Hàn Đình đi rồi, Hàn Liệt có chút đứng ngồi không yên.
Tuy sự việc ngày xưa không phải do ông ta kể lại với Hàn Đình, nhưng những hành vi sau đó của cô ta thì ông ta đều biết, thậm chí còn có chút dung túng.
Từ nhỏ người bất tài vô dụng như Hàn Liệt đã phải sống dưới chiếc bóng của Hàn Lập và thậm chí xếp sau cả người cậu Chu Hà Quang của mình.
So sánh với sự thông minh xuất sắc của hai người đó, Hàn Liệt chính là minh chứng cho sự dốt nát và bất trị, lúc nào cũng là cái đích cho sự chỉ trích của ông Hàn Thạch. Cho nên, sự dung túng cho hành vi bôi nhọ Hàn Lâm của Hàn Đình xem như là một cách để ông ta giải phóng tâm lý ức chế mấy mươi năm của mình.
Giờ phút này đối mặt với vẻ ung dung của Cố Đình Lập, ông ta lại thầm mong chút may mắn là sẽ không ai điều tra ra được chuyện ngày xưa. Nhưng thực tế lại không như mong ước:
- Đây là chi tiết những lần chuyển tiền cho các quản trị viên diễn đàn trường để ghim những chủ đề mà Hàn Đình đã đăng, tất cả đều xuất phát từ tài khoản của ông vào đúng thời điểm đó. Xem ra chú ba có sự quan tâm không ít đến Hàn Lâm nhỉ? Giá mà đối với sự vụ của tập đoàn Lập Hằng mà ông cũng nhiệt tình được phân nửa thì đâu phải nhọc công ông cậu thay chú che che lấp lấp đâu!
Chu Hà Quang thấy lửa đã lan đến chân mình, thế là thu lại dáng vẻ nhàn nhã nãy giờ, ngồi thẳng lưng lên nghiêm túc đánh giá Cố Đình Lập.
Từ một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, trải qua mới vài năm mà đã có khả năng đào móc đến chuyện vụn vặt trong quá khứ. Chỉ tiếc ngày xưa ông ta không nhổ cỏ tận gốc, cứ nghĩ một thằng nhóc tứ cố vô thân sẽ không làm nên trò trống gì.
Chu Hà Quang mím đôi mỏng, tròng mắt xoay quanh tìm cách ứng phó.
Bên này Cố Đình Lập vẫn đang nhìn về Hàn Liệt, lấy ra một bảng báo cáo.
- Hơn bốn tháng trước Hàn tổng kiên quyết muốn Lập Hằng đầu tư vào một công ty công nghệ mới thành lập có trụ sở ở Malaysia, vốn đầu tư hơn 120 tỷ. Trùng hợp là pháp nhân đăng ký công ty này lại là một người đàn ông tên Andy Lâm, cùng họ với bà năm Lâm Yến Linh của Hàn tổng. Tháng trước công ty này vừa phá sản, người đại diện công ty đã lặn mất tăm hơi. Chẳng hay việc này Hàn tổng đã báo cáo lại với chủ tịch Hàn hay chưa? Hay là...
Cố Đình Lập mỉm cười hạ giọng xuống, mắt nhìn thẳng vào Hàn Liệt
- Hay là đang vội vàng bán đổ bán tháo số cổ phiếu trong tay mình và của phu nhân chủ tịch để bù đắp lại, không cho chủ tịch Hàn biết!?
Gương mặt Hàn Liệt và Chu Xuân Mai không còn chút máu, há miệng nhìn về phía Cố Đình Lập.
- Cậu, cậu nói quàng xiên gì vậy?
- 10% cổ phần trong tay Hàn tổng, cộng thêm 5% của bà Hàn, với thời điểm thông thường có thể bán được hơn 250 tỷ, nhưng vì nóng vội muốn thu tiền lại nên đã bị đối tác ở Mỹ ép xuống chỉ còn 160 tỷ. Sau khi xoay vòng nguồn vốn trả lại tập đoàn thì không còn lại bao nhiêu. Rất tiếc, sau chuyến du lịch Ma Cau vừa rồi của cặp vợ chồng son, tiền cũng vừa hết.
Hai chữ "tiền hết", bà Chu Xuân Mai bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Hàn Liệt hét lên:
- Thằng khốn! Mày đã nói chỉ là mượn để quay vòng nguồn vốn, sẽ trả lại ta ngay. Tiền của ta đâu rồi? Tiền đâu!?
Chu Xuân Mai như phát điên, nhào tới nắm lấy cổ áo Hàn Liệt tát tới tấp vào ông ta. Vẻ ung dung quý phái tu dưỡng bao nhiêu năm của bà ta rớt sạch sành sanh, muốn bao nhiêu chanh chua thì có bấy nhiêu.
Chu Hà Quang mắt lạnh nhìn, không có ý ngăn cản, chỉ có Hàn Lệ thất thanh:
- Hàn Liệt, mày điên rồi ư? Dám bán hết cổ phần rồi lao vào trò đỏ đen. Mày có biết số cổ phần đó nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm sẽ gây hậu quả gì không? Đầu mày chứa gì mà ngu si như thế?
Hàn Liệt thấy tình hình đã bị bại lộ, cũng bất chấp tất cả.
- Tôi bán thì đã sao? Cổ phần mang tên ông đây, ông muốn bán thì bán, muốn bán cho ai thì bán cho người nấy. Chị dư hơi thừa sức thì lo giữ chặt chồng chị kia kìa.
- Liên quan gì đến Châu Cẩn Văn? Mày đừng có mà lôi anh rể của mày xuống vũng bùn tanh hôi của mày!
- A, xém chút quên mất! Đã quên chúc mừng kiểm soát Châu có tin vui, chúc dượng hai sớm sinh quý tử, con cháu đầy nhà!
Cố Đình Lập vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên chen vào một câu, Châu Cẩn Văn trợn mắt không thể tin nhìn anh, miệng lắp bắp không thành câu.
- Cái... cái này..., này...
Hàn Lệ từ trong lời nói nghe ra vấn đề, quay sang nhìn Châu Cẩn Văn, rít khẽ:
- Mang thai? Ai mang thai? Ai mang thai với ai? Nói!
- Bà xã, em nghe anh nói, chuyện, chuyện thế này. Anh...
- Kiểm soát Châu nói không thành lời thì để tôi nói giúp. Ngài Châu Cẩn Văn thấy mang thai nguy hiểm lại mệt nhọc, không nỡ để bà Châu gánh lấy, bèn tìm một cô gái trẻ tràn trề sức sống thay thế bà Châu khai chi tán diệp. Cô ta là một diễn viên mới nổi gần đây, nhờ kiểm soát Châu hết lòng giúp đỡ mới ngoi lên được tuyến hai. Cái thai đã gần ba tháng.
Hàn Lệ quay sang nhìn Châu Cẩn Văn gằn giọng.
- Nó nói thật?
Không đợi Chu Cẩn Văn trả lời, một xấp hình lớn được đặt lên bàn, đa số đều là ảnh chụp của Châu Cẩn Văn cùng một cô gái: nụ hôn kích tình dài thậm thượt trên xe, hai người đi dạo mua đồ trẻ sơ sinh, Châu Cẩn Văn xoa bụng cô gái nói gì đó,... Cảnh tượng đó rất hài hòa hạnh phúc.
Hàn Lệ như phát điên xé nát mấy tấm hình rồi nhào về phía ông ta, điên cuồng đấm đá.
- Đê tiện! Đồ ăn cháo đá bát! Đồ sú.c sin.h! Dám phản bội tôi, ông chán sống rồi sao?
Tiếng la khóc tràn ngập khắp căn phòng.
Không sinh được là tử huyệt của Hàn Lệ. Ai có thể ngờ một người lù khù như Châu Cẩn Văn lại có thể làm chuyện thế này, tương đương với vả mặt bà ta, khiến thanh danh mà bà ta tự hào quét rác.
Ông Hàn Thạch chịu hết nổi, đập bàn hét lớn.
- Đủ rồi, câm miệng hết cho ta!
Đột nhiên ông loạng choạng che lại mạch đập nơi sau cổ rồi ngã quỵ xuống.