Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 33.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (5)




Làn da của bé trai cực kỳ mịn màng, khuôn mặt lại trắng nõn như sữa. Sau khi lớn lên Mộ Dung Nghiêm chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai cao lớn anh tuấn, thế nhưng lúc này cậu ta chỉ là một bé trai hay đỏ mặt xấu hổ. Thật sự rất đáng yêu! Giống như trong lòng mỗi ông chú già đều sẽ có một sự yêu thích đặc biệt đối với loli*, thì mỗi bác gái lại có lòng yêu thích shota* mãnh liệt! Diêu Thiên Thiên là một loli béo ú với linh hồn quá tuổi vẫn luôn cất giấu khát vọng của bản thân đối với shota. Thấy Mộ Dung Nghiêm như vậy, cô cố gắng chịu đựng nỗi xúc động muốn xoa nắn đôi má phúng phính kia. Diêu Thiên Thiên dùng đôi mắt cực kỳ hiền từ (đói khát) nhìn Mộ Dung Nghiêm, nói: “Thế vì sao cậu vẫn không chịu làm hòa với tôi?”
*Loli là từ dùng để ám chỉ: Những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường <17 tuổi). Những cô gái tuy trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con. Những bé gái tuy nhỏ tuổi nhưng thân hình phát triển như người lớn.
**Shota là từ chì các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống.
Mộ Dung Nghiêm nắm chặt bàn tay, nội tâm giãy giụa mất một lúc rồi mới nói: “Bác Smith nói với tôi: Đối xử với bạn bè phải ấm áp như mùa xuân. Nhưng khi nhìn thấy cậu… tôi chỉ muốn lấy đá ném nát mặt cậu thôi. Bởi vậy, để không làm tổn thương bạn bè, tôi chỉ có thể tận lực không tới gần cậu.”
Xem ra vẫn là quan hệ thiên địch! Trái tim nhỏ bé của Diêu Thiên Thiên bắt đầu xuất hiện vết nứt. Nhưng khi nhìn thấy bé trai cả mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt đen láy long lanh hơi nước trước mặt mình, trái tim bị tổn thương của cô trong nháy mắt liền được chữa lành. Diêu Thiên Thiên nhịn không được sự xúc động ở trong nội tâm, móng sói vươn ra chộp lấy bàn tay mềm mại mịn màng của Mộ Dung Nghiêm: “Không sao. Bạn bè là người có thể bao dung mọi khuyết điểm của cậu. Cho dù cậu đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn sẽ mãi là bạn bè của cậu!”
Vừa mới dứt lời, bàn tay nhỏ bé mà Diêu Thiên Thiên đang nắm chặt lấy lập tức giãy giụa rút ra, sau đó nắm chặt lại, đánh một quyền vào chiếc mũi nhỏ của Diêu Thiên Thiên. Mặc dù cậu ta dùng lực không lớn lắm, nhưng vẫn đủ để cho một học sinh lớp 4 như Diêu Thiên Thiên đau đớn hồi lâu. Nước mắt nước mũi lập tức giàn giụa chảy ra. Cô nhìn sang Mộ Dung Nghiêm, chỉ thấy cậu ta mới vừa rồi rõ ràng trên đầu còn có vòng sáng lấp lánh, sau lưng có đôi cánh trắng muốn của thiên thần, giờ đây đã chuyển đổi hình tượng, cả người bị bao quanh bởi khí đen hắc ám, trên đầu mọc lên hai chiếc sừng màu đen, sau lưng lại xòe ra một đôi cánh dơi. Mộ Dung Nghiêm nhìn cô cười nham hiểm: “Chính miệng cậu nói đó. Thật đã tay!”
Diêu Thiên Thiên rơi lệ đầy mặt. Cô chỉ vào chóp mũi của Mộ Dung Nghiêm, lớn tiếng lên án: “Mấy bạn nam trong lớp đều là bạn bè của cậu, tại sao không thấy cậu đối xử với bọn họ như vậy?”
“Bọn họ ấy hả?” Mộ Dung Nghiêm chớp mắt một cái, cực kỳ bá đạo nói: “Bọn họ đều là người hầu, chỉ có cậu mới là bạn bè của tôi thôi!”
Nói xong còn đắc ý giơ giơ nắm đấm nhỏ.
Diêu Thiên Thiên:…
Mẹ nó, rốt cuộc hai người Mộ Dung Cần và Smith đã điều trị cho cậu ta thế nào vậy! Đây đâu phải là chữa khỏi, rõ ràng là càng ngày càng tiến xa trên con đường biến thái mà!
Không làm bạn bè với cậu ta nữa liệu có được không nhỉ?
“Cậu nói xem?” Mộ Dung Nghiêm nhướng mày, khí thế tỏa ra bốn phía – bắt đầu có dáng vẻ của một đại thiếu gia phong lưu trong tương lai.
Diêu Thiên Thiên:…
Giống như cách nói trẻ vị thành niên dưới mười tuổi sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Ngay tại thời điểm Diêu Thiên Thiên cho rằng Mộ Dung Nghiêm sẽ biến thái cả đời như vậy thì đúng lúc này… một đóa bạch liên hoa* đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.
*'Bạch liên hoa' ám chỉ cô gái thảo mai, thích diễn sâu, thể hiện mình ngây thơ, yếu đuối và khờ khạo, nhưng nội tâm thì trái ngược.
“Chị hai!” Diêu Doanh Tâm một mình chạy đến phòng học của lớp 4, vui sướng ôm chầm lấy Diêu Thiên Thiên. Cuối cùng cũng được trở lại vòng ôm ấm áp làm cho cô ta an tâm.
Diêu Doanh Tâm vẫn còn nhớ rõ hồi nhỏ, lúc cô ta bị tội phạm quốc tế bắt cóc (đại ca lính đánh thuê Kha Dực), chính là chị hai đã phấn đấu quên mình không quản hiểm nguy chạy đến trước mặt tên tội phạm đó, ôm chặt lấy cô ta, cướp cô ta trở về! Từ đó về sau, giây phút nào Diêu Doanh Tâm cũng nhớ tới người chị gái tốt nhất thế giới này. Cho dù suốt 5 năm qua chưa một lần gặp lại chị gái, Diêu Doanh Tâm vẫn kiên trì nhớ tới cô!
Sau khi vụ việc kia xảy ra, Diêu Đại Vĩ quả thực đã làm thủ tục chuyển trường cho Diêu Doanh Tâm. Ngờ đâu kể từ lúc ấy ngày nào Diêu Doanh Tâm cũng khóc lóc mếu máo, khóc đến nỗi đôi mắt sưng to lên. Diêu Đại Vĩ cảm thấy vô cùng đau lòng, một tháng sau lại tự mình chuyển cô ta về. Ngày đầu tiên sau khi Diêu Doanh Tâm chuyển trường đã chạy một mạch đến phòng học lớp 4 tìm Diêu Thiên Thiên, được như ý nguyện ôm chầm lấy cô!
Diêu Thiên Thiên bị thít chặt cổ: Có thể đá bay cô ta được không?
Diêu Doanh Tâm chiếm mất vị trí của Mộ Dung Nghiêm, bám theo Diêu Thiên Thiên tâm sự kể lể, dùng năm phút đồng hồ bộc bạch hết sự nhớ thương cô ta dành cho chị gái trong 5 năm qua. Trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cô ta còn nghịch ngợm hôn một cái lên má Diêu Thiên Thiên đang ngây ra như phỗng!
Mãi đến khi giáo viên vào lớp, Diêu Thiên Thiên mới lấy lại được tinh thần, hung hăng lau đi bên má vừa bị hôn trộm. Đậu má loại kịch bản chuyển hướng bách hợp này là như thế nào vậy? Cốt truyện đã sụp đổ đến mức này thực sự không sao chứ?
Còn cả Mộ Dung Nghiêm cậu nữa, cậu dùng vẻ mặt kỳ quái ấy nhìn tôi làm gì? Đừng nói với tôi là cậu cũng muốn hôn một cái đấy nhé! Nữ thần của cậu đang học bên lớp 2 kìa kìa, mau mau đúp lại một lớp rồi quỳ gối dưới chân váy thạch lựu của nữ thần đi!
Diêu Thiên Thiên tỏ ra gắt gỏng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại đang mừng thầm. Chẳng lẽ bởi vì xuyên qua nên trên người cô cũng mang theo hào quang của nhân vật chính sao? Có thể thu hút tất cả mọi người bao gồm cả nữ chính cam tâm quỳ gối dưới chiếc quần thể thao của cô? (vì chân quá to nên phải mặc quần). Nếu được như vậy thì tốt quá rồi! ~(≧▽≦)/~
Tục ngữ nói rất đúng, hoang tưởng là bệnh, phải trị.
Ngày hôm sau, giấc mộng đẹp đẽ của Diêu Thiên Thiên đã bị một quả táo đỏ do Mộ Dung Nghiêm đưa cho đánh nát.
“Cho tôi?” Diêu Thiên Thiên ngước khuôn mặt tràn đầy vui sướng nhìn Mộ Dung Nghiêm, chẳng lẽ cô thật sự trở thành nữ chính Mary Sue rồi sao?
Mộ Dung Nghiêm nhìn khuôn mặt béo ú của cô, không khỏi trợn trắng mắt: “Đừng có mơ, cái này tặng em gái cậu.”
Diêu Thiên Thiên:…
“Em gái của bạn mà, vẫn nên quan tâm một chút.” Mộ Dung Nghiêm ra vẻ ông cụ non.
Diêu Thiên Thiên: Thế chẳng lẽ không nên quan tâm đến bạn bè một chút hả?
“Tự cậu đi đưa đi. Không phải hôm qua em ấy cũng biết mặt cậu rồi sao?” Giấc mộng bị phá vỡ, Diêu Thiên Thiên bất lực nằm gục xuống bàn.
Mộ Dung Nghiêm lại trừng mắt nhìn cô một cái: “Nói lời vô nghĩa! Nếu tôi xuống phòng học lớp 2 đưa táo cho em ấy thì có khác nào bảo nữ sinh toàn trường đi bắt nạt em ấy đâu.”
“Thế còn tôi thì sao?” Diêu Thiên Thiên chỉ vào mình: “Những nữ sinh trong lớp nhìn thấy cậu đưa táo cho tôi, chẳng lẽ tôi không bị bắt nạt sao?”
Mộ Dung Nghiêm vỗ vỗ bả vai Diêu Thiên Thiên, tỏ vẻ vô cùng sâu nặng nói: “Chúng ta là bạn bè mà!”
Bạn bè em gái cậu ý! Diêu Thiên Thiên nổi giận, gật đầu chìa tay ra: “Đưa quả táo cho tôi.”
Mộ Dung Nghiêm cảm thấy rộn ràng trong tim, cẩn thận nhẹ nhàng đặt quả táo lên tay Diêu Thiên Thiên, trong đầu còn đang tưởng tượng đến cảnh em gái nhỏ đáng yêu ôm lấy cậu ta nũng nịu nói ra hai chữ “cảm ơn”… Ai ngờ đột nhiên lại nghe thấy hai tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên. Cô bé béo ú bên cạnh đã dùng hàm răng lởm chởm không đều gặm mất một miếng lớn trên quả táo.
╭(╯^╰)╮! Diêu Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Nghiêm đang vô cùng bi thương. Chị đây không biết cậu!
Diêu Thiên Thiên xem như tỉnh ngộ rồi – cô đúng thật là có hào quang quanh người đấy. Nếu nói một người có hai mặt thiện ác, thì trong cốt truyện này mỗi người sẽ phân ra thành hai mặt biến thái và bình thường. Hào quang của Diêu Doanh Tâm sẽ thu hút mặt bình thường của mỗi người. Còn hào quang của Diêu Thiên Thiên… chính là để thu hút mặt biến thái của bọn họ!
Toàn bộ rác rưởi đều đổ về cái trạm này!
Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết mọi người muốn xem Tề Lỗi và Thiên Thiên lớn lên. Đừng nóng vội đừng nóng vội, ba bốn chương nữa là sẽ tới 5 năm sau liền……
Trời ạ, Thiên Thiên mau chóng lớn lên rồi cùng Tề Lỗi bạch bạch bạch rồi HE đi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.