Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 41: Gương mặt đại diện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by tytydauphu on wattpad
Tiến sĩ Trần nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ gặp Vệ Thời ở nơi này.
6 năm trước căn cứ R Code giải tán, chỉ còn lại dấu vết của Ngụy Diễn. Hắn vẫn cho rằng Vệ Thời đã rời khỏi Blue Zone giống như Thiệu Du, hoặc là giống những đối tượng thí nghiệm khác...... Hoàn toàn biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Cho đến khi nhìn thấy Vệ Thời bằng xương bằng thịt, ký ức đã phủ bụi nhiều năm bỗng xuất hiện trong tâm trí.
Phòng thí nghiệm trắng đến chói mắt, căn cứ vĩnh viễn duy trì dưới 25 đề-xi-ben(1), tường kim loại lạnh băng cùng những dụng cụ đo lường nặng nề.
(1) đề-xi-ben: Decibel (viết tắt là dB). Là một đơn vị tính theo hàm loga cơ số 10 (lg), được dùng trong các lĩnh vực vật lý, điện tử và đo cường độ âm thanh. Tầm nghe của con người khoảng từ 16 đến 130dB. Dưới 20dB thì rất khó nghe - theo Wikipedia
Một lúc sau --
Tiến sĩ Trần hít sâu một hơi, áp xuống đoạn ký ức đáng sợ nhất, nhìn thẳng vào Vệ Thời của 6 năm sau.
Đường nét sâu sắc, đồng tử tối đen, bất kể nhìn về hướng nào đều có khí thế như hoang mạc.
Cuối cùng Vệ Thời cũng mở miệng: "Đã lâu không gặp."
Tiến sĩ Trần như trút được gánh nặng, chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hoàng hôn phía chân trời như thiêu đốt, giãy giụa hoàn toàn đi vào trong tầng mây. Hai người đứng trên đỉnh núi, câu được câu không trò chuyện. Đa số là tiến sĩ Trần nói, Vệ Thời im lặng.
Làm việc trong căn cứ R Code rất nhiều năm nên tiến sĩ Trần đã quen với hình thức ở chung cùng đối tượng thí nghiệm.
Cho đến khi trời dần tối, tiến sĩ Trần bỗng nhiên rút ra một tấm danh thiếp, nhét vào tay Vệ Thời: "Anh...... giữ lấy. Việc tôi có thể giúp không nhiều lắm, nhưng ít nhiều vẫn có tác dụng."
Hắn cười khổ, sau đó nghiêm nghị: "Tôi nghe nói ở Blue Zone có mấy trường hợp giống như anh. Tôi đã tìm hiểu qua, là tin tức do Phù Không Thành thả ra. Chỉ cần anh gật đầu, tôi liền đi tìm quan hệ, có thể có biện pháp thương thảo...... Anh......"
Hắn vừa định mở miệng, định khuyên Vệ Thời đến Phù Không Thành trị liệu, giây sau lại nuốt lời muốn nói xuống.
Trên thiết bị đầu cuối, tổ sản xuất đang không ngừng thúc giục.
Tiến sĩ Trần dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, gật đầu chào tạm biệt.
Dưới chân núi, tiến sĩ Trần đi càng lúc càng xa. Tay phải của Vệ Thời khẽ vuốt trên nòng súng kim loại, cầm danh thiếp nhìn thoáng qua, sau đó nhét vào túi.
10 phút sau, trường quay Crowson Show.
Vu Cẩn là quán quân nên nhanh chóng bị đẩy đến, cửa bị kéo ra từ bên ngoài.
Màn sân khấu đen nhánh chậm rãi kéo ra, màn hình tỏa ra ánh sáng nhu hòa --
Nó được ghép lại từ 6-7 màn hình nhỏ, có cái chiếu bướm Ngân An đang bay lợn, có cái che kín bươm bướm khổng lồ, có cả chính cậu đang tính toán bản đồ trong khu an toàn.
Ánh đèn chợt sáng lên.
Vu Cẩn xoay người, liền nhìn thấy vị thầy giáo dạy tâm lý xã hội đang ngồi trên ghế.
"Chào thầy ạ!" Cậu lập tức chào.
Thanh niên mỉm cười: "Gọi tôi là tiến sĩ Trần được rồi. Biểu hiện của cậu rất xuất sắc, nhưng mà --" hắn cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối: "Có người xem nghi ngờ cậu tìm được khu an toàn đều nhờ may mắn, hoặc là đã biết quy luật trước."
Vu Cẩn tròn mắt ngạc nhiên.
"Lo lắng sao?" Tiến sĩ Trần hỏi.
Vu Cẩn lắc đầu.
"Vậy tôi cũng có mấy vấn đề muốn hỏi cậu. Sau khi có được bản đồ, tôi quan sát qua màn hình theo dõi thì thấy suy đoán đầu tiên của cậu -- mô hình trường đấu là 3D. Lý do gì đã thúc đẩy cậu bóc tách nó thành 2D?"
Lúc này Vu Cẩn mới phát hiện mảnh bản đồ mà mình trả lại sau trận đấu đang ở trong tay tiến sĩ Trần.
"Độ cao thang giếng. Ngoài ra còn có độ dài của âm thanh máy móc chuyển động, trong thang giếng chỉ tồn tại 2 phòng." Vu Cẩn giải thích: "Cả độ phức tạp của trường đấu nữa. Lúc bắt đầu thi đấu, với những manh mối hiện có chỉ có thể dựa vào phán đoán, nếu mê cung có mô hình 3D, độ phức tạp sẽ là O(n^3), trên lý thuyết không thể phá giải trước khi quay xong...... Nói cách khác, quy luậy hợp lý nhất là biến hóa trên mặt phẳng 2D."
Tiến sĩ Trần gật gật đầu: "Tôi rất tò mò, cậu làm cách nào đoán ngược lại đường đi của Trác Mã giải trí."
Vu Cẩn nhớ lại: "Đầu tiên phải biết thời gian bọn họ xuất phát. Từ điểm đánh giá có thể đoán ra Trác Mã giải trí tiến vào trường đấu ở lượt thứ hai hoặc thứ ba. Sau đó là vị trí xuất phát -- tôi đoán, nếu trung tâm chứa manh mối, để công bằng, khoảng cách từ tọa độ xuất phát của các tuyển thủ đến tọa độ trung tâm sẽ giống nhau, cũng chính là 14 đơn vị. Kết hợp các lập luận này, Trác Mã giải trí có thể đi tới tọa độ trước mặt trong 11 vòng thời gian, hẳn là vẫn đi theo hướng Nam."
Tiến sĩ Trần lộ ra biểu tình kinh ngạc lần nữa.
Hắn ghi chú gì đó lên giấy, sau đó nhấn thiết bị đầu cuối, màn hình ảo biến đổi.
Sân thi đấu đang dần dần thu nhỏ lại, màn ảnh di chuyển về phía trước -- Vu Cẩn trợn tròn mắt.
Đây là góc nhìn toàn cảnh.
961 ô giống như tế bào đang nhúc nhích, quy luật vận động hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của cậu. Khu an toàn không ngừng sinh sôi, lại bởi vì chen chúc, cô độc mà tử vong, giống như sinh mệnh luân hồi.
"Mô hình này gọi là tế bào tự động(2)." Tiến sĩ Trần ôn hòa giải thích: "Có thể bắt chước vận động phức tạp của tổ chức kết cấu bên trong. Lần đầu tiên được John von Neumann đưa ra vào giữa thế kỷ 20, bị giới học thuật xem nhẹ. Cho đến cuối thế kỷ 20 mới được John Conway nhắc tới lần nữa, và trong thế kỷ 22 đã trở thành nền móng quan trọng thúc đẩy khoa học sinh học."
(2) Tế bào tự động (Cellular Automaton): được nhắc tới đầu tiên bởi Stanisław Ulam và John von Neumann năm 1940. Nhưng đến năm 2002 mới được Stephan Wolfram nghiên cứu và xây dựng thành công trình khoa học đồ sộ nhất. Mình đọc qua tài liệu thì mô hình trong truyện giống bài toán The game of Life của John Conway đưa ra năm 1970 hơn.

Cellular Automaton là mô hình của hệ thống các đối tượng "tế bào" với đặc điểm là: các tế bào sống trên một lưới; mỗi tế nào mang một trạng thái, số lượng các trạng thái thường là hữu hạn; mỗi tế bào có một khu vực lân cận.
Các bạn có thể tìm hiểu thêm về Cellular Automaton trên natureofcode.com nhé. Bài viết rất hay.
Vu Cẩn chăm chú nhìn màn hình, đồng tử màu hổ phách tỏa sáng lấp lánh.
"Nó là một trong những mô hình 2D đẹp nhất trên thế giới này." Tiến sĩ Trần cảm khái, nhìn về phía Vu Cẩn: "Luân hồi niết bàn, sinh sôi vô tận."
Cuộc phỏng vấn với quán quân kết thúc, tiến sĩ Trần phủ thêm áo khoác, cùng Vu Cẩn đi ra ngoài.
Tiến sĩ Trần đôt nhiên nói: "Tiểu Vu từng thấy ô vuông sinh mệnh lạc loài chưa."
Vu Cẩn sửng sốt.
Tiến sĩ Trần nói: "Nó không phù hợp với môi trường, sẽ nhanh chóng biến mất ở rìa bản đồ, là ô vuông không thể nào dung nhập vào mô hình. Giống như một người cô độc."
Vu Cẩn nghĩ một lát: "Theo thời gian, chúng sẽ ở biến mất trong qua trình biến hóa của mô hình...... Trên lý thuyết chỉ tồn tại trong vòng đầu tiên."
Tiến sĩ Trần lắc đầu: "Còn một loại khác, là ô vuông đa được "cải tạo". Không có tình cảm, không có đồng loại, quy tắc duy nhất có thể áp dụng với bọn họ chính là cô độc và tiêu vong. Tiểu Vu cậu biết không, người như vậy, dù đôi mắt được chiếu sáng cũng sẽ không tỏa sáng."
Vu Cẩn dường như nghĩ tới điều gì, bàn tay đang định mở cửa khựng lại.
Tiến sĩ Trần thay cậu mở cửa, mỉm cười: "Xin lỗi, miên man hơi nhiều."
Nơi xa, đạo diễn đang thúc giục, Vu Cẩn xoay người lại trước khi bị kéo về trường quay lớn, thấy tiến sĩ Trần đứng ở chỗ cũ, gật đầu với cậu.
Cho đến khi thiếu niên biến mất, tiến sĩ Trần mới nhìn vào video theo dõi trên thiết bị đầu cuối, lẩm bẩm: "...... Hy vọng cậu ấy có thể......"
Camera cùng bị hỏng ở 4 ô vuông liền nhau, nhưng từ mô hình có thể ước tính, Vu Cẩn đa gặp Vệ Thời trong 2 vòng thời gian.
10 phút sau, biên đạo đến hỏi tiến sĩ Trần việc dỡ bỏ trường đấu: "Bươm bướm đã được đóng gói xong, thiết bị lên xuống đã hẹn đội công trình vào ngày mai, còn gì giữ lại không......"
Tiến sĩ Trần lắc đầu: "Không cần, video giám sát cũng xóa đi."
@
Trường quay.
PD xách theo cái loa, tuyên bố 400 người còn lại sắp phải tiễn thêm 100 người.
Căn cứ thời gian sống sót, số lượng tiêu diệt cùng thứ hạng của đội, cấp F loại 2/3, cấp E loại 1/2. Cấp D trở lên, người nào bị giáng cấp lập tức bị loại.
Sau khi công bố thứ tự, hội trường một mảnh yên lặng.
Có học viên đã sớm đoán được kết quả, ôm tạm biệt bạn đồng hành, cởi trả đồ tác chiến, hôn huy chương vàng Crowson Show trước khi rời đi.
Caesar vỗ vỗ vai Vu Cẩn, cảm khái: "Thật tàn khốc......"
Tá Y mới rời mắt một cái đã thấy Vu Cẩn suýt nữa bị vỗ cho khuỵu xuống, lập tức đuổi Caesar đi: "Cậu tự nói với mình là được rồi, vỗ Tiểu Vu làm gì, nếu không phải Tiểu Vu giành quán quân, cậu đã cùng bị giáng cấp với tên hâm dở kia rồi."
Sau đó hắn nhìn vào tay chân nhỏ nhắn của Vu Cẩn, suy nghĩ: "Kỳ lạ, theo lý thuyết ăn bột protein 2 tuần phải chắc thêm rồi chứ nhỉ......"
Thấy Vu Cẩn lơ đãng, Văn Lân đứng bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Tiểu Vu nghĩ gì vậy?"
Vu Cẩn sửng sốt: "Nghĩ tới trận đấu lần sau."
Tá Y dựng ngón tay cái với cậu: "Được, có tinh thần thi đua. Nhưng mà Tiểu Vu phải chuẩn bị kỹ hơn," hắn dừng lại một chút: "Trận sau, tỷ lệ giải đố hẳn là sẽ giảm xuống."
Vu Cẩn gật đầu.
Giải mê một phần thú vị của trận đấu, nếu có một nửa tuyển thủ được lợi từ đó thì không phá vỡ sự cân bằng của trò chơi. Nhưng nếu chỉ có một tuyển thủ có thể phá giải --
Chẳng khác gì có Bug.
Bản chấn Crowson Show vẫn là thoát hiểm.
Trong trường quay chỉ còn lại chưa tới 300 người, PD mở màn hình ảo, thân ảnh của Ứng Tương Tương đột nhiên xuất hiện.
Diễn hay thì đi hát, 1000 năm sau cũng chưa từng thay đổi.
Nữ diễn viên nổi tiếng Ứng Tương Tương từng phát hành mấy album, cũng từng trả rất nhiều tiền mua giải thưởng để tăng thêm giá trị của bản thân, bài hát chủ đề lần này của Crowson Show cũng do thành viên trong đội ngũ riêng Ứng Tương Tương sáng tác.
Trong màn hình, Ứng Tương Tương mặc một bộ đồ ngắn màu hồng phấn mỏng manh, tóc uốn, cười rạng rỡ.
Hiện tại đang chiếu chính là phiên bản độ nét cao -- ngay giây đầu tiên khi cô mở miệng, Caesar đã uể oải trên mặt đất: "Cái quỷ gì thế này? Bảo chúng ta nhảy cái này á?!!"
Giọng hát trong trẻo như thiếu nữ vang vọng khắp trường quay, hoàn toàn không nhìn ra Ứng Tương Tương giống như người tình trong mơ của tất cả tuyển thủ thẳng nam này đã 35 tuổi, vừa thanh thuần vừa quyến rũ, xoay eo như rắn nước.
Khi hát đến đoạn "Trèo đèo lội suối, nằm rạp tiến lên", Ứng Tương Tương quỳ gối phải xuống đất, chống thân trên bằng khuỷu tay trái, rướn người nhìn vào ống kính, tay phải vén tóc dài, nháy mắt một cái.
Trường quay yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Ngay sau đó cùng ào ào lên, Caesar còn duỗi thẳng cổ oang oang: "Đậu má! Giờ loại tôi còn kịp không...... Tiểu Vu cậu xem, tên hâm dở kia đã nhảy theo rồi kìa, có biết xấu hổ hay không hả......"
Vu Cẩn nhanh chóng nhìn sang, an ủi Caesar: "Có thể sửa."
Caesar: "Hả?!"
Vu Cẩn ngẩng mặt nhỏ: "Không sao! Chỉnh động tác một chút là nhảy được......"
Giữa sân, PD lại vác loa vô tình trấn áp: "Trật tự! Trật tự! Đây là bài hát được người xem bỏ phiếu cho các cậu chọn ra trong 3 bài! Người xem là gì? Người xem chính là thượng đế! Không có người xem liền không có Crowson Show, không có người nâng ratings cho các cậu......Tôi cũng báo luôn, 5 đội xếp hạng đầu không chỉ nhảy trong MV, mà còn phải nhảy trên sân khấu giao lưu! Bây giờ đến phòng hóa trang ở hậu trường lấy kịch bản, nhớ rõ 2 ngày sau, kiểm tra động tác mà không đạt tiêu chuẩn sẽ không được nghỉ phép......"
Trong tiếng hát như ma âm xuyên lỗ tai của Ứng Tương Tương, 4 học viên Bạch Nguyệt Quang nhanh chóng chuồn.
Bên ngoài phòng hóa trang, người vừa đến đủ, biên đạo lập tức bắt đầu lên lớp.
"Đây là chương trình nghệ thuật đầu tiên trong đời các cậu, trước hết cần xác định tố chất của từng người. Đến đây, chúng ta xếp thep theo thứ tự, chải chuốt lại cho các cậu trước."
"Người thứ nhất, tuyển thủ Vu Cẩn."
Vu Cẩn nhanh chóng đứng dậy, để tiết kiệm thời gian cho biên đạo lập tức báo: "Tôi có thể nhảy chính......"
Biên đạo vung tayc: "Gương mặt đại diện! Chính là gương mặt đẹp nhất. Được rồi người tiếp theo, tuyển thủ Ngụy Diễn."
Vu Cẩn phồng má: "......"
Ngụy Diễn vào tay biên đạo cũng không phải nan đề: "Đảm đương khí tràng. Lạnh mặt đứng một chỗ, mấy tiểu nữ sinh hô soái quá soái quá. OK, tiếp theo tuyển thủ Tần --"
Học viên Trác Mã giải trí ngẩng đầu, trong mắt hỗn độn: "Ê! Ta chính là --"
Hai vị đồng đội nhanh chóng khống chế hắn: "Mới dùng thuốc giải độc nên chưa có công hiệu ngay, bác sĩ nói chờ thêm 15 phút! Có kiểu nhân vật đần độn nào cho hắn không?"
Bạc Truyền Hỏa chỉ vào Caesar: "Không được đâu, trùng với nhân vật ngu si này rồi."
Caesar giận tím mặt: "Tên chết dẫm -- ôm đùi vào top 5 --"
Bạc Truyền Hỏa lành lạnh nói: "Chẳng lẽ cậu không phải?!"
Biên đạo nhức cả đầu: "Lúc xếp vị trí ghi hình, nhớ tách hai người kia ra. Được rồi được rồi, lên lấy kịch bản, còn ồn ào nữa sẽ thả bướm đêm vào phòng các cậu...... Tiếp theo, Bạc Truyền Hỏa."
Bạc Truyền Hỏa vèo một cái bật dậy: "Lão sư! Tôi! Tôi nhảy chính, hát chính! Center!"
Biên đạo: "......"
Bạc Truyền Hỏa cung cung kính kính: "Ngài yên tâm, nếu không tin ngài có thể tới phòng live stream của tôi xem."
Biên đạo: "...... Khụ, C vị phải tranh cử. Ai muốn vị trí này, giơ tay."
Bao gồm cả Caesar và Tá Y, tất cả vèo một cái co thành chim cút.
Bạc Truyền Hỏa giơ tay thật cao, cùng nhấc tay còn vệ sĩ kim giáp Đại Tần thần trí mơ hồ, cùng với --
Biên đạo kinh ngạc nhìn Vu Cẩn.
Vu Cẩn chớp mắt: "...... Lão sư, tôi cũng muốn thử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.