Số Trời Cay Nghiệt

Chương 7: Căn Phòng Máu




Vẫn là bầu không khí ảm đạm như thường lệ, một buổi sáng với đầy ắp bệnh nhân thăm khám và chờ đợi, đứng trước cổng bệnh viện nhìn vào, tôi lấy một hơi hít thật sâu cái không khí gần gũi đó.
Từ khoảnh khắc vui buồn của bệnh nhân cho đến những tiếng thở dài sụt sùi trong nước mắt của những gia đình đến để nhận xác từ bệnh viện về, tất cả như đã quá quen thuộc đối với tôi khi đó. Những ngày mệt mỏi với mớ hồ sơ bệnh án bộn bề, những khi ở lại bệnh viện giải quyết những công việc còn thừa của ngày hôm trước, tất cả mọi thứ xoay vòng trong đầu tôi.
Bước vào bên trong, thấp thoáng y tá Liên nhận ra tôi trong một bộ đồ bác sĩ thường trực, cô ấy nhẹ nhàng đến thưa:
- Em chào bác sĩ Trung!
- Chào cô, Liên! Hổm rày có gì mới không?
Y tá Liên gật gù đáp lời tôi:
- Dạ thưa bác sĩ tất cả vẫn ổn ạ!
- Tin đồn về bệnh viện vẫn còn sao lại ổn?
- Thưa bác sĩ! Em cũng không biết nữa ạ, chỉ biết là mấy ngày qua chẳng thấy ai nhắc gì đến chuyện bệnh viện mình có... có ma cả.
- Suỵt!
Tôi vội che miệng y tá Liên lại, dắt cô ấy sang một góc khuất rồi nói:
- Cô và các nhân viên trong bệnh viện tốt nhất là nên im lặng, để tránh làm ảnh hưởng đến uy tín của cả cái bệnh viện này, có rõ chưa?
Liên gật đầu lia lịa:
- Dạ, dạ em biết rồi thưa bác sĩ!
Nghe đến đây tôi cũng gật đầu rồi tiếp tục vào thang máy, tôi trở về với văn phòng làm việc của mình ở lầu 5 của bệnh viện Kim Hồng. Giây phút định mở cửa bước vào thì vô tình tôi lại thấy bác sĩ Trương, anh ta lờ đờ bước ra trong thang bộ.
- Kỳ lạ! Chẳng phải phòng làm việc của cậu ta ở dưới lầu 2 hay sao, giờ này sao lại ở đây?
Vừa nói thầm trong miệng, tôi cảm giác như có điều gì đó thật khó hiểu cho nên tôi đã bí mật đi theo anh ta.
Cho đến khi tôi đi theo bác sĩ Trương lên đến sân thượng của bệnh viện, thấy anh ta bước gần đến lan can thì tôi mới hoảng hồn chạy ngay đến ngăn anh ta lại.
- Trương, này... cậu bị sao, thế?
Lúc này cậu ta mới giật mình mở to đôi mắt, ngước mặt lên nhìn tôi rồi nói:
- Ơ... đây là đâu? Anh Trung! Sao anh lại ở đây?
- Cậu thật sự không nhớ gì hết à?
Tôi tỏ ra vẻ mặt nghi ngờ rồi nói tiếp:
- Vừa nãy nếu tôi không giữ chân cậu lại thì cậu đã chết chắc rồi.
- Ý anh là sao?
- Cậu thử nhìn sau lưng cậu đi!
Nghe đến đây bác sĩ Trương mới quay người lại, cậu ta đứng hình khi biết được rằng chân của cậu chỉ còn cách tầm hai bước là có thể ngã xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện.
- Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Bác sĩ Trung, anh nói cho tôi biết đi!
- Làm sao tôi biết được.
Không kịp nói thêm gì nhiều, tôi liền dìu bác sĩ Trương xuống lầu dưới, thường thì cửa dẫn lên sân thượng của bệnh viện đều đã khóa kỹ càng, nhưng lạ thay là bác sĩ Trương lại có thể mở ra và đi lên đó, đầu óc tôi lại suy diễn ra nhiều nghi vấn, liệu chìa khóa ở đâu ra để cho anh ta có thể mở cửa bước ra ngoài đó? Rồi tại sao Trương lại lên sân thượng để làm gì làm kia chứ?
Tạm gác mọi chuyện sang một bên, tôi cẩn thận khóa cửa và kiểm tra thật kỹ càng lại ổ khóa cửa trên sân thượng, sau đó trở về phòng làm việc bên dưới lầu 5 của mình.
Như mọi ngày, khi trời sập tối là tôi đều đi dạo quanh bệnh viện để kiểm tra cũng như xem xét cách làm việc của các nhân viên, y tá trong bệnh viện xem có làm nghiêm túc hay không rồi mới ra về. Rải từng bước qua các tầng lầu bằng cầu thang bộ, khi đi đến dãy hành lang cuối cùng của lầu 2, tôi đứng khựng lại một hồi lâu.
- Lạ thật! Từ lúc gặp anh ta trên sân thượng đến giờ anh ta vẫn chưa gửi báo cáo ngày hôm nay cho mình, thông thường thì gửi sớm lắm mà tan ca rồi vẫn chưa gửi, đã vậy đèn trong văn phòng thì vẫn còn sáng như vậy là sao?
Tôi lặng lẽ bước đến gần với cánh cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương, đưa tay lên gõ cửa, tôi cất lời gọi:
"cộc cộc cộc"
- Bác sĩ Trương! Cậu có đó không? Tôi cần bản báo cáo của ngày hôm nay... bác sĩ Trương...!
Tôi liên tục gõ cửa và gọi nhưng chẳng thấy ai trả lời cả, lúc này đứng trước cửa tôi mới bất giác nhận ra một mùi tanh tưởi cực kỳ nặng nề đang sòng xộc vào mũi tôi. Cảm thấy trong lòng bất an, tôi vội đạp cửa xông vào.
- Trời ơi! Cậu Trương, cậu đang làm gì vậy?
Trước mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng, khắp cả căn phòng làm việc đều dính toàn là máu, bác sĩ Trương đang ngồi tựa lưng vào tủ sách trong căn phòng, tay cầm con dao cứa lấy cổ tay, máu thì đã ướt đẫm cả một vùng ngay dưới nền gạch, nước mắt của anh ta vẫn lăn dài trên má, gương mặt mếu máo và tỏ ra đau đớn tột độ.
Tôi vội giành lấy con dao từ tay Trương, lục tung phòng làm việc lấy bộ sơ cứu ra để cầm máu cho anh ta gấp. Sau khi vật lộn với hơn nửa giờ đồng hồ, lúc này Trương mới kịp hoàn hồn lại, tuy vậy mà tay còn lại của cậu ta vẫn cứ run một cách không tự chủ. Tôi bắt đầu mở lời:
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Bác sĩ Trương miệng lắp bắp nói không thành tiếng, dù cố gắng áp sát tai mình vào để nghe nhưng tôi vẫn không nghe được gì từ anh ta cả. Đang cố nói gì đó thì tự dưng bác sĩ Trương trợn mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, anh ta bắt đầu mất kiểm soát.
- Cô... cô... ta... chính chính là... cô...!
- Trương! Cậu bình tĩnh lại đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cậu nói cho tôi biết đi.
Giây phút không ngờ tới, Trương chụp lấy con dao trên tay tôi rồi tự mình đâm vào bụng rạch nhiều nhát liên tục, tôi ngồi cạnh tận mắt chứng kiến cái cảnh khủng khiếp đó cũng phải bàng hoàng trước những gì mà Trương làm.
Khuôn mặt đáng thương của Trương ngước lên nhìn tôi trong uất ức lần cuối cùng rồi tắt thở, dù không biết được thực ra Trương đã nhìn thấy gì nhưng nét mặt của cậu ta đã sớm cho tôi biết được rằng bản thân cậu không hề muốn làm những việc như vậy.
Ngoài cửa sổ phòng làm việc, một con quạ từ đâu đó bay vào rồi đậu trên bàn, nó kêu lên những tiếng kêu oái oăm một cách đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.