Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 56.2: Duyên phận lừa người này (4) (tiếp)




Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 56: Duyên phận lừa người này (4) (tiếp)
Không thể nói chuyện mà còn nhắc đến chuyện gián điệp trong điện thoại được à? Nam Cung Tiêu Minh thực sự là hết cách với Diêu Thiên Thiên, sao cô có thể trở nên như vậy hả trời? Đâu mới là bộ mặt thật của cô vậy? Trong lúc nhất thời, bạn học Tiểu Minh đột nhiên có một xúc động muốn chạy đến nước M bắt lấy cô gái này, lột ra ngàn vạn lớp vỏ bọc trên ngoài để thấy được bộ mặt thật yếu ớt bên trong.
Anh ta hạ giọng cười thô bỉ, mang theo chút gợi cảm khó diễn tả thành lời: “Nói đi, có chuyện gì.”
Kỳ thực không phải là vì tin tức của Nam Cung Tiêu Minh bế tắc, mà là hiện giờ anh ta đang ở trận doanh của địch, Quách Tử Càn tự mình chọn lựa những chuyện không quan trọng lược bớt đi. Nói thật lòng, Nam Cung Tiêu Phong ở nước M dùng thủ đoạn phi pháp để theo đuổi phụ nữ quả thực không tính là chuyện lớn lao gì. Tên tiểu tử này từ năm 13 tuổi đã bắt đầu sự nghiệp tán gái không ngừng nghỉ. Đã vậy cậu ta còn hành động nhanh gọn, sạch sẽ, không ai có thể bắt được điểm yếu. Đợi đến khi người nhà biết được thì mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ cả rồi.
Thế nhưng chuyện lần này mất chút thời gian, đối phương cũng không dễ chọc vào. Sau khi Quách Tử Càn tra ra được người Nam Cung Tiêu Phong nhìn trúng là đối tượng được Mộ Dung Cần bảo vệ bèn không thèm để ý tới nữa. Nếu Mộ Dung Cần còn không đấu lại được Nam Cung Tiêu Phong thì tốt nhất đừng mặt dày lăn lộn ở trong giới giang hồ nữa, trực tiếp cắt cổ tự vẫn luôn cho rồi. Cho dù Quách Tử Càn và Mộ Dung Cần không thèm coi tên nghé con mới sinh không biết trời cao đất rộng như Nam Cung Tiêu Phong là cái thá gì, nhưng Diêu Thiên Thiên lại không như vậy. Mặc dù tình tiết cốt truyện đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại có không ít chuyện vô tình vi diệu mà trùng hợp với nội dung trong nguyên tác. Tình huống hiện giờ quá giống tình tiết Nam Cung Tiêu Phong cưỡng ép chiếm đoạt Diêu Doanh Tâm, khiến cô không có cách nào xem nhẹ nổi. Nói không chừng sơ ý một cái sẽ ngay lập tức tạo ra lỗ hổng cho Nam Cung Tiêu Phong thừa cơ ra tay ấy chứ.
Cô kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cho Nam Cung Tiêu Minh nghe, đến cả chuyện bắt cóc kia cũng không giấu giếm chút nào. Lúc mới đầu khi nghe thấy đứa em trai của mình bị hai nhóc con tinh quái kia bày trò chơi xấu, đã thế còn chịu thua thiệt, Nam Cung Tiêu Minh cảm thấy rất vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng khi nghe đến đoạn sau, sắc mặt anh ta dần dần thay đổi.
Tuy rằng mấy năm nay không hề tiếp xúc trực tiếp, nhưng anh ta vẫn luôn cho người theo dõi Nam Cung Tiêu Phong, chú ý đến tình hình của cậu ta trong suốt quá trình trưởng thành ở nước ngoài, để tránh trường hợp phái hiếu chiến quấy rối kế hoạch của mình. Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của anh ta không hề sai, Nam Cung Tiêu Phong chính là một tên hiếu chiến chính hiệu, tác phong làm việc vô cùng tàn nhẫn không từ thủ đoạn. Quả thực phải công nhận, nếu bây giờ là thời điểm gia tộc Nam Cung tranh giành quyền lực, Nam Cung Tiêu Phong tuyệt đối có thể phát triển thế lực của gia tộc đến cực hạn. Lúc anh ta có ý định muốn ra tay tẩy trắng cho nhà Nam Cung, những người ở phái hiếu chiến do Nam Cung Sở dẫn đầu, bao gồm cả ông Nam Cung đều bắt đầu nâng đỡ Nam Cung Tiêu Phong khi đó mới chỉ là học sinh tiểu học, muốn ngăn cản anh ta tẩy sạch địa bàn khiến gia tộc mất đi quyền lực to lớn.
Lúc ấy Nam Cung Tiêu Phong mới chỉ có 16 tuổi, trưởng bối lại gắng sức đẩy cậu ta lên vị trí đứng đầu, không tiếc đẩy Nam Cung Tiêu Minh rớt đài. Đáng tiếc tuổi tác của cậu ta còn nhỏ, không đủ chín chắn để tiếp nhận trách nhiệm to lớn này, cộng thêm Nam Cung Sở khiến ông Nam Cung hiểu được tầm quan trọng của việc thoát ly xã hội đen tẩy trắng thế lực. Nếu không phải như vậy, chắc chắn hiện giờ anh ta đã rớt đài từ lâu rồi.
Nam Cung Tiêu Minh thắng ở thời cơ, nhưng không có nghĩa là sau khi Nam Cung Tiêu Phong trưởng thành, phái hiếu chiến sẽ không yêu cầu phân chia thế lực. Đến lúc đó Nam Cung Tiêu Minh ở phe trong sạch, Tiêu Phong dẫn đầu phe xã hội đen. Như vậy chính là lãng phí biết bao nhiêu tâm huyết của Nam Cung Tiêu Minh.
Anh ta đã sớm có tính toán, đợi sau khi giải quyết được chuyện của Nam Cung Sở sẽ cho Nam Cung Tiêu Phong đi lưu đày. Thế nhưng chuyện của Diêu Thiên Thiên khiến anh ta không thể không đẩy nhanh kế hoạch. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diêu Thiên Thiên có nguy cơ bị Nam Cung Tiêu Phong bắt cóc rồi bị tổn thương, trái tim của anh ta như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đớn tột cùng.
“Anh biết rồi, sẽ giải quyết sớm thôi, em không cần lo lắng.” Giọng nói của Nam Cung Tiêu Minh đột nhiên trầm xuống, khiến người nghe cảm thấy an tâm lạ thường.
Diêu Thiên Thiên: (⊙ o⊙)?
“Anh… không có yêu cầu gì hết sao?” Cô đã chuẩn bị sẵn sàng át chủ bài để tung ra rồi!
“Sao lại tỏ ra xa lạ như vậy?” Trong lòng Nam Cung Tiêu Minh cảm thấy khó chịu: “Chúng ta là loại quan hệ gì chứ, còn phải khách khí như vậy sao?”
“Quan hệ ba lần bắt cóc thất bại à?” Diêu Thiên Thiên hỏi ngược lại.
Nam Cung Tiêu Minh: …
“Hai lần!” Anh ta cảm thấy có chút ảo não, trong lòng lại hận Nam Cung Tiêu Phong đến nghiến răng ken két. Tên nhãi chết tiệt này, nhất định phải bắt nó về nước dạy dỗ hẳn hoi mới được, nếu còn dám ức hiếp người khác như vậy thì sẽ giết chết nó!
“Cũng khác gì đâu, dù sao trong mười mấy năm tôi đến thế giới này, ba lần bị bắt cóc đều là do người nhà các anh làm ra, toàn người thân mang huyết thống trực hệ với anh.” Diêu Thiên Thiên nói vậy, đột nhiên cảm thấy giữa bọn họ cũng thật là có duyên, vấn đề là mối duyên phận chết tiệt này cô không hề muốn một chút nào!
“Không được nói như vậy, lần đầu tiên anh còn giúp em cứu em gái em đó, lần thứ hai lại tiếp tục giúp em cứu em gái.” Lần thứ ba vẫn là vì em gái của cô…
Toàn những thứ vớ vẩn gì vậy, mối duyên phận này quả thật quá gạt người! Nội tâm của Nam Cung Tiêu Minh không khỏi kêu gào.
“Ồ, là quan hệ với em gái của tôi.” Diêu Thiên Thiên đưa ra kết luận.
Nam Cung Tiêu Minh: …
Hai người bọn họ nhàn rỗi ngồi nói chuyện phiếm với nhau cả nửa ngày. Ngay cả khi điện thoại đã nóng bừng lên mà Nam Cung Tiêu Minh vẫn không nỡ cúp máy, chỉ hận không thể khiến cho thời gian ngưng đọng lại ngay giờ phút này. Anh ta hiểu rõ tính cách bản thân mình, đương nhiên cũng rất rõ ràng ý nghĩa của hành vi này. Nhưng Nam Cung Tiêu Minh không hề muốn ngăn cản thứ tình cảm này nảy sinh. Ngay từ nhỏ anh ta đã thích bé mập, không hề ghét bỏ sự mập mạp xấu xí của cô, chỉ muốn mang về nhà nuôi thành thú cưng gì đó. Bây giờ, cô đã thay đổi, trở nên xinh đẹp vô cùng, suy nghĩ của anh ta cũng đã thay đổi. Không còn muốn nuôi thú cưng nữa, chỉ muốn nuôi thành vợ.
Anh ta không hề cảm thấy bản thân như vậy là trâu già gặm cỏ non một chút nào. Không phải chỉ là lớn hơn cô 13 tuổi thôi sao? Mới có một giáp mà thôi. Trước khi Nam Cung Sở vào tù còn tìm một cô bé tầm tuổi Diêu Thiên Thiên bây giờ, đó mới là cầm thú! Anh ta bây giờ là trai chưa vợ, lại đang tuổi thanh niên sung sức, muốn theo đuổi cô gái nhỏ đâu có chút áp lực nào.
Nói mới nhớ, bé mập kia đã nói xong chuyện rồi mà vẫn không chịu cúp máy, có khi nào cô cũng có ý gì đó với mình hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Cung Tiêu Minh giống như mọc ra cả vườn cây, xanh um tươi tốt.
Ở bên này, Diêu Thiên Thiên cố gắng luyên thuyên với anh ta cả nửa ngày trời, muốn cúp điện thoại nhưng lại không nỡ hành động phũ phàng như vậy. Đợi đến khi nghe được Nam Cung Tiêu Minh cười sảng khoái vỗ ngực đảm bảo chuyện của cô chính là chuyện của mình, cô bèn im lặng.
“Alo, alo?” Đột nhiên thấy đầu dây bên kia yên tĩnh không còn tiếng nói, Nam Cung Tiêu Minh cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng vẫn còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều, vẫn chưa cúp máy mà.
“Sao thế? Bị câm sao? Quên thoại rồi à? Không nói lại được anh nữa à?” Anh ta thử lên tiếng hỏi.
“Nam Cung Tiêu Minh.” Diêu Thiên Thiên đột nhiên gọi tên anh ta.
“Sao vậy?” Anh ta phát hiện ra giọng điệu của đối phương có chút không được bình thường.
Diêu Thiên Thiên hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Những lời tôi sắp nói này, anh nhất định phải nghe cho kỹ, đừng bỏ sót chữ nào, cũng đừng hỏi tôi tại sao biết được chuyện này. Lại Đầu Tam đang trốn trong thôn Liễu Điều. Trong ngõ Ngô Đồng đang cất giữ đồ vật anh Liên trộm được trước khi chết. Tên Mãng Tử ngoài khờ nhưng bên trong không khờ kia đã ghi lại được một vài thứ, có thể tìm được trong đống di vật.”
Nói xong một tràng, cô lập tức cúp điện thoại, đã vậy còn nhanh chóng kéo số điện thoại của Nam Cung Tiêu Minh vào danh sách đen. Từ khi cô biết được chuyện Nam Cung Tiêu Minh làm gián điệp, cô đã bắt đầu cố gắng nhớ lại cốt truyện. Nhưng thời gian cách nhau quá lâu, nghĩ đến đau đầu nhức óc, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Trong giấc mơ, những ký ức bị lãng quên trong tiềm thức đã dùng một phương thức kỳ quái mà hiển hiện ra trước mắt cô. Nhờ vậy, Diêu Thiên Thiên mới nhớ ra ba chứng cứ này.
Vậy là, nợ nần giữa cô và Nam Cung Tiêu Minh đã được thanh toán một cách sòng phẳng.
Tác giả có lời muốn nói: Rõ ràng bị mất một quả lựu đạn, vậy mà mãi nó vẫn không chịu hiển thị...
Lại đây tặng cho một cái ôm thật nồng nhiệt nào!!!! ╭(╯3╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.