Trẻ nhỏ sẽ rất khó chịu khi ngồi máy bay. Diêu Thiên Thiên đã chóng mặt đến nỗi suýt khóc khi ngồi trên đó, nhưng ngẫm lại mình dù sao cũng là một cô gái cứng rắn, mạnh mẽ đến từ thế kỷ 21, nên cô chỉ dám để nước mắt đảo quanh trên hốc mắt chứ không chịu cho nó rơi xuống. Vương Nhị Nha thấy con gái mình như vậy thì vô cùng đau lòng sờ cái đầu trơn bóng của cô.
Chốc lát sau, Diêu Thiên Thiên ngồi trên máy bay nôn thốc nôn tháo đến ngay cả mật xanh mật vàng cũng muốn nôn ra. Vương Nhị Nha hối hận muốn chết, bà vội vàng đưa cô đến bệnh viện truyền nước. Trong lúc cô tiêm thuốc còn được y tá khen: "Đứa bé này rất ngoan, những đứa trẻ khác bị tiêm sẽ gào khóc, em ấy lại chẳng hề kêu lấy một tiếng."
Nghe những lời này, Vương Nhị Nha lại càng đau lòng hơn. Bấy lâu nay, bà vẫn mong Diêu Thiên Thiên có thể hoạt bát một chút, không cần phải mạnh mẽ đè nén những tính cách vốn có của một đứa trẻ. Tất cả cũng là do Diêu Đại Vĩ! Nếu không phải do ông ta không quan tâm đến Thiên Thiên, con bé cũng sẽ không trở thành như bây giờ.
Diêu Thiên Thiên thật sự không ngờ rằng, vì mình quá ngoan ngoãn nên trái lại càng làm cho Vương Nhị Nha nhìn thấy rõ bản chất không cần mẹ con bọn họ của Diêu Đại Vĩ.
Một lát sau thuốc phát huy tác dụng, Diêu Thiên Thiên cảm thấy cơ thể dần dần trở nên dễ chịu, sau đó cô chìm vào giấc ngủ. Cái đầu nhỏ gối lên chân của Vương Nhị Nha, khuôn mặt tròn tròn trông vô cùng đáng yêu.
Vương Nhị Nha lén lau nước mắt, bà nhẹ nhàng đặt đầu của Diêu Thiên Thiên lên chiếc gối nhỏ, bảo ông chú Trung Nam Hải trông coi con bé, còn bà thì ra ngoài gọi điện thoại cho Diêu Đại Vĩ.
Diêu Đại Vĩ không nghe được tin tức gì của Diêu Doanh Tâm nên rất buồn bực. Khi nhận được cuộc gọi của Vương Nhị Nha lại phải nghe bà chất vấn ông ta vì sao lại bất công với Thiên Thiên như vậy, trong lòng ông ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất vô lý. Và thế là cả hai lại cãi nhau.
Lúc đầu, Vương Nhị Nha gọi điện cho ông ta để hỏi tin tức của Tâm Tâm. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng khi nhận điện thoại của Diêu Đại Vĩ, bà đã không nhịn được chỉ trích ông ta đối xử không công bằng với con gái lớn, cứ thế nói nói một hồi rồi lại gây gổ với nhau. Thấy mình nói chuyện quá ồn ào nên bà cầm điện thoại ra ngoài bệnh viện rồi mới tiếp tục nói chuyện. Lúc đối mặt thì hai người cũng không có nhiều thì giờ nói nhiều như thế, nhưng khi hai người nói chuyện qua điện thoại thì lại cãi nhau túi bụi, rất lâu cũng chưa chịu ngừng lại.
Thực ra cả hai người cũng chỉ muốn trút bầu tâm sự, nhưng đáng tiếc lại dùng sai phương pháp.
Làm người thì có ba chuyện vội, đại ca Trung Nam Hải bị gió điều hòa trên máy bay thổi lạnh đến mức đau bụng, Vương Nhị Nha lại mãi chưa quay về. Mắt thấy bình truyền nước sắp cạn, anh ta bấm chuông, chờ y tá đến rồi chạy tới toilet.
Y tá rút kim ra, giúp Diêu Thiên Thiên cầm máu, đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng. Vì Vương Nhị Nha chỉ đặt một phòng đơn nên sai sót ngẫu nhiên này đã để Diêu Thiên Thiên ở trong phòng một mình. Nhưng cố tình vào lúc này cô lại tỉnh.
Được truyền nước quá nhiều khiến Diêu Thiên Thiên muốn đi nhẹ. Khi cô tỉnh lại thì thấy không có ai, trong đầu nghĩ chắc do người lớn có việc bận phải ra ngoài nên cô cũng không để ý nhiều. Diêu Thiên Thiên mở chăn ra, chạy tới phòng vệ sinh. Lúc đẩy cửa vào nhà vệ sinh, cô thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
Diêu Thiên Thiên: ( ⊙o⊙)!
Áo blouse trắng: ( ⊙o⊙)!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn là người mặc áo blouse trắng phản ứng nhanh. Trước khi Diêu Thiên Thiên chuẩn bị phát ra tiếng thì anh ta đã lao nhanh về phía cô, đóng cửa, túm người vào trong ngực, che miệng cô lại.
Thấy anh ta như vậy, Diêu Thiên Thiên càng xác định đây là người xấu. Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, không phát ra bất kì tiếng động nào. Nếu như cô kêu loạn lên, chắc chắn người nọ sẽ nghĩ cô vô cùng phiền phuốc, sau đó anh ta sẽ hạ thuốc mê hoặc là diệt khẩu. Dù thế nào cũng sẽ rơi vào thế bị động, còn không bằng giả làm người câm, chờ thời khắc mấu chốt mới hét toáng lên. Như vậy thì may ra mới có cơ hội được cứu.
Người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang, nhìn không rõ diện mạo, chỉ thấy ánh mắt của anh ta rất lớn, rất tròn. Người đàn ông ôm lấy Diêu Thiên Thiên nhận ra đứa bé này không khóc, không vùng vẫy mà chỉ muốn kéo bàn tay đang che mũi của mình ra.
Thật trùng hợp là Vương Nhị Nha cũng vừa mới cãi nhau với Diêu Đại Vĩ xong, định quay lại xem Diêu Thiên Thiên thế nào. Ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra thì thấy “tâm can bảo bối” của mình đang bị bắt cóc. Bà lập tức kêu cứu rồi bổ nhào lên trước muốn túm lấy Diêu Thiên Thiên.
Người mặc áo blouse trắng thầm nghĩ mình thật sự rất xui xẻo, cũng không có cách nào để giải thích. Anh ta đưa tay tóm lấy cổ Diêu Thiên Thiên, giọng khàn khàn nói: "Không được di chuyển, không được kêu lên! Nếu không tôi sẽ bóp chết con bé này!"
Vương Nhị Nha lập tức im lặng, sợ anh ta làm tổn thương tới Diêu Thiên Thiên. Bà cố gắng ngăn mình không phát ra tiếng, đứng cạnh cửa ôm chặt miệng. Tuy nhiên, tiếng hét vừa rồi của bà vẫn có rất nhiều người nghe thấy, rất nhanh sẽ có người đến cứu mẹ con bọn họ.
Người mặc áo blouse trắng cũng nghĩ tới điểm này. Trong lòng anh ta thầm nghĩ chuyện quái gì đang xảy ra không biết, nhưng thời gian không để cho anh ta kịp suy nghĩ nhiều, người nọ đành phải khiêng Diêu Thiên Thiên lên, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống dưới.
Bên cạnh cửa sổ phòng bệnh của Diêu Thiên Thiên là tường bệnh viện. Giờ đang không có người, hơn nữa bên ngoài tường là bãi đỗ xe, quả thực là nơi tuyệt vời nhất để chạy trốn.
Áo blouse trắng nhanh chóng ôm đứa bé nhảy ra khỏi tường, chờ tới lúc đại ca Trung Nam Hải mang theo người chạy tới, chỉ thấy Vương Nhị Nha đang sững sờ nhìn bãi đỗ xe không người. Người mặc áo blouse trắng đã sớm chạy thoát.
Bà suy sụp ngồi xuống dưới đất. Hai ngày, hai đứa con gái của bà đều liên tục xảy ra chuyện. Bà phải làm gì bây giờ?
Nhìn chung, Vương Nhị Nha là một phụ nữ không có chủ kiến. Bà đã vô cùng hoảng loạn sau khi biến cố đột nhiên ập đến. Phải ngồi sững sờ rất lâu mới luống cuống nhớ tới gọi điện thoại cho Diêu Đại Vĩ. Chẳng qua Vương Nhị Nha đã hoàn toàn quên mất chuyện bọn họ vừa mới cãi nhau trước đó. Diêu Đại Vĩ đang tức gần chết, lại thấy Vương Nhị Nha gọi đến, ông ta không chút suy nghĩ ngắt máy ngay lập tức, thấy nó một lần nữa vang lên ông ta liền nhấn vào nút tắt nguồn.
Vương Nhị Nha không thể gọi được nữa, bà im lặng ngồi trong chốc lát, đôi mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Sau khi ngồi được năm phút, bà đứng bật dậy, mạnh mẽ lau nước mắt, xoay người hỏi chú Trung Nam Hải: "Cậu báo cảnh sát chưa?"
Chú Trung Nam Hải gật đầu, chuyện này đúng là phải báo cảnh sát.
Vương Nhị Nha gật đầu rồi đi tìm trưởng khoa bệnh viện. Trong bãi đỗ xe của bệnh viện có thể lắp camera, hơn nữa chỗ này còn thu phí đỗ xe, xe cộ vào đây đều phải đăng ký, chắc chắn có thể tìm ra là chiếc xe nào chở Thiên Thiên đi. Lúc này, Vương Nhị Nha rất rõ ràng, tình yêu của bà dành cho con càng khiến bà trưởng thành hơn. Bà buộc mình phải suy nghĩ, buộc mình bình tĩnh giải quyết vấn đề.