Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 8: Đấu bán kết




"Mặc quần vào."
Vu Cẩn giật mình, nhanh chóng lôi quần huấn luyện ra khỏi tủ quần áo mặc vào.
"Được rồi," Vệ Thời gật đầu, ấn đường nhăn lại đã giãn ra: "Đi xuống tập hợp đi."
Diễn tập phân tán của Bạch Nguyệt Quang Ent. diễn ra mỗi tuần một lần, làm một đám học viên kêu khổ không ngừng.
Vu Cẩn là người cuối cùng đến tập hợp, bị phạt đọc diễn cảm nội quy học viên Bạch Nguyệt Quang.
"Anh dũng chiến đấu, yêu quý đồng đội, tích cực luyện tập......"
Dưới đài, Caesar đang tranh luận với huấn luyện viên: "Tiểu Vu hôm qua luyện đến nửa đêm, mới ký hợp đồng chưa được hai ngày! Cuối tuần còn phải đấu bán kết Crowson......"
Cả đám học viên đang nhìn Vu Cẩn không chớp mắt nhìn.
"Hảo đáng yêu......"
"Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Hôm nay không phải diễn tập phân tán sao, sao công ty lại mời một tiểu thiên sứ đến đọc sách cho chúng ta thế? Công ty tìm ở đâu......"
Vu Cẩn vừa đọc, vừa cẩn thận trộm nhìn cửa sổ ký túc xá. Mơ hồ nhìn thấy bóng người lóe lên, cậu lập tức lúng túng: "Tích cực luyện tập, tập tập......"
"Được rồi." Huấn luyện viên cắt lời, trong mắt thật ra hứng thú mười phần: "Tiểu tử không tồi. Chăm chỉ luyện, có tiền đồ. Lần sau còn đến muộn phải chạy quanh sân thể dục. Giải tán hết đi!"
Vu Cẩn bạch bạch bạch chạy lên lầu, thật cẩn thận mở cửa ký túc xá.
Vệ Thời đang xem bảng huấn luyện trên bàn kia, tay cầm súng lười biếng vuốt thỏ con.
Vu Cẩn nghĩ, tay lão đại hình như tùy thời đều cầm cầm sờ sờ thứ gì đó, không phải nghịch súng thì chính là vuốt lông. Lão đại thậm chí có thể vừa cầm súng vừa xoa thỏ.
Không hổ là lão đại!
Vệ Thời so với hai ngày trước không thay đổi gì nhiều, sau khi cởi trang phục bảo hộ, áo sơ mi quần dài càng tôn lên đôi chân dài.
Vu Cẩn âm thầm thở phào, đại lão quả nhiên đến đây kiểm tra thỏ con!
Cậu vô cùng vui vẻ mở miệng: "Đại ca! Sao anh biết tôi ở chỗ này ——"
Vệ Thời thả bảng huấn luyện xuống: "Lại đây."
Vu Cẩn ngoan ngoãn lại gần.
"Bút."
Vu Cẩn nháy mắt lấy ra một cái bút bi.
Vệ Thời vẽ vòng trên mấy bài học: "Súng và năng lực biểu hiện cần luyện thêm."
Vu Cẩn ai một tiếng: "Đại ca, đánh tay đôi thì sao ——"
Vệ Thời nhìn cậu một cái, tầm mắt xẹt qua cục lông mềm mại: "Năng lực của cậu không đủ, không thể học cấp tốc."
Vu Cẩn gật đầu a gật đầu, lại liếc nhìn đường cong cơ bắp rõ ràng dưới lớp áo sơ mi của Vệ Thời một cái.
Trên hành lang ký túc Bạch Nguyệt Quang, khắp nơi đều thấy thùng protein di động, cơ bắp của các học viên đều khoa trương hơn lão đại. Nhưng Vu Cẩn lại tin chắc một mình Vệ Thời cũng đánh ngã toàn bộ.
Vệ Thời buông bút, tầm mắt một lần nữa khóa trên người Vu Cẩn. Trong ký túc xá không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ đem góc cạnh của nam nhân phác họa rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, nhìn qua không có độ ấm.
Song Vu Cẩn làm tiểu đệ, sớm đã đọc hiểu được tâm tình của lão đại.
Tỷ như tay trái Vệ Thời vuốt ve cán súng với biên độ nhỏ, nghĩa là miễn cưỡng vừa lòng.
Chắc là vì thỏ con được chăm tốt——
Vệ Thời bỗng nhiên mở miệng: "Có muốn lấy cấp A sau khi đấu bán kết không?"
Vu Cẩn sửng sốt: "Tôi...... Tôi sao có thể......"
Vệ Thời: "Tôi hỏi cậu có muốn không."
Vu Cẩn bừng tỉnh, thuận theo tâm ý gật đầu: "Muốn! Thưc ra...... Đại ca, tôi thật ra còn muốn lấy S!"
Có lẽ là ảo giác của Vu Cẩn, Vệ Thời nhướn lông mày, khóe môi khẽ động, cười như không cười.
Giây tiếp theo —— Vu Cẩn đột nhiên mở to hai mắt.
Lão đại của cậu mở cửa ký túc xá!
Bảo an ở Bạch Nguyệt Quang trong khu vực là số một số hai. Không chỉ có luân phiên giám sát 24 giờ, vũ khí phòng thủ, tuyển thủ chuyên nghiệp, học viên đánh kẻ xâm nhập tơi bời đều không nói chơi.
Nhưng mà Vệ Thời lại một chút cũng không thèm để ý.
Hắn lập tức đi tới phòng huấn luyện, Vu Cẩn đuổi theo.
Phòng huấn luyện giờ này hẳn là đã khóa lại —— Vệ Thời lại không hề bị ngăn cản mở ra. Mấy giờ trước, súng máy hạng nặng Vu Cẩn dùng để luyện tập còn đặt trên mặt đất.
"Cậu thích hợp với vị trí đột kích." Vệ Thời mở miệng.
Vu Cẩn nhanh chóng ghi nhớ.
"Bạch Nguyệt Quang chọn bản đồ gì?"
Vu Cẩn: "Sa mạc!"
Vệ Thời dùng ánh mắt ý bảo Vu Cẩn làm thử.
Vu Cẩn lập tức chạy đến trước súng, cúi người, nhắm chuẩn. Đang lúc cậu chuẩn bị pằng pằng pằng, Vệ Thời bảo ngừng: "Được rồi."
Vu Cẩn cũng không biết rốt cuộc Vệ Thời nhìn ra cái gì. Vệ Thời ý bảo cậu tiếp tục nằm, đi đến một bên súng.
Ngay sau đó, lão đại liền hủy đi bộ bù Vu Cẩn vô cùng vất vả mới trang bị được: "Thật đúng là tiểu hạt tử."
Vu Cẩn trừng mắt.
"Máy ngắm bị hoàn cảnh chi phối." Vệ Thời tùy tay ném sang một bên: "Mặt đất trong đấu bán kết là 56 độ, trừ khi ở sân thi đấu cho cậu hai giờ trang bị, nếu không cũng vô dụng."
Vu Cẩn ừ một tiếng, bất giác có chút mất mát. Mười giờ luyện tập để giảm độ lệch bỗng nhiên thành vứt đi, nói không thèm để ý là nói dối. Nhưng lão đai nói tóm lại vẫn có lý ——
Giây tiếp theo, ánh mắt Vu Cẩn chợt tỏa sáng.
Vệ Thời không biết từ nơi nào móc ra một bộ bù màu xám bạc, tốc độ tay rất nhanh lắp lên: "Đổi cái này."
Vệ Thời chỉ cho Vu Cẩn dịch thân thể, tư thế cúi người ngắm chuẩn tiêu chuẩn nhất. Ấn đường nhăn lại, đường nét một bên gò má lạnh lẽo lẽo cứng rắn, vai trái đặt giữa báng súng và giá đỡ, tay phải đặt trên mặt đồng hồ của bộ bù không ngừng điều chỉnh.
Vu Cẩn nín thở, nhìn đến trợn mắt há mồm.
Linh kiện mặt đồng hồ tỉ mỉ phức tạp, có thể nhìn thấy chỗ kết hợp bánh răng rất nhỏ xuyên thấu qua vỏ bạc bên ngoài. Nhưng mà bàn tay mang vết chai của Vệ Thời lại tinh chuẩn đến đáng sợ, điều chỉnh không lệch một răng.
Vệ Thời bất ngờ nổ súng, chính giữa hồng tâm.
Đèn tín hiệu màu xanh lục trên bộ bù sáng lên, cài đặt chuẩn không chút sai lệch.
Nhưng mà khi Vệ Thời bắn phát thứ 2 lại lệch khỏi quỹ đạo đến ngoài 4 vòng.
"Được rồi." Lão đại đứng dậy, ý bảo Vu Cẩn lại đây thử xem.
Vu Cẩn duỗi đầu nhìn bộ bù, rốt cuộc hiểu được dụng ý của Vệ Thời.
Đơn vị nhắm chuẩn của bộ bù: 21.
Điểm tốt nhất mà tiểu hạt tử Vu Cẩn có thể đạt tới mấy giờ trước.
Phát súng thứ 2 của Vệ Thời bắt chước chính xác quỹ đạo bị lệch của Vu Cẩn, trả lại điểm cũ của Vu Cẩn, giúp cậu tiếp tục được mười giờ luyện tập kia.
"Đại ca!!" Đôi mắt tròn của Vu Cẩn lấp lánh lấp lánh, nhìn biểu tình như thể fans kích động vì gặp được fans: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được ——"
Vệ Thời cảm thấy cổ nổi da gà, tiểu thỏ tinh phát bệnh à, đúng lúc Vu Cẩn xông lên thì mạnh mẽ ấn người lại.
Vu Cẩn hiển nhiên là hưng phấn quá mức, một lát sờ sờ cái này một lát lại sờ sờ cái kia: "Đại ca, vậy có thể lấy A sao......"
Vệ Thời lạnh nhạt: "Sao có thể. Đưa bản đồ đây tôi xem."
......
Lúc hai người kết thúc huấn luyện sắc trời mới chỉ hơi hửng sáng.
Vu Cẩn cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Vệ Thời ra ngoài trước cậu, Vu Cẩn ở phía sau hự hự khôi phục trạng thái súng như cũ, để ngừa bị phát hiện điểm bất thường.
Theo lời lão đại thì thiết bị theo dõi của Bạch Nguyệt Quang chỉ ngừng hai giờ, sau đó sẽ khôi phục bình thường.
Vu Cẩn ra khỏi phòng huấn luyện, khóa trái cửa, bỗng nhiên phát hiện Vệ Thời đang đứng trước hành lang poster, cúi đầu bình tĩnh nhìn cái gì đó.
Nhìn thấy Vu Cẩn ra ngoài, hắn mới rời tầm mắt, mang tiểu hạt tử đi.
Mười lăm phút nữa là tới hai giờ, Vu Cẩn vẫn lải nhải không tha.
"Đại ca, chúng ta có thể gặp ở Crowson đúng không!"
Vệ Thời ừ một tiếng.
Giây tiếp theo Vu Cẩn lại bắt đầu cười tủm tỉm lặp lại: "Đại ca để lại phương thức liên hệ đi! Nhà đại ca ở đâu? Đại ca anh nuôi loại mèo nào mèo nhà hay là......"
* Đậu: tác giả không cho dấu phẩy nha, không phải mình quên phẩy đâu
Vệ Thời phiền không hết phiền, quả quyết mở miệng: "Đi đây, luyện chăm chỉ."
Vu Cẩn mất mát nga một tiếng, nhanh chóng tỏ lòng trung thành: "Đại ca yên tâm, Ta nhất định nuôi thỏ con thật tốt! Lần sau đại ca đến nhất định mặc quần cẩn thận, sẽ không để quần áo bất chỉnh......"
Vệ Thời nhướng mày: "Thôi, thỏ con còn nhỏ, đừng dạy hư nó. Trên mặt đều vẽ lung tung cái gì."
Vu Cẩn: "......"
Lúc này cậu mới nhớ ra, con bọ cạp mà ban ngày chuyên viên trang điểm vẽ vẫn còn.
Bên kia, Vệ Thời lập tức lật rào chắn lầu hai ký túc xá lầu hai, lưu loát nhảy xuống đất, vèo cái đã không thấy bóng dáng.
Vu Cẩn nhìn thêm môt lát rồi mới nằm lại trên giường.
Lão đại...... Rốt cuộc muốn làm gì.
Mới nghĩ không được vài phút, Vu Cẩn đã không chống nổi cơn buồn ngủ, rơi vào mộng đẹp.
@
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Thời gian của Vu Cẩn trừ bỏ ngủ chính là luyện tập.
Khi thiệp mời tham dự bán kết chương trình Crowson đưa đến Bạch Nguyệt Quang, đơn vị của bộ bù đã hạ xuống còn 12.
Hai ngày cuối cùng, Vu Cẩn bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ trong giả lập tác chiến.
Không chỉ có Caesar, ngay cả huấn luyện viên tác chiến cũng lắp bắp kinh hãi.
Rất nhanh, đội kỹ thuật súng pháo nội bộ của Bạch Nguyệt Quang đã đến phỏng vấn Vu Cẩn.
Trên hành lang ký túc xá học viên dán đầy ảnh chụp học viên mẫu mực Vu Cẩn cùng cảm nghĩ tâm đắc.
—— một ngụm răng trắng, cười đến ngọt ngào mềm mại.
Đấu bán kết cùng ngày.
Vu Cẩn từ phòng hóa trang đi ra, cơ hồ tất cả mọi người đều nín thở.
Bò cạp sa mạc màu đen định vẽ ban đầu bị đổi thành màu bạc, từ khóe có hai ba điểm sáng phân tán đổ xuống, dịu dàng dung hợp với màu mắt của Vu Cẩn.
Chuôi súng máy hạng nặng cũng bị tô màu, đồng dạng phát sáng rạng rỡ.
Caesar nhìn nhìn súng máy bị sơn thành màu tóc của mình, nhìn lại Vu Cẩn, mặt đầy hâm mộ.
"Tôi nói tiểu tỷ tỷ, Tiểu Vu trang điểm đẹp như vậy, sao tôi lại thành mội khối màu vàng thế này?"
Chuyên viên trang điểm nhướng mày: "Lúc trước chọn chủ đề tạo hình, là chính cậu chọn sư tử sa mạc, chỉ để thừa cho Tiểu Vu một cái " Nước mắt sa mạc ". Hiện tại cậu muốn đổi hóa trang vẫn kịp, tới đây tôi vẽ cho giọt nước mắt ——"
Caesar hoảng sợ đào tẩu.
Tiểu tỷ tỷ hóa trang cho Vu Cẩn cười hì hì, cúi đầu chào cậu một cái: "Tới, Tiểu Vu! Chụp với chị tấm ảnh!"
Nói xong đắc ý: "Nghe nói poster học viên mẫu mực trên hành lang đều bị trộm hết —— Tiểu Vu nhà ta có nhan sắc chết người đó nha! Đệ nhất mỹ nhân Crowson...... Mai phát sóng đúng không. Nghe nói Crowson gây áp lực không cho thả tin ra, phải chờ phát sóng mới tăng nhiệt. Tiểu Vu nhớ rõ càng nói nhiều càng lộ nhiều yếu điểm, kiểu show lòng dạ hiểm độc này kiếm lời không ít......"
Caesar đi rồi quay lại nói: "Tập hợp, đi thôi!"
Xe bay từ từ lên cao.
Theo tuyển thủ đi còn có bốn cái rương, cùng với thỏ con của Vu Cẩn.
Sau khi được chọn ở đấu bán kết, nhóm học viên sẽ phải huấn luyện và thi đấu trong chương trình thực tế kéo dài suốt 4 tháng, cạnh tranh cho những vị trí ra mắt cuối cùng và trở thành tuyển thủ chính thức của chương trình thoát hiểm Blue Zone.
Một giờ sau, xe bay dừng ở khu vực chờ.
Vu Cẩn kinh ngạc mở to hai mắt.
Ước chừng phải có tới hai sân bóng được trang hoàng màu vàng rực rõ, người phục vụ bê champagne đi qua đi lại giữa đám người. Khu vực cho tuyển thủ lơ lửng phía trên khán đài hết sức xa hoa, lối thông từ dưới sân lên chỗ thăng cấp là một cây cầu có vòm pha lê, lụa đỏ tượng trưng cho sự dũng cảm bồng bềnh theo gió.
Caesar nhìn về phía Vu Cẩn, cười hắc hắc: "Tôi đã nói thi đấu trên biển chỉ là muỗi mà! Đấu bán kết mới có cái để xem. Đi thôi, Tiểu Vu! Hoan nghênh tham gia gameshow hút tiền nhất Liên Bang từ trước tới nay ——"
"Nhân tài thoát hiểm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.