Bản lĩnh đối đáp và vốn liếng ngôn từ của phóng viên thật sự rất lợi hại.
Cho đến khi Sở Nhiên cảm thấy mắng đủ rồi đùng đùng rời khỏi văn phòng anh nửa giờ sau đó, Cố Đình Lập vẫn chưa thể chen vào được một câu chứ đừng nói đến Trình Nam đang đứng tựa bên sô pha hóng chuyện.Sở Nhiên đi rồi, hai người đàn ông im lặng một lúc lâu, Cố Đình Lập quay sang Trình Nam, vẻ mặt không thể tin nổi.
- Cô ấy nói thế, nghĩa là gì?
Trình Nam bối rối gõ tay lên sống mũi, nhướng mày.
- Ừ thì, Hàn Lâm yêu thầm cậu rất nhiều năm?
Cố Đình Lập hơi bất ngờ trước phản ứng này của Trình Nam, anh ta tỏ ra rất tự nhiên không chút tình cảm khác biệt nào.
- Thế còn cậu?
- Liên quan gì đến tớ? Nè, cậu đừng có quá phận, tớ không hề có bất cứ suy nghĩ biến thái nào đối với cậu đâu nha.
- Chẳng phải mười hai năm trước, Hàn Lâm từng tặng cho cậu một giỏ táo, ừm, để tỏ tình. Các bạn học còn trêu chọc cậu một trận, cậu còn chính miệng thừa nhận với tớ.
Trình Nam há to miệng, không thể tin nổi cậu ta có thể nhớ rõ mồn một chuyện từ đời nào rồi, quá tức giận nên biến thành cười khẩy luôn.
- Tớ thừa nhận gì với cậu? Cậu chỉ hỏi tớ có phải Hàn Lâm tặng không, tớ bảo là phải...
Ngừng một lúc, Trình Nam trợn mắt lên.
- Không phải cậu hiểu lầm gì đó chứ, Cố Đình Lập? Lúc ấy các bạn chỉ trêu chọc ác một tí thôi, cái gì đeo đuổi yêu đương gì đó toàn là lời hồ đồ. Hơn nữa, người mang táo đến tặng lúc ấy không phải là Hàn Lâm mà là bà tám Sở Nhiên chanh chua kia kìa. Báo hại đến tận lúc tớ chuyển trường vẫn bị đồn là bồ của cô ấy.
Chưa nói dứt câu đã bị Cố Đình Lập xiết chặt lấy cổ áo, nghiến răng nói.
- Mẹ kiếp, lúc ấy cậu nói chuyện rõ ràng thì đã không có chuyện hôm nay.
- Cậu làm như lúc ấy lời cậu hỏi cũng rõ ràng lắm vậy? Nhưng chuyện này thì ảnh hưởng gì đến cậu lúc ấy chứ?
- Có, rất nhiều là đằng khác. Trình Nam, cậu biết không, cậu nợ bọn tôi mấy năm dài bỏ lỡ nhau đấy.
Trình Nam đờ người ra. Cái tư duy quái quỷ gì thế này? Hai người thích nhau, yêu nhau mà im thin thít không nói, bây giờ lại là tội lỗi của một mình anh. Ha!
- Cho nên?
Cố tổng ngồi trên ghế da bắt tréo chân, bộ dạng vô lại khỏi phải nói.
- Cho nên gần đây cậu cố gắng công tác một mình nhé, tôi phải chuyển sang đeo đuổi lại vợ tôi đây.
Đáp lại anh là tiếng sập cửa vang dội của Trình Nam.
Cố tổng ngồi một mình ngắm bầu trời đêm thành phố. Hôm nay trời âm u không trăng sao nhưng trong mắt anh lại là tinh hà xán lạn, anh không kìm chế được nở nụ cười tủm tỉm một mình.
Cô ấy thích anh, yêu anh, từ lâu...
Anh cũng thích cô ấy, yêu cô ấy từ lâu, vợ của
anh...
Vợ?
Thôi chết rồi!
Anh lập tức vớ lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia luật sư vừa tắm rửa lên giường chuẩn bị ngủ đã bị Cố tổng dựng dậy, lập tức phải đình chỉ mọi thủ tục liên quan đến vụ ly hôn này.
Cố tổng đặt điện thoại xuống, nhịn không được xoa xoa trái tim đang đập điên cuồng.
Còn may, cô ấy vẫn còn là vợ anh...
Hàn Lâm nghe anh kể lại chuyện này, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hơn bảy năm qua, hai người bọn họ từng vì trong đối phương đã có người khác mà chần chờ phấp phỏng. Lại cũng từng tổn thương vì nghĩ rằng đối phương vẫn còn ôm ấp bóng hình của một người khác không phải là mình Hàn Lâm nhớ đến cảm giác lúc mình nghe anh nhắc đến người con gái anh yêu thương suốt nhiều năm. "Cô ấy không biết anh".
Thì ra là "không biết" chứ không phải là "không thích".
Giá mà một trong hai người bọn họ dũng cảm hơn, một trong hai người từng tiến đến thổ lộ với đối phương về tình cảm của mình.
Giá mà vận mệnh không đưa đẩy họ rời xa nhau.
- Anh biết không? Em từng một lần muốn tỏ tình cùng anh. Đó chính là... cái đêm đầy ám ảnh mười hai năm về trước. Em...
Anh thở dài siết chặt lấy cô. Hai bàn tay ôm lấy mặt cô, đặt lên đó một nụ hôn nâng niu trìu mến.
- Anh biết!
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt tràn đầy sự đau xót. Đó cũng là lúc Chu Hà Quang lần đầu biết đến sự tồn tại của anh và bắt đầu chú ý đến anh.
Thời điểm Hàn Đình bạo lực mạng với cô, gây sức ép lên tinh thần khiến cô phát bệnh tâm lý thì Chu Hà Quang thu tay lại ẩn nhẫn chờ thời như một con cáo già.
- Vậy anh có biết năm đầu tiên em học đại học, em đã từng muốn tỏ tình lần thứ hai với anh, nhưng lúc đó khi em chuẩn bị sẵn sàng thì anh lại biến mất ở trường học, sau đó, sau đó có tin anh đi du học rồi, đi cùng Bội Châu.
Anh sửng sốt rồi lắc đầu cười khổ.
- Không có. Không có việc anh và Bội Châu có bất cứ mối quan hệ nào, từ xưa đã vậy, bây giờ vẫn vậy.
Anh kể cho cô nghe về những toan tính và âm mưu thâm độc của Chu Hà Quang, hắn đã dùng mọi cách, đã lợi dụng Bội Châu để khiến cô khi ấy suy nghĩ rằng anh và Bội Châu là một đôi, hòng cắt đứt tình cảm mà cô dành cho anh. Trong khi hai người không hề biết rằng đối phương đã thầm thương trộm nhớ mình từ lâu.
Hàn Lâm tròn mắt nghe anh kể lại sự việc kia, không khỏi rùng mình run sợ trước sự tính toán và âm hiểm của Chu Hà Quang.
Anh kéo tay cô đi đến cạnh bàn làm việc mở một ngăn tủ, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp, trân trọng đưa đến trước mặt cô.
- Tuy rằng thời gian mười hai năm đã quá muộn, nhưng anh muốn em biết rằng, mùa hè năm ấy không phải chỉ có mình em từng ôm lấy dũng khí muốn tiến về phía anh. Anh cũng vậy!
Hàng Lâm run rẩy mở chiếc hộp ra.
Thời gian qua lâu, vẻ ngoài chiếc hộp đã dần dần phai màu. Nhưng trong chiếc hộp, bông hồng thủy tinh vẫn vẹn nguyên, rực rỡ và lấp lánh.
Đó chính là chứng nhân cho mối tình thuần khiết và trong sáng nhất của anh.