Luật sư không nhìn đến sự kinh hoảng trong mắt Chu Xuân Mai, tiếp tục lật hồ sơ. Ông ta nhìn về phía Chu Hà Quang.
- Về phía ông Chu Hà Quang là em vợ của chủ tịch Hàn, chủ tịch để lại cho ông 50 tỷ để làm vốn kinh doanh riêng. Ông Chu Hà Quang có nghĩa vụ hoàn trả lại số cổ phần được ủy thác là 10% khi được đề cử vào Hội đồng quản trị tập đoàn Lập Hằng. Trong vòng ba ngày, ông Chu Hà Quang có nghĩa vụ bàn giao tất cả công việc liên quan cho người đại diện tạm thời chức vị chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn.
Chu Hà Quang siết chặt nắm đấm, hai mắt nóng lên. Ông ta không ngờ mọi kế hoạch đã sắp xếp hoặc chỉnh lại bắt đầu đi theo một quỹ đạo không thể ngờ trước được.
Từ khi nào chứ? Bắt đầu từ khi nào, anh rể đã có mối nghi ngờ đối với ông ta và chuẩn bị trước như vậy?
Ông ta đã quá tự mãn khi cho rằng lớp vỏ bọc mình tạo nên suốt mấy mươi năm qua sẽ không bao giờ bị lộ ra trước mặt những người khác.
Người mà ông ta không đề phòng nhất trong nhà này có lẽ chính là ông Hàn. Bởi vì trong mắt của ông ta, ông Hàn bây giờ hoàn toàn tin tưởng vào đứa em vợ nhỏ tuổi này.
Nhất là từ khi sau cái chết của Hàn Lập, ông Hàn lại càng dựa dẫm vào Chu Hà Quang. Bởi vì đứa con trai còn lại của ông ấy là một kẻ vô dụng bất tài.
Chu Hà Quang đã dùng sự tin tưởng và dựa dẫm của ông Hàn, từng bước từng bước lấn sâu vào những công việc kinh doanh quan trọng của tập đoàn, từ từ tạo được nền móng vững chắc cho sự nghiệp ở hải ngoại của ông ta.
Chu Hà Quang cất giọng âm trầm:
- Di chúc được thay đổi từ lúc nào? Tại sao chúng tôi không ai được thông báo?
Luật sư nhìn ông ta rồi đẩy cặp kính mắt lên sống mũi, từ tốn trả lời:
- Mười tám ngày trước, ông Hàn đã gọi tôi đến văn phòng chủ tịch và đưa ra những yêu cầu thay đổi như thế này. Còn về việc thông báo, theo nguyên tắc chúng tôi chỉ được công bố di nguyện của ông Hàn sau khi ông ấy đã qua đời và đảm bảo việc di chúc được thực hiện một cách nghiêm túc.
Chu Xuân Mai từ trong bàng hoàng sực tỉnh, lại run rẩy hỏi luật sư:
- Ông ấy, ông ấy thật sự yêu cầu nếu muốn nhận di sản phải xét nghiệm huyết thống?
Luật sư nghiêm túc trả lời bà ta:
- Đó là điều bắt buộc.Tuy nhiên, nếu như người liên quan không muốn nhận di sản cũng có thể không cần làm xét nghiệm.
Hàn Liệt đang ngồi kế bên xì khẽ:
- Ai mà lại ngu ngốc từ chối khối di sản khổng lồ như thế? Cha cũng thật sự là... Xét nghiệm gì chứ? Đúng là người già hay lo chuyện bao đồng, thật sự là lo bò trắng răng mà.
Chỉ có người có chút đầu óc như Hàn Lệ nhìn phản ứng của bà Chu Xuân Mai đã cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề. Bà ta quay sang hỏi mẹ:
- Thế này là sao? Chả lẽ bố lại nghi ngờ chúng con không phải là con của bố?
Bà Chu Xuân Mai á khẩu không trả lời được. Lúc này, ngay cả chính bà ta cũng không thể hiểu được là do ông Hàn nghi ngờ về huyết thống của hai đứa con hay đó chỉ là một bước chuẩn bị của ông Hàn, vì đã nhìn ra dã tâm của Chu Hà Quang. Lúc này bà ấy rất bối rối vì không thể nào ở trước mặt hai đứa con vừa nhận mình đã ngoại tình.
Ngặt nỗi Hàn Liệt và cả Hàn Lệ lúc này đều đang lâm vào cảnh khốn quẫn, Chu Xuân Mai không biết làm cách nào để hai đứa con của mình có thể từ bỏ ý định kế thừa di sản.
Bà ta chỉ đành nhìn về phía luật sư, cắn răng nói:
- Chúng tôi không yêu cầu xét nghiệm.
Chưa đợi luật sư làm ra phản ứng, Hàn liệt đã hét lên với bà ta:
- Mẹ điên đấy à? Sao có thể từ bỏ quyền thừa kế di sản? Dầu gì con cũng là con của bố!
Cố Đình Lập đang cùng Hàn Lâm ngồi một bên từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng, bất chợt cười mỉa mai.
- Cũng chưa chắc. Nhìn phản ứng của bà Hàn thì có lẽ trong chuyện này còn ẩn giấu vấn đề gì ư?
Nói xong, anh hài lòng nhìn về khuôn mặt đang từ từ tái xám lại và đôi bàn tay run rẩy của Chu Xuân Mai, bồi tiếp một câu.
- Hay là... sự lo lắng của chủ tịch Hàn đã không uổng công, chuyện huyết thống này thật sự có vấn đề?
Những người khác đang ngồi xung quanh nghe thấy lời này thì khuôn mặt biến đổi. Hàn Lệ không thể nhìn về phía mẹ mình rồi nhìn sang Hàn Liệt. Nhìn thấy vẻ trốn tránh trong ánh mắt của Chu Xuân Mai thì còn có gì bà ta còn không hiểu nữa đâu.
Bà ta vô cùng thất vọng, nhìn về phía mẹ mình trong tuyệt vọng.
- Thật sự là có chuyện như vậy? Ai trong chúng con không phải là con của bố? Hay là, hay là cả hai chúng con đều không phải?
Chu Xuân Mai bật khóc nức nở không trả lời, lúc này Hàn Liệt mới nhận ra vấn đề hét lên.
- Hoang đường! Tại sao chuyện hoang đường này có thể xảy ra? Chúng con không phải là con của bố thì là con của ai? Là con của ai chứ?
Ông ta cảm thấy như đất trời sụp đổ. Vốn dĩ nghĩ rằng cái chết của cha sẽ cho ông ta cơ hội được xoay mình, nhưng giờ tất cả đã hóa thành bọt nước.
Người mà ông ta tôn kính suốt mấy mươi năm qua rốt cuộc không phải là đấng sinh thành. Người mẹ đạo mạo quý phái của ông ta hóa ra lại là người phụ nữ trăng hoa cặm sừng lên đầu chồng mình.
Cuộc đời của ông ta bây giờ chính thức chìm sâu trong vực thẳm rồi.