Số Trời Cay Nghiệt

Chương 6: Điều Bất Thường




Ba giờ sáng, tôi và thầy Lâm cả hai vẫn ngồi túm tụm trên chiếc ghế sofa đã ngả màu mà nhâm nhi ít trà nóng, tiếng gió thổi rít từng cơn nghe mà lạnh lẽo vô cùng, có đôi lúc nó thổi mạnh vào cánh cửa sổ cũ kĩ, nghe như có ai đó đang gõ cửa từ bên ngoài trong đêm đen kịt. Không khí bên trong ngôi nhà của thầy Lâm tuy rất ấm, nhưng vẫn chẳng thể nào làm dịu đi nỗi sợ vây kín trong lòng tôi lúc đó, cái cảm giác bất an đến cùng cực, gương mặt của cô Hương luôn ẩn hiện trong đầu tôi, nó ám ảnh và đáng sợ như chính những bộ phim kinh dị mà tôi từng xem trước đây vậy.
Chẳng thể nào xóa được hình bóng man rợ của cô ấy ra khỏi tâm trí, khi mà tôi còn không biết được sáng mai tôi có còn trở về nhà được hay không, cũng đã hai ngày rồi không về nhà, tôi thầm nghĩ ở nhà chắc dì của tôi đã rất trông ngóng tôi về. Sau ngần ấy năm, trải qua biến cố của mẹ, tôi dường như đã cảm nhận rõ hơn về cái thế giới vô hình ấy, nơi mà chỉ có người chết mới hiểu được, khúc hát tang thương văng vẳng trong các nhà xác, tiếng khóc thảm thương cho nỗi buồn của sự chia lìa luôn luôn bao trùm lấy những nơi u uất bậc nhất, nơi của những con người sắp cận kề với cái chết.
Bừng tỉnh lại sau dòng suy nghĩ miên man, tôi nhìn sang chỗ thầy Lâm thì đã thấy ông ta tựa lưng ngủ gục trên ghế sofa từ bao giờ, tôi lay người thầy dậy:
- Thầy vẫn ổn đấy chứ?
Thầy Lâm lúc này mới lờ đờ nhìn qua tôi vừa ngáp vừa đáp lời:
- Có ổn hay không thì bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa!
- Tại sao thầy lại nói vậy?
Thầy Lâm không trả lời, đứng dậy quay mặt bước thẳng vào bên trong phòng, lấy ra một mảnh giấy trắng và một cây bút chì. Ông ta cẩn thận đặt tờ giấy lên bàn, tay trái bấm độn, tay phải cầm bút viết ra những hình thù kỳ lạ, tôi ngồi cạnh thầy chăm chú nhìn không rời mắt, nét bút của thầy Lâm cực kỳ điêu luyện khi thầy viết ra những ký hiệu lạ đó, nó giống như một loại bùa vậy, vì tôi chưa từng thấy những thứ như vậy trước đây bao giờ, nên khi được tận mắt thấy thầy Lâm đặt bút trên trang giấy mà lòng tôi đầy thán phục.
“Cạch”
Đang viết giữa chừng thì bỗng dưng cây bút chì gãy ngòi, nét mặt thầy Lâm đột ngột biến sắc.
- Có chuyện gì vậy thầy?
- Ý trời rồi!
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe thầy Lâm nói thế:
- Ý thầy là…!
- Tôi mua nhầm hiệu bút chì dỏm rồi, mới viết chưa được gì nhiều đã gãy.
- Trời đất! Thầy làm tôi tưởng có chuyện gì nghiêm trọng sắp đến rồi chứ.
Thầy Lâm lúc bấy giờ mới ngó nhìn sang tôi với nét mặt nghiêm nghị:
- Cậu bớt vội vui mừng đi! Thật ra là có điềm thật đấy.
- Vậy rốt cuộc là gì vậy, thưa thầy?
Thầy Lâm đưa tay lên chỉ vào những gì mà thầy viết lên giấy từ nãy giờ rồi đáp:
- Âm dương tập vật, tử linh sát khí, kỳ này lại có thêm người chết, xác của cô ta hiện tại đang nằm ngoài nghĩa địa Tân Lộc.
Dù không hiểu hết những gì mà thầy Lâm nói, nhưng nghe đến chuyện phải có người tiếp tục chết thì tôi lại thấy lo sợ vô cùng, tôi không biết tại sao thầy Lâm lại biết được rằng xác của cô Hương đó đã được đem về chôn cất tại nghĩa địa Tân Lộc, bởi vì khi mà có người đến nhận xác thì nhân viên bệnh viện đã phải gọi cho tôi ngay khi xác được mang đi rồi, kỳ lạ là từ ngày tôi đi đến nay, ở bệnh viện Kim Hồng chẳng ai gọi báo cho tôi tình hình bệnh viện ra sao cả.
Nói đoạn, thầy Lâm còn nói thêm:
- Cậu có từng nghe qua truyền thuyết ma dẫn mộ không?
- Là sao thưa thầy?
- Tôi biết cậu đang nghĩ gì mà, người chết họ tự đến nhận xác của họ rồi đem chôn.
Tôi ngạc nhiên khi nghe thầy Lâm nói thế:
- Làm sao có chuyện đó xảy ra được!
- Hahaha! Chuyện tâm linh vốn dĩ đã là bất chấp vật lý rồi, nếu đưa cái logic của vật lý khoa học ra để giải thích mấy thứ ma mị đó thì nó đâu còn gọi là tâm linh nữa.
- Vậy giờ kế hoạch tường tận của thầy là như thế nào?
Tôi vừa lo vừa hỏi dồn thầy Lâm, ông ta lại tiếp tục chỉ vào những ký tự lạ trên tờ giấy rồi trả lời:
- Hiện giờ tôi chẳng thể giúp gì cho cậu được nhiều cả, chỉ có thể chỉ đường cho cậu vượt qua cái kiếp số này, vốn dĩ số trời đã rất cay nghiệt rồi nên nếu có cố nhúng tay vào giúp cậu thì e là ngay cả tôi cũng khó tránh được họa diệt thân.
Tôi và thầy Lâm cứ thế bàn chuyện cho đến tận trời sáng, sau cuộc nói chuyện đó tôi mới chào tạm biệt thầy Lâm và trở về nhà.
Một tiết trời âm u khó tả, chặng đường từ Quảng Bình trở về nhà khá là xa xôi, ngồi trên xe tôi luôn có cảm giác mệt mỏi vô cùng, cả người ê ẩm. Được chừng vài phút thì có một người từ sau bước đến ngồi cạnh tôi trên chuyến xe khách buổi sáng ngày hôm đó, chuyến xe chỉ vỏn vẹn vài người khách, nên không mấy lạ khi ghế trên xe còn trống rất nhiều.
- Cô gì ơi! Cô có thể ngồi chỗ khác được không, vẫn còn nhiều ghế mà, tôi muốn được ngồi một mình.
Tôi cất giọng hỏi cô gái ngồi cạnh bên tôi nhưng cô ta không trả lời, lúc này tôi mới chịu ngó đôi mắt nhìn sang cô gái đó. Một cô gái đội một chiếc mũ chụp màu đen, tóc cô ta dài che kín cả mặt, còn mặc thêm một chiếc váy màu nâu sẫm trong rất lập dị.
Cho đến khi tôi đưa tay đặt lên vai của cô ta để mong cô ấy để ý tới thì một cảnh tượng hãi hùng hiện ra ngay trước mắt tôi, lúc cô gái đó quay mặt lại thì tôi mới nhận ra gương mặt phía sau mái tóc đen dài ấy chính là Hương, nhưng đôi mắt của cô ta hoàn toàn trống rỗng, nó giống như một hố sâu vậy, những thứ dị hợm bò lúc nhúc rơi rớt đầy miệng của cô ta làm tôi buồn nôn khó chịu, mùi hôi thối của một cái xác đang bị thối rữa sau nhiều ngày bốc lên nồng nặc, tôi thét lên trong sự kinh hãi khi cô ta chụp lấy cổ tay tôi rồi siết chặt, tôi cố che kín mặt và nép người vào sát bên cửa kính của chiếc xe khách mà run rẩy.
Ít phút sau cơn ác mộng, tôi thét lên thành tiếng:
- Không… Hương, cô đừng tìm tôi nữa!
Những hành khách ngồi trên xe lúc đó ai nấy cũng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, tôi ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh rồi đưa tay lau nhanh những giọt mồ hôi trên mặt, khẽ nhìn lại chiếc ghế cạnh bên, nó hoàn toàn trống không như thể chưa từng có ai ngồi lại ở đó trong suốt chuyến đi.
“Thì ra là mơ, chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này?”
Ê ẩm cả người vì ngồi lâu trên xe, tôi bất giác nhìn xuống thì mới phát hiện ra cổ tay tôi in rõ nét một dấu tay của ai đó, nó hệt như lúc Hương nắm lấy tay tôi trong cơn mơ khi nãy vậy, tôi chợt rợn người khi nhớ lại cái hình ảnh kinh dị đó.
Một cơn mưa lạnh buốt trút xuống giữa ban ngày, bầu trời âm u nay lại được dịp bậc lên khiến khung cảnh ngày hôm đó càng thêm ảm đạm, ngồi trên xe tôi cứ xoa xoa chỗ bị bầm tím ở cổ tay, tôi không dám chợp mắt thêm lần nào nữa vì nỗi sợ vẫn chưa dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.