Chiến tranh lạnh kéo dài mới có một ngày đầu tiên, Cố Đình Lập có chút nôn nóng rồi, anh không làm cách nào để ngó lơ vợ anh được thêm nữa, bởi vì Hàn Lâm bị ốm.
Áp lực tinh thần từ lần gặp Chu Hà Quang và cuộc điện thoại đó, cộng thêm lúc ngồi dưới vòi sen khá lâu khiến cô bị cảm có chút nặng, người lừ đừ, một chốc lát lại ho húng hắng.
Buổi tối ngày đầu tiên, khi Cố Đình Lập trở về nhà, thấy nhà cửa vắng tanh. Cơm tối để phần cho anh vẫn nóng sốt trên bàn, nhưng cô gái với nụ cười ôn nhu như nước không còn ra mở cửa chào đón anh nữa. Tổng Giám đốc Cố lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc trạng thái tàng hình bị động của mình.
Bị vợ coi là không khí cũng đáng thương lắm chứ?
Lặng lẽ một mình ăn xong bữa cơm, thiếu điều gảy từng hạt từng hạt mới xong bữa mà vẫn không thấy Hàn Lâm xuất hiện. Xem ra là quyết định bơ anh rồi. Nhưng chẳng phải là do cô sinh sự trước với anh sao, bây giờ nhìn tình cảnh này lại giống như anh phạm tội trước vậy?
Lúc bước vào phòng ngủ, anh nhịn thấy cô vợ ngang ngược đang đắp chăn ngủ say, bỗng dưng có chút bất lực lẫn tủi thân.
Thật ra buổi sáng tỉnh dậy thì Hàn Lâm đã cảm thấy không khỏe rồi, cảm giác cổ họng khô rát, nuốt nước miếng đã thấy đau, cô không kìm được ho khan vài tiếng. Uống chút nước và thuốc cảm, cô thay đồ rồi đến chỗ làm.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến phòng thư ký, nhận vị trí thư ký riêng cho Trình Nam. Người thư ký cũ đã chuẩn bị hồ sơ bàn giao đầy đủ, đang chờ cô tới làm thủ tục giao nhận. Hàn Lâm nhận ra cô ấy, chính là cô gái có tên Tinh Mỹ từng bàn tán về Bội Châu trong bữa tiệc kia.
Công việc bàn giao diễn ra rất suôn sẻ, lúc xong rồi vẫn chưa tới giờ làm việc. Tinh Mỹ là một cô gái náo nhiệt, nói nhiều và biết rất nhiều chuyện bí sử đồn đãi trong công ty.
Lúc này, cô ấy đang hạ giọng thì thầm cùng Hàn Lâm.
- Người đẹp, cô biết không? Cái cô Bội Châu kiêu căng đó không biết bằng cách nào đã được chuyển đến làm phó giám đốc bộ phận kế hoạch của tập đoàn rồi. Nghe cô ta khoe khoang là đích thân Tổng Giám đốc chỉ đích danh cô ta nhận chức vụ ấy. Bây giờ người ta giống như là con công phùng xòe cái đuôi, đang rất tự đắc kia kìa.
Nói xong lại thở dài.
- Nói vậy chớ nếu là tôi thì tôi cũng phải tự đắc đến chết mất. Có cơ hội được thăng tiến, còn có cơ hội tiếp xúc với nam thần mặt lạnh đẹp trai nhất tập đoàn, bao nhiêu cô em ghen tị. Trời ơi..
Hàn Lâm khựng lại. Tổng Giám đốc? Cố Đình Lập?
- Cô nói Tổng Giám đốc chỉ đích danh muốn cô ta chuyển lên?
- Ừ, thì cái quyết định điều động nhân sự được đưa xuống từ phòng trợ lý Tổng Giám đốc mà.
Tinh Mỹ đảo mắt, lại cúi sát vào người cô thì thầm.
- Cô nói xem...Có phải cô ta đi con đường khác mới lên chức nhanh như vậy không?
Nhìn cái kiểu cách vờ vịt của cô ta trước mặt đồng nghiệp nam đi, kinh nghiệm đầy mình á.
Phụ nữ một khi đã nổi lên lòng ghen tị thì thật sự đáng sợ, những lời chanh chua, những sự đồn đoán cứ như vậy mà xuất hiện như nước chảy.
Hàn Lâm có chút chán chường lắc đầu, hơn ai hết, cô biết rõ Bội Châu có năng lực thật sự. Nếu không thì ngày xưa hẹn hò với Cố Đình Lập đã không có nhiều người ghen tị nhưng cũng phải xem là chuyện đương nhiên rồi.
Hoa khôi thì xứng đôi với chàng trai nổi bật nhất trường là chuyện đương nhiên. Hơn thế, Bội Châu rất biết tận dụng ưu thế của mình, các mối quan hệ rộng rãi và nhận được rất nhiều sự tán thưởng của thầy cô, bạn bè.
Khi đó thì cô chỉ là một sinh viên thầm lặng, một cái bóng bên con đường họ đi qua mà thôi.
Sự xuất hiện của Trình Nam cứu cô ra khỏi câu chuyện không hồi kết với Tinh Mỹ. Cô gái nhanh chóng chào anh rồi quay về chỗ làm việc mới, để lại Hàn Lâm một người đứng đó.
Trình Nam rất thoải mái bước đến chào cô, cất giọng vui vẻ:
- Chào mừng em chính thức trở thành đồng nghiệp mới của tôi, sau này phải nhờ em quan tâm nhiều rồi.
Hàn Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, đến bây giờ vẫn có chút không thể tin anh và cậu thiếu niên béo tròn ngày xưa là một.
- Tôi rất tò mò, sao anh biến thành bộ dạng bây giờ được vậy? Anh không nói thì tôi cũng không bao giờ nhận ra anh.
Trình Nam cười xòa, lúc này mới có bóng dáng của bạn học béo ngày xưa.
- Lúc tôi đi nước ngoài du học, vì không thích nghi thời tiết và thức ăn của nơi đó nên có một thời gian dài hết sức khổ sở. Đến khi tôi trở về, mẹ tôi còn không nhận ra tôi nữa mà. Tôi là bị bắt buộc biến hình. Em biết con sâu bướm không? Chính tôi cũng không ngờ bản thân mình lại là chú bướm xinh đẹp như vậy. Ha ha ha.
Giọng cười sang sảng của anh vang lên xua tan phút giây ngại ngùng, Hàn Lâm không nhịn được nhoẻn miệng cười theo, lúc cười cô không nhịn được ho khan.
Ánh mắt Trình Nam lướt qua, nụ cười trên mặt anh nhuộm một chút cảm xúc không thể nói thành lời.
- Em làm việc tốt nhé, có gì không hiểu thì cứ tìm tôi.
Hàn Lâm gật đầu ngồi xuống chỗ làm việc. Cảm giác váng vất ở đầu khiến cho cô không nhịn được xoa trán, bàn tay có chút nóng, có lẽ mình bệnh thật rồi.
Vất vả đợi đến giờ tan tầm, Hàn Lâm lê đôi chân mỏi mệt rã rời về đến nhà. Ban đầu định không nấu nướng gì cả, nhưng thói quen nội trợ 7 năm trời khiến cô không thể từ bỏ, cô nấu hai món ăn đơn giản rồi tắm rửa ngủ sớm.
Trong cơn sốt mơ màng, cô nhìn thấy mình quay lại buổi tối mùa hè nhiều năm về trước, lúc gã đàn ông đáng khinh ấy đang định giở trò bỉ ổi với cô. Hàn Lâm muốn phản kháng, nhưng sức lực trên người như bị rút hết.
Khuôn mặt Chu Hà Quang ngày càng đến gần, lời đe dọa hắn thốt ra càng lúc càng rõ ràng hơn. "Nếu Cố Đình Lập biết được...", vừa nói đôi bàn tay hắn siết lấy cổ cô.
Hàn Lâm bất lực vùng vẫy, lồng ngực thiếu dưỡng khí như muốn nổ tung, không ngừng kêu khóc.
- Không đâu... buông...
Một đôi tay mát lạnh ôm lấy cô, cả người Hàn Lâm chìm trong cảm giác ấm nóng quen thuộc, bên tai là tiếng Cố Đình Lập nhẹ nhàng vỗ về.
- Không sao, là anh. Bé ngoan. em đừng sợ, cũng đừng khóc!