Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 32.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (4) (tiếp theo)




Bé béo đau khổ che lại bên mặt bị sưng, sau đó cô kể lại mối nghiệt duyên về chiếc răng sữa năm nào.
Nam Cung Tiêu Minh vừa nghe vừa mở cờ trong bụng, thật sự rất thú vị!
Không thể không nói, kẻ vui sướng trên nỗi đau phải đi chỉnh răng của Diêu Thiên Thiên như Nam Cung Tiêu Minh đúng là không tốt đẹp gì. Có khi anh ta còn biến, thái, hơn cả Mộ Dung Nghiêm ấy chứ!
“Cười cái gì mà cười!” Diêu Thiên Thiên tức giận đá mạnh vào chân Nam Cung Tiêu Minh. Loại người gì không biết! Năm đó tại sao cô lại muốn ôm chiếc “đùi vàng” này chứ, không có một chút lý tưởng gì cả! Chỉ có Tề Lỗi là tốt nhất, bá chủ tương lai, tiềm lực rộng mở, quan trọng nhất là vô cùng đẹp trai! Anh còn là một công dân tốt! Đối xử với cô cũng tốt nữa!
“Không cười, không cười nữa.” Ánh mắt của Nam Cung Tiêu Minh rực sáng, anh ta vô cùng xấu xa nói: “Vì bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của em, anh quyết định mời em ăn một bữa tiệc lớn!”
“Bữa tiệc lớn em gái anh đó!” Diêu Thiên Thiên không nhịn được chửi bậy một câu. Uống một chén cháo thôi cô còn uống mất nửa ngày, anh ta lại còn kêu đi ăn bữa tiệc lớn.
“Vậy em nói đi, anh phải bồi thường em thế nào bây giờ? Em gái răng sún?” Sau biệt danh “đầu trọc lốc”, lại có một biệt danh khác rơi xuống đầu Diêu Thiên Thiên.
Diêu Thiên Thiên ngoắc ngón tay. Nam Cung Tiêu Minh bèn thò mặt lại gần, thứ nghênh đón anh ta chính là cuốn từ điển Tân Hoa mà Diêu Thiên Thiên vừa mới lôi ra từ trong cặp sách.
Động tác của Diêu Thiên Thiên phải nói là vô cùng “nhanh”, “mạnh”, “chuẩn”, cô trực tiếp đánh về phía răng cửa của cậu thanh niên trước mặt. Chẳng qua sức lực quá nhỏ, không thể đánh rụng răng cửa của Nam Cung Tiêu Minh. Diêu Thiên Thiên còn vì thế mà tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó cô nói với Nam Cung Tiêu Minh đang đau khổ che miệng: “Anh tự tay nhổ từng chiếc răng một, sau đó lại đến nha sĩ để trồng lại, phải như vậy mới bồi thường được tâm hồn bị tổn thương trong 5 năm của em.”
Thập Đại Khổ Hình thời Mãn Thanh đã là gì chứ, ngũ mã phanh thây hay lăng trì xử tử đã là gì chứ, tất cả đều không sánh bằng chỉnh răng! Cách tốt nhất để hành hạ một người chính là nhổ từng chiếc răng của người đó xuống, sau đó lại trồng lại; rồi lại nhổ xuống, rồi lại trồng lại, cứ tuần hoàn như vậy đủ để hành hạ bất kỳ người đàn ông kiên cường nào!
Dựa theo bảng xếp hạng trong lòng Diêu Thiên Thiên thì có hai người cần phải chỉnh răng. Người đầu tiên chính là Diêu Đại Vĩ, ông ta tổng cộng phải trồng lại 32 chiếc răng. Còn người thứ hai không ai khác chính là Nam Cung Tiêu Minh vừa mới lên hạng, anh ta chỉ cần nhổ một chiếc để báo thù là được rồi, Diêu Thiên Thiên vẫn rất thông tình đạt lý.
Thấy Nam Cung Tiêu Minh đau đớn che miệng, Diêu Thiên Thiên rốt cuộc cũng báo thù được cho khuôn mặt đang sưng tấy của mình. Sau đó cô thản nhiên cất từ điển Tân Hoa vào trong cặp sách, quay đầu trở về nhà, bộ dáng không khác gì một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Nam Cung Tiêu Minh cũng không đuổi theo, mà chỉ dõi theo bóng cô rời đi. Anh ta vẫn nhìn mãi nhìn mãi, cho đến khi…
Quách Tử Càn: “Kế hoạch thế nào rồi? Ngày mai tôi sẽ cho người lái xe qua. Cậu nhớ phải lựa đúng thời cơ cứu Diêu Doanh Tâm đấy nhé.”
Nam Cung Tiêu Minh cầm điện thoại nhìn theo bóng dáng beo béo của Diêu Thiên Thiên: “Không làm nữa.”
Quách Tử Càn: “Gì cơ?”
“Tôi nói tôi không làm nữa.” Nam Cung Tiêu Minh bỏ bàn tay đang che miệng ra: “Không cần phải lấy lòng loại người như ông ta. Kế hoạch vườn Tinh Hải lớn như vậy, Diêu Đại Vĩ chắc chắn sẽ ăn không vô. Cho dù bên trên có thể điều động nội bộ nhưng cũng phải suy xét đến thực lực của xí nghiệp ông ta. Chúng ta cứ tìm hiểu đôi chút về phân đoạn đấu thầu rồi hạn mức mà đối thủ có thể đưa ra. Cứ dựa theo trình tự này là đã nắm được rất nhiều chỗ tốt rồi. Dù sao mục đích của chúng ta là rửa sạch chứ không phải kiếm được bao nhiêu tiền từ kế hoạch này. Thế nên được chia một phần nhỏ thôi cũng đã quá đủ rồi.”
Kế hoạch vườn Tinh Hải muốn thi công xong thì cũng phải mất đến 10 năm, đến lúc đó mấy băng đảng xã hội đen cũng rửa sạch hết rồi. Trong thời điểm này Diêu Đại Vĩ chắc chắn sẽ không còn thời gian đi làm mấy chuyện khác. Vừa lúc Nam Cung Tiêu Minh sẽ nhúng tay vào các ngành sản xuất mới. Ngành bất động sản tuy rằng đang nổi lên, nhưng nó cũng không phát triển được lâu dài, cùng lắm mười năm hay hai mươi năm nữa sẽ trở nên bão hòa thôi. Nếu muốn tồn tại lâu dài thì bắt buộc phải lựa chọn con đường khác.
Đương nhiên, nếu hợp tác với Diêu Đại Vĩ, hai người cùng nhau tham dự đấu thầu, chắc chắn sẽ nhận được nhiều chỗ tốt hơn. Nhưng Nam Cung Tiêu Minh hiện tại lại không muốn lấy lòng loại người này.
Anh ta có thể cúi đầu khom lưng, dù sao mấy chuyện này cũng đã làm từ nhỏ rồi. Nhưng mà Nam Cung Tiêu Minh lại rất ghét hạng người như Diêu Đại Vĩ. Anh ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng 5 năm trước ở trong bệnh viện, rõ ràng là hai cô con gái đều phải chịu khổ, nhưng Diêu Doanh Tâm nhận được cái ôm sốt sắng của Diêu Đại Vĩ, còn Diêu Thiên Thiên lại giống như không phải con đẻ của ông ta vậy. Nam Cung Tiêu Minh từ nhỏ đến lớn hận nhất chính là mấy kẻ không đối xử tốt với con mình. Mặt ngoài Nam Cung Tiêu Phong chỉ là em họ của anh ta, nhưng anh ta lại rõ ràng hơn ai hết, Nam Cung Tiêu Phong chính là con riêng của cha mình. Nhưng ông ấy lại để Nam Cung Tiêu Phong cho em trai nhận nuôi.
Nam Cung Tiêu Minh vẫn nhớ rõ trong một lần đấu súng, đối phương bắt Nam Cung Tiêu Phong và anh ta làm con tin. Nhưng cha không hề đếm xỉa đến anh ta mà chỉ lo lắng cho Nam Cung Tiêu Phong, điều này đã khiến cho trái tim nhỏ bé của Nam Cung Tiêu Minh chịu tổn thương sâu sắc. Lúc ấy anh ta không đủ kiên cường, còn hy vọng xa vời sẽ được cha để ý tới, và rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Đứa trẻ trước mặt này rõ ràng có quá khứ giống anh ta, nhưng nó vẫn kiên cường hoạt bát như vậy, còn có thể thọc dao nhỏ vào lòng của cha nó, thật sự là đáng yêu cực kỳ!
Quả nhiên vẫn nên bắt một con Diêu Thiên Thiên về nhà, người sống có thể làm giấy chứng nhận thú cưng sao?
Khó khăn quá đi mất!
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng đăng được một chương. Ngày mai là tết giết sâu bọ nhỉ? Mệt chết đi được, cũng muộn lắm rồi.
Chương này nói sơ qua một chút về biến hóa tâm lý của bạn học Tiểu Minh, đỡ khiến mọi người cảm thấy không hiểu vì sao trong tương lai anh ta sẽ thích Thiên Thiên. Còn đồng chí “phông nền” nhất kiến chung tình với Vương Nhị Nha gì đó, chẳng lẽ tôi hay lừa mọi người lắm hả? Chắc chắn là không rồi, giữa hai người bọn họ tất nhiên là có chút khúc mắc~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.