Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 107:




Trong quân trướng, đại phu đang sắc thuốc cho Đường Thận. Thấy ba người đến, ông ta liền đứng dậy hành lễ.
Vương Trăn bước tới bên giường, bình tĩnh quan sát Đường Thận. Đường Thận mặc nội sam trắng, vai áo đã bị cắt đi, phơi cánh tay nhẵn mịn. Một lớp thuốc rất dày được đắp chỗ ngay gần khuỷu tay cậu, vết thương không cần cuốn băng vải cũng không chảy máu, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy vệt nước mủ đã khô.
Tim Vương Trăn thắt lại, chàng hỏi: “Vết thương bị loét ra à?”
Đại phu: “Đúng là đã bị loét ạ.”
Vương Trăn: “Có phải cắt bỏ không?”
“Vết thương nhỏ nên chỗ loét không quá nghiêm trọng. Có điều, hẳn đại nhân cũng biết, chứng viêm loét xưa nay rất khó trị, thật tình mà nói thì thảo dân không dám chắc. Hiện giờ xem chừng cơ thể Đường đại nhân vẫn chống chọi được, chờ đến tối mà tỉnh thì sẽ không sao. Sau này còn cần điều trị thêm, sẹo trên cánh tay cũng không lặn được.”
Dư Triều Sinh bước tới hỏi: “Nếu chỉ bị thương ở cánh tay, sao cậu ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh?”
Đại phu: “Chuyện này…”
Trong quân trướng, chỉ có mình Dư Triều Sinh tưởng sáng sớm hôm nay Đường Thận mới bị thương. Đại phu đã được Lý Cảnh Đức dặn dò rằng không được phép tiết lộ bệnh tình của Đường Thận, giờ tự dưng bị Dư Triều Sinh hỏi thế, đại phu lúng túng không biết phải lấp liếm ra sao.
Lý Cảnh Đức cũng bất ngờ, hắn toan bảo “Đường Thận không hôn mê mà chỉ đang ngủ” thì Vương Trăn đã lên tiếng: “Dư đại nhân không biết đấy thôi, tuy vết thương của Đường đại nhân không lớn, nhưng vì lên mủ nên mới bị viêm loét. Chứng viêm loét làm suy yếu cơ thể, gây sốt cao liên tục, thành ra Đường đại nhân mới hôn mê bất tỉnh.”
Dư Triều Sinh nhìn khuôn mặt dâm dấp mồ hôi của Đường Thận, nói: “Đường đại nhân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ bình an.”
Dù sao cũng không thân với Đường Thận, Dư Triều Sinh chỉ ở một lúc rồi về thành trước.
Vương Trăn là sư huynh của Đường Thận, chàng ở lại chăm sóc sư đệ là điều hiển nhiên, không có gì đáng thắc mắc. Lý Cảnh Đức còn phải chạy đôn chạy đáo lo việc quân, bỗng chốc trong lều chỉ còn lại Vương Trăn và đại phu. Lúc này, đại phu đương phe phẩy chiếc quạt hương bồ sắc thuốc.
Vương Trăn nói: “Ngươi lui xuống đi, để thuốc đấy ta sắc cho.”
Đại phu sửng sốt: “Đại nhân, thế thì…”
“Có gì cần chú ý không?”
Đại phu không biết Vương Trăn là ai, nhưng ban nãy thấy cách Lý Cảnh Đức đối đáp với Vương Trăn, ông ta đã phần nào khiếp sợ. Vương Trăn có sai bảo gì đi chăng nữa đại phu cũng không dám chối từ. Vả lại, việc sắc thuốc rất đơn giản, bệnh nhân không tỉnh lại sớm được, có khi chẳng cần uống thang thuốc này. Đại phu nói: “Thuốc cần sắc trên lửa nhỏ, khoảng chừng hai canh giờ thì đạt yêu cầu.”
Đại phu hành lễ với Vương Trăn, chuẩn bị rời khỏi lều. Bỗng Vương Trăn gọi ông ta lại: “Có thật là không làm mờ được vết sẹo trên cánh tay không?”
Đại phu không rõ Vương Trăn biết được bao nhiêu phần sự thật, cũng không dám hỏi lộ liễu, đành nói chung chung: “Nếu không bị loét thì vẫn có cách xóa sẹo. Nhưng vết loét này hơi nghiêm trọng, dù sử dụng thuốc xóa sẹo linh nghiệm nhất cũng khó có thể làm mờ.”
“Không xóa cũng tốt. Để ta nhìn vào đó hằng ngày làm bài học, cả đời không được quên.”
Đại phu không hiểu ý Vương Trăn, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân?”
“Hết việc rồi, ngươi lui đi.”
“Vâng.” Đại phu vái chào rồi đi ra ngoài.
Trong lều thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng dược liệu sôi liu riu trên bếp thuốc. Vương Trăn kiểm tra thuốc trước, thấy không có vấn đề gì mới về ngồi bên giường. Chàng ngắm gương mặt nhợt nhạt của Đường Thận một hồi, rồi ngó xuống vết thương trên cánh tay cậu.
Bàn tay thanh mảnh của Vương Trăn xoa nhẹ lên gò má Đường Thận.
Tay của Vương Trăn đẹp vô cùng, đốt nào ra đốt nấy, ngón tay thon gọn, dù đánh đàn hay viết chữ cũng đều thanh thoát như được họa nên. Tay chàng hơi trắng, nhưng chẳng thể nhợt nhạt bằng gương mặt mà chàng đang vuốt ve. Đến đôi môi Đường Thận cũng trắng bệch, trán vẫn hâm hấp sốt, may nhờ vết thương rất nhỏ nên tình trạng của cậu mới không nghiêm trọng.
Tay Vương Trăn chần chừ trên gò má Đường Thận, dường như chàng phải hạ quyết tâm, bàn tay ấy mới chầm chậm lần xuống bờ môi khô ran.
Khô quá.
Vì cơn sốt cao hay vì đã lâu không uống nước đây?
Vương Trăn rót chén nước, nhúng ngón tay vào nước trà rồi nhẹ nhàng dấp lên môi Đường Thận. Thấm nước, bờ môi khô ráp của cậu tươi hơn một chút, nhưng nước khô rất nhanh, chỉ chốc lát môi Đường Thận đã lại bợt đi. Vì thế, Vương Trăn tiếp tục thoa nước lên.
Cứ thế kiên nhẫn lặp đi lặp lại, cuối cùng sắc hồng nhạt cũng mươn mướt trên làn môi Đường Thận.
Vương Trăn đặt chén xuống, ngồi bên giường ngắm nhìn Đường Thận. Chàng không nói gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn cậu mà thôi. Không biết bao lâu sau, trong lều có tiếng thở dài thườn thượt.
“Ta đã cho em cơ hội để em được đi xa. Nhưng tiểu sư đệ à, em lại chẳng chăm sóc bản thân chu đáo.”
“Chỉ duy nhất một lần này thôi.”
Đến đêm, bệnh tình của Đường Thận quả nhiên có chuyển biến tốt. Cậu đã hạ sốt, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh.
Vương Trăn ra ngoài lều, sai người đi gọi người lính đã hộ tống Đường Thận về U Châu. Lúc đầu người lính ấy giả vờ không hay biết, một mực khăng khăng rằng Đường Thận bị thương trong lúc đi săn thú ở ngoại ô cùng Lý Cảnh Đức sớm nay. Song Vương Trăn hỏi thẳng: “Tình hình ở Tích Tân phủ thế nào?”
Người lính ngẩn ra.
“Nói đi.”
“… Vâng.”
Anh ta đem hết những gì mình biết bẩm lại với Vương Trăn, mỗi tội vì cấp bậc thấp, có rất nhiều chuyện người lính này hoàn toàn mù mờ.
Vương Trăn vừa nghe vừa nheo mắt: “Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần đến phủ Tích Tân cơ à?”
“Vâng ạ. Chính vì có thích khách bất ngờ ám sát Gia Luật Cần nên phủ Tích Tân mới phong tỏa toàn thành, khiến Đường đại nhân khó quay về được.”
“Thích khách ám sát Gia Luật Cần à…” Vương Trăn ngẫm lại câu này rồi nhếch khóe môi, vẻ mặt rất thâm. Chàng trở vào lều, lấy giấy bút của Lý Cảnh Đức viết một lá thư giao cho người lính: “Bây giờ ngươi hãy quay về phủ Tích Tân, bằng mọi giá phải đến nơi trong vòng hai ngày. Gửi thư này cho Kiều Cửu, hắn tự biết phải làm thế nào.”
Nghe đến tên Kiều Cửu, người lính càng tin tưởng Vương Trăn hơn: “Tuân lệnh!”
Vương Trăn dặn dò xong việc ở phủ Tích Tân thì đi vào lều. Vừa ngẩng lên, chàng liền bắt gặp ánh mắt Đường Thận.
Đường Thận đang chống tay dậy muốn xuống giường, thấy Vương Trăn, cậu bỗng ngây ra. Đường Thận không tin nổi vào mắt mình, gọi chàng bằng giọng khản đặc: “Sư huynh?”
Vương Trăn vốn là người tinh tế, chàng rảo bước đến bên, rót một chén nước: “Có khát không?”
“Có ạ.”
Đường Thận nhận chén nước, uống ừng ực hết hai chén liền mới thôi. Cậu đang định hỏi tại sao Vương Trăn lại ở đây, bỗng nhận ra Vương Trăn đang nhìn mình chăm chú. Rèm mi khẽ buông, ánh mắt sâu lắng, trông nét mặt chàng dường như không vui. Đường Thận nghĩ bụng thôi xong, mình chạm phải cái nọc nào của Vương Tử Phong không biết, sao trông huynh ấy cứ như sắp cáu đến nơi.
“Sư huynh… giận đấy à?”
“Ừ.”
“Huynh giận gì thế?”
“Tại sao để bị thương?”
Vương Trăn đã nghe người lính thuật lại quá trình Đường Thận bị thương, nhưng chàng vẫn hỏi lại. Đường Thận mới nghĩ thôi đã thấy ấm ức ghê gớm, cậu đâu có ngờ Gia Luật Cần tự nhiên lại bị ám sát, Triệu Phụ tự dưng phái người đến U Châu, còn cậu thì bỗng chẳng có cách nào thoát khỏi phủ Tích Tân!
Đường Thận tủi thân kể lại hết nguồn cơn sự việc.
Vương Trăn rót cho cậu thêm chén nước, hỏi: “Nói nhiều thế có khát không?”
Đường Thận: “…” Tại huynh hỏi còn gì!
Vương Trăn: “Đệ ấy, đừng làm ta lo như thế nữa.”
Đang nâng chén nhấp nước thì nghe thế, Đường Thận liền ngẩng lên theo bản năng.  Cậu ngồi trên giường ngước mắt nhìn Vương Trăn. Khi ánh mắt họ hòa quyện với nhau, Đường Thận cảm thấy mình có thể chạm tới tận đáy mắt chàng, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả nỗi âu lo lẫn sự nuông chiều âu yếm. Chưa khi nào Đường Thận trông thấy Vương Trăn biểu lộ cảm xúc một cách thẳng thắn thế này. Dường như sư huynh của cậu vĩnh viễn là trăng sáng giữa trời quang, vò võ đơn côi, vạn vật thế gian cũng không thể khiến chàng mảy may xúc động.
Vậy mà ánh mắt này lại thổi bừng lên sức sống trong con người Vương Tử Phong.
Càng chân thực, càng khiến Đường Thận… không tài nào dứt mắt.
Đường Thận cảm nhận được những xao động mãnh liệt đang dấy lên trong lồng ngực. Cậu hé môi, muốn nói lắm mà không biết tại nơi đây, trong khoảnh khắc này, mình nên nói gì mới phải.
Cụp mắt xuống một cách vội vã, Đường Thận bảo: “Đệ nào có muốn bị thương, nhưng hết cách rồi, ai lại muốn bị thương bao giờ chứ…”
“Dù sao cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu.”
Đường Thận bỗng không nghe rõ: “Dạ?”
Vương Trăn mỉm cười: “Không có gì.”
Đường Thận nhìn Vương Trăn mà chẳng hiểu ra làm sao, hồi lâu, cậu mới bảo: “Đệ thấy hôm nay sư huynh cứ khang khác thế nào ấy.”
“Ồ? Khác chỗ nào vậy?”
“Trước giờ sư huynh cứ như tiên, đệ lúc nào cũng phải đoán xem mỗi ngày sư huynh đang nghĩ gì, nhưng thường chẳng đoán ra bao giờ. Hôm nay cũng thế, đệ không đoán được suy nghĩ của sư huynh, nhưng đệ có cảm giác, hình như sư huynh vừa quyết định một điều gì đó, huynh rất kiên định.”
Vốn Vương Trăn chỉ hỏi đùa thôi, nào ngờ khi cậu trả lời vậy, chàng lại sững người hồi lâu.
“Đệ nghĩ… Ta đã quyết định điều gì đó ư?”
“Lẽ nào không phải?”
Ánh mắt Vương Trăn có chút kì lạ, chàng đi hai bước quanh lều, rồi chợt quay đầu lại cười dịu dàng: “Đúng thế, đệ không lầm đâu, ta quyết định rồi, một quyết định hết sức quan trọng.”
Đường Thận hiếu kì hỏi: “Huynh đã quyết định gì thế?”
Vương Trăn đáp: “Trước đây, ta từng lấy được một bức tranh từ chỗ tiên sinh. Đó là một bức họa cực kì đẹp, đẹp đến nao lòng, khiến ta vô cùng yêu thích. Hiềm nỗi, bức họa ấy chưa chắc đã thích ta, ta với ‘nó’ cũng không phải người chung lối. Lòng ta do dự muôn phần, đêm đêm trăn trở, không biết liệu có nên giữ lấy ‘nó’ cho riêng mình, có nên bất chấp ý nguyện của ‘nó’ để định đoạt số phận cả đời thay ‘nó’ không.”
Đường Thận cười khúc khích, vạch ra chỗ sai của Vương Trăn: “Tranh đâu phải lại người, có biết ‘thích’ đâu? Nếu sư huynh muốn dùng vật để so sánh, nên chọn vật khác thì hơn.”
Vương Trăn: “Tìm ra cách để bóc mẽ ta rồi đó hả?”
Đường Thận giờ mới hiểu: “Tại sư huynh nhiệt tình tạo cơ hội cho đệ, bắt đệ phải trêu huynh đấy thôi! Thế sư huynh quyết định làm gì với bức tranh kia? Cất giữ nó hay sao?”
“Em ấy thuộc về ta.”
Đường Thận có chút khó hiểu: “Gì cơ?”
Vương Trăn bình tĩnh nhìn cậu, cười thản nhiên: “Ta bảo, em ấy đã thuộc về ta rồi.”
Đường Thận: “?”
Vương Tử Phong nói gì lạ thế!
Như mọi khi, Vương Tử Phong lại không nói tiếng người, Đường Thận gặng hỏi mà chàng không chịu tiết lộ, chỉ bảo “Vẫn chưa đến lúc liễu rủ hoa cười1“. Đường Thận cạn lời, chỉ biết ca thán trong lòng chứ chẳng thế từ mặt quách cái anh sư huynh này.
[1] Ý là chưa đến lúc có hi vọng. Trích câu thơ “Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.”
Đợi khi Đường Thận khỏe hơn một chút, hai người bắt đầu nói chuyện phủ Tích Tân.
Hiển nhiên, Đường Thận nắm được nhiều thông tin hơn người lính kia. Sau khi cậu kể xong, rất nhiều chuyện Vương Trăn dự đoán cuối cùng cũng được kiểm chứng. Phần lớn mọi việc diễn biến y như phán đoán của chàng.
Đường Thận: “Vụ ám sát Gia Luật Cần rất có thể là màn kịch ông ta cùng mưu với Gia Luật Xá Ca để dàn dựng. Thích khách không hề làm hại ông ta, ông ta lại gây thương tích cho chính mình. Mấy ngày vừa qua đệ đã suy nghĩ rất nhiều, đệ đoán, Gia Luật Cần hùa theo màn kịch, tự đâm vào người là để gây áp lực lên phủ Tích Tân hòng bắt giữ thích khách. Về thân phận của thích khách kia…dễ là có liên quan đến các hoàng tử còn lại. Sư huynh nghĩ là ai?”
Vương Trăn hỏi ngược lại: “Thế đệ nghĩ là ai?”
Đường Thận suy nghĩ một lát, đáp: “Tam hoàng tử nước Liêu, Gia Luật Hàm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.