thoạt tiên Vu Yên giới thiệu cho Tô Hồi tình hình ở Hoa Đô, sau đó nói chuyện với cậu về đãi ngộ lương bổng, phạm trù công việc tại đây.
Tô Hồi nghe xong bèn nói: "Nói thật lòng, ban đầu tôi tò mò nên mới điền bài thi đó, bởi vì các địa phương khác chưa từng có tổ phân tích hành vi thế này nên tôi mới muốn xem thử đề bài thế nào, tiện thể nộp một bài. Lần này tôi nghe nói viện bảo tàng Hoa Đô sắp triển lãm mấy thứ bình thường không trưng bày nên tiện thể tới xem."
Mười ngón tay thon dài đan xen, cậu không nể nang nói tiếp: "Gần đây tôi nhận được bốn lời mời làm việc, muốn so sánh xem sao đã..."
Tô Hồi nói rất thẳng thắn, giọng mang vẻ cao ngạo chỉ người trẻ tuổi mới có.
Từ khi đi học cậu luôn là thiên tài, chưa tiếp xúc với xã hội nhiều, cũng không thích thói khách sáo của mấy lão già lõi đời.
Nhưng Tô Hồi như vậy cũng có thể hiểu được, cậu có tài năng để kiêu ngạo.
Dù tổng cục Hoa Đô không nhỏ, cũng đã cố gắng ra mức lương cao cho cậu, nhưng điều kiện quả thật không so được với vài chỗ.
Bên sở tỉnh còn hứa hẹn nếu cậu vào sẽ cho cậu văn phòng riêng, căn hộ riêng, giải quyết vấn đề hộ khẩu, chức vụ lương bổng đều cao hơn ở đây, bố mẹ cậu đều muốn cậu nhậm chức bên kia hơn.
Vu Yên xoa ngực, cậu nhóc này dữ dội thật, không hổ là người anh vừa ý, thẳng thắn tới lạ.
Bây giờ không phải anh đang phỏng vấn người ta, mà xem anh thuyết phục ứng viên này thế nào cậu mới chịu đến đây làm việc.
So với Tô Hồi sắc bén, không ngừng tiến lên thì Vu Yên là người biết tiến biết lùi.
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Hồi mà hỏi lại cậu: "Cậu đi cao tốc buổi chiều à?"
Tô Hồi sửng sốt, "Có chuyến đến hơn tám giờ."
Vu Yên: "Đúng lúc quá, tôi có vấn đề này muốn hỏi ý cậu, vừa rồi cậu thấy hồ sơ trên bàn tôi rồi đúng không?"
Tô Hồi "ừ" một tiếng: "Vụ này thú vị đấy, nữ sát thủ liên hoàn."
Trên đó còn có lác đác vài phân tích khác, có điều cậu không có thời gian, chưa đọc kỹ lắm.
Vu Yên đưa tài liệu cho cậu, thuật lại một lần vụ án, còn nói thêm vài chi tiết họ phát hiện ra, cuối cùng anh tổng kết: "Hiện giờ chúng tôi đang thẩm vấn Du Nhiễm nhưng bà ta rất kín miệng, quá trình phỏng vấn đang gặp khó khăn."
Tô Hồi tập trung đọc tài liệu, vẫn còn thời gian, cậu bèn bắt tay phân tích cùng Vu Yên.
Hai người nói về vụ án, suy luận nhiều lần, thảo luận rất lâu, thậm chí quên luôn chủ đề chính của cuộc nói chuyện này, quên cả thời gian.
Những gì Vu Yên nói đã gợi ý cho Tô Hồi, mà lời nói của Tô Hồi cũng khiến Vu Yên phải suy nghĩ.
Phân tích tâm lý, logic hành vi, truy tìm tung tích, họ kiên nhẫn suy luận từng chút một.
Thời gian dần trôi, dường như càng lúc họ càng gần chân tướng.
Tô Hồi bỗng nói: "Em phát hiện ra một chuyện không bình thường." Sau đó cậu phân tích: "Nếu như mấy cụ già này trúng độc, tại sao không có ai gọi cấp cứu?"
Vu Yên nghe cậu nói, đôi lông mày giãn ra, cuối cùng anh đã hiểu tại sao mình vẫn thấy kỳ lạ.
Nhiều người chết như vậy nhưng không một ai kêu cứu hay gọi cấp cứu.
Dù độc tố lan nhanh nhưng cũng cần cả một quá trình.
Không ai kêu cứu, tất cả đều chết trên giường, thậm chí không có ai lăn xuống đất, rõ ràng chuyện này không bình thường.
Anh phân tích tiếp theo lời Tô Hồi: "Còn một điều nữa, nếu khách của Hứa Chiêu Nhiên thường xuyên bỏ mạng, tại sao cô ta vẫn nổi tiếng trong giới các ông bà lão như vậy, có rất nhiều người gọi cô ta đến dọn dẹp."
Một, hai vị khách bỏ mạng thì thôi, bây giờ có lẽ số người chết đã hơn năm người rồi, đáng lý ra những ông bà cụ kia phải cảnh giác với cô ta mới phải, nhưng lại không có ai có ý kiến gì. Thậm chí lúc cảnh sát đến hỏi thăm, mấy cụ già kia còn nói đỡ cho Hứa Chiêu Nhiên.
"Hứa Chiêu Nhiên là sát thủ liên hoàn, cô ta gϊếŧ người để thỏa mãn ham muốn của mình. Nhưng Du Nhiễm là một người bình thường, nhất định bà ta có động cơ và nguyên nhân cho hành vi của mình." Tô Hồi tập trung đọc hồ sơ, "Móng tay của Chu Băng Di được cắt rất gọn gàng sạch sẽ, có lẽ bà ta cũng đã xử lý ổn thỏa con chó của mình."
Vu Yên gật đầu, "Đúng vậy, tặng cho một cụ già khác cùng khu nhà."
"Có thể bà ta đã mua qua, các anh đối chiếu ngày hôm đó chưa?"
"Là giỗ chồng bà ta, nghĩa trang có ghi lại bà ta có đến đó lúc sáng."
"Còn nữa, lúc chết là sau giờ ăn tối, nhưng Chu Băng Di lại chưa ăn gì."
Không cần nói quá nhiều, chỉ cần đôi ba lời là họ đã hiểu được ý nhau.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một trường hợp.
Tô Hồi im lặng một lát, đặt tài liệu xuống, nói: "Tôi nghĩ, đây có thể là cái chết bà ta tự chọn cho mình."
Không muốn cô đơn già đi, Chu Băng Di tặng người khác con chó của mình, sửa sang lại móng tay, tạm biệt chồng lần cuối. Bà ta chọn người hành hình, chọn một cái chết không quá đau đớn, chọn một ngày có ý nghĩa kỷ niệm, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị kết thúc cuộc đời mình.
Nhưng cháu trai lại đến quấy rầy sự yên tĩnh của bà ta vì căn nhà này.
Nếu người đàn ông đó không xông vào, họ sẽ không phát hiện tên sát thủ ẩn náu giữa thành phố này.
Chu Băng Di cũng sẽ như những cụ già trong ảnh, lẳng lặng mất đi.
"Những người khác cũng vậy, ăn mặc gọn gàng, chải chuốt tóc tai, còn cắt cả móng tay." Vu Yên cũng đã hiểu, "Tất cả đều chết rất bình thản, không ai từng cầu cứu. Có thể Du Nhiễm là người hỗ trợ và móc mối bắc cầu..."
Đây có lẽ là cách ra đi mà họ đã chọn...
Thêm cả khoảng tiền bất chợt xuất hiện trong tài khoản của Hứa Chiêu Nhiên, là họ đã thuê cô ta gϊếŧ người, chẳng qua đối tượng là chính họ.
Nói chuyện với Tô Hồi một lát mà Vu Yên đã cảm thấy mình tìm ra lối thoát, đã biết chân tướng vụ án.
Anh và Tô Hồi đã cùng tìm ra đáp án.
Hoàn toàn hợp lý về logic, chỉ cần thêm lời khai để chứng minh nữa thôi.
Vu Yên kích động đứng dậy, muốn nói suy đoán này cho bên hình sự biết, nhưng sau lại nghĩ không nên để Tô Hồi chờ một mình ở đây, anh đành phải nén sự kích động.
Vu Yên ngồi xuống, quay lại vấn đề chính: "Rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu! Về câu hỏi trước đó của cậu, tôi muốn nói chỗ chúng tôi không giống những nơi khác. Chúng tôi đưa tâm lý tội phạm vào quá trình điều tra phá án, mà điều này vẫn còn khá hiếm hoi trong nước. Hoa Đô có hàng nghìn, hàng chục triệu người, tỷ lệ gây án cao, trong đó có rất nhiều vụ án khác thường, cũng có sát thủ liên hoàn. Nếu cậu thích học đi đôi với hành, muốn thể hiện bản thân, tìm kiếm sự thật đằng sau vụ án thì tôi rất vui nếu cậu tham gia cùng chúng tôi."
Tô Hồi bỗng hiểu lí do Vu Yên thảo luận vụ án với cậu, anh muốn cậu nhìn thấy trạng thái làm việc thật sự của họ.
Vu Yên cũng nghĩ vậy.
Anh khéo léo đổi vấn đề từ cách thuyết phục Tô Hồi thành cách dụ dỗ cậu.
Dưa hái xanh thì không ngọt, anh không muốn so sánh ai đưa ra đãi ngộ cao hơn, ai chịu trả mức lương cao hơn.
Anh không muốn vẽ thêm ảo tưởng cho Tô Hồi, nói cho cậu nghe một tương lai tốt đẹp.
Càng không muốn lừa Tô Hồi qua đây, rồi sau này Tô Hồi lại mắng anh là kẻ lừa đảo.
Anh tin ở góc độ nào đó Tô Hồi cũng giống anh.
Muốn học đi đôi với hành, muốn phá án, muốn điều tra chân tướng, đây mới là việc họ muốn làm.
Không có điều gì khiến người ta xúc động hơn thứ mình yêu thích.
Tô Hồi im lặng, những gì Vu Yên đưa ra đúng là ưu thế lớn nhất của họ, cũng là nơi Hoa Đô hấp dẫn cậu nhất.
Dù những nơi khác cũng mời cậu tới, nhưng phần nhiều là muốn cậu làm việc về học thuật hoặc tổng kết dữ liệu. Thậm chí có người còn nói thẳng là vị trí học thuật thiên về hậu cần, hoặc chỉ cho cậu vị trí cố vấn để tham khảo ý kiến.
Cậu cảm giác như mình sẽ trở thành một bình hoa được mọi người cung phụng.
Cậu không muốn phí hoài tuổi trẻ của mình, phí hoài thời gian như vậy.
Cậu muốn đến gần những tội ác này hơn, muốn kêu oan thay người chết, muốn đối đầu với bóng tối, muốn thế giới này có thêm nhiều ánh sáng.
Tô Hồi nghĩ Vu Yên vẫn luôn thúc đẩy, tiến hành ở tổng cục Hoa Đô.
Anh thành lập tổ phân tích hành vi, tiếp xúc với từng vụ án, thay đổi cái nhìn của lãnh đạo, để họ chấp nhận tâm lý học tội phạm, giúp cảnh sát hình sự hiểu rõ công việc của họ, phối hợp với họ, để họ được tin tưởng.
Nói thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng thật ra cần bỏ rất nhiều tâm huyết, kiên nhẫn thực hiện nhiều năm.
Lúc này Vu Yên đã dựng được bộ khung, như thể anh đã dựng cho họ một túp lều có thể tránh mưa gió, chỉ đợi họ vào là có thể triển khai công tác.
Vu Yên thấy Tô Hồi đã dao động, anh nói thêm: "Tổ chúng ta không nhiều người, đến năm sau sẽ có tất cả năm người. Nếu như cậu đồng ý thì đội ngũ này sẽ lấy cậu làm trung tâm. Đây là cơ cấu tổ chức phẳng, mọi người cùng đưa ý kiến, lấy phá án làm mục tiêu. Tôi không hẳn là một lãnh đạo, chỉ là người phụ trách trao đổi, giải quyết vấn đề. Dù là vấn đề trong cuộc sống hay cá nhân, tôi đều vui lòng giúp đỡ."
Vu Yên không khỏi tưởng tượng nếu Tô Hồi chịu tham gia cùng họ sẽ là chuyện may mắn cỡ nào.
Tô Hồi có ấn tượng rất tốt với tổ trưởng Vu gần gũi này, cậu mỉm cười, "Ở đây còn lo cả chuyện cá nhân à?"
Vu yên biết cậu động lòng rồi, "Vậy phải xem cậu thích kiểu gì, sau này sẽ giới thiệu cho cậu. Người ở đây nhiệt tình lắm, không giấu cậu chứ cục trưởng Đàm chỗ chúng tôi được gọi là ông tơ của tổng cục đấy."
Tô Hồi gật đầu, cậu nhìn ra Vu Yên thật lòng mong cậu làm việc ở đây.
Cậu và Vu Yên cũng có nhiều điểm giống nhau.
Chẳng qua cậu vẫn phải bàn bạc với bố mẹ nên chưa thể nói chắc, "Cảm ơn tổ trưởng Vu, tôi sẽ suy nghĩ thêm rồi gọi lại sau."