Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 8.1: Bạch long! Gặp lại nhau lúc mất trí nhớ! (thượng)




“Sở Diệm?”
Bọn Tôn Văn Hùng quay lại đứng trước cửa mộ, nhìn hai con người đang nằm đè lên nhau dưới đất mà mặt đều lộ vẻ kỳ quái.
Ngón tay Thanh Phong đặt trên cổ Sở Diệm, hai mắt chăm chú nhìn nhóm người mới tới một cách đề phòng.
“Kiến Nghiệp!” Trương Phóng chợt biến sắc, nhìn chòng chọc vào cổ thi thể bên cạnh Sở Diệm – Trương Kiến Nghiệp nằm ngửa dưới đất, giữa trán có một cái lỗ đỏ thẫm, máu men theo đường nét cơ thể mà chảy xuống đất. Trong đầu Trương Phóng hiện lên vô số suy nghĩ, quan hệ giữa nhà họ Sở và nhà họ Trương, thủ đoạn của Sở Thiên Âm, đấu đá ngầm hoặc ra mặt giữa bốn nhà trong lăng mộ này, nhưng đọng lại cuối cùng chỉ còn một hình ảnh giản đơn đến không thể nào giản đơn hơn được nữa: Trương Kiến Nghiệp lúc còn nhỏ nằm sấp lên đùi mình vừa gọi “bác ơi” vừa chìa tay vòi kẹo. Đó là vào một đêm ba mươi  lão quay về nhà sau ba năm ra ngoài, đám nít ranh trong phòng chỉ có nó là không sợ mình. Từ đó về sau, lão bắt đầu đối xử khác với đứa cháu này.
Trái tim tự cho là sắt đá của Trương Phóng như bị nứt ra một khe, đau thương cứ như dòng suối ồ ạt len vào khe nứt ấy, để rồi nhấn chìm cả nội tâm. Nỗi đau cứ âm ỉ mà lại lan tràn khắp cả người, “Cháu…”
Tư Mã Thành Khẩn chạy tới nhìn vào bên trong quan tài, lúc này Trương Phóng vừa mới thốt được một chữ thì gã đã la toáng lên: “Tháp đâu?”
Dù tất cả người có mặt ở đây đều vô cùng quan tâm đến chuyện bảo tháp giờ đang ở đâu nhưng người chết là trên hết, thi thể của đồng bọn vẫn đang sóng soài dưới đất, trong lòng không quan tâm đến mức nào đi nữa thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra đôi chút thương cảm, còn kẻ khờ khạo như Tư Mã Thành Khẩn mới là thiểu số.
“Khỏi hỏi cũng biết Kiến Nghiệp nhất định là vì liều mạng bảo vệ tháp nên mới gặp phải chuyện không may.” Có người chồng như Tư Mã Thành Khẩn, bà Tư Mã đã sớm luyện thành tuyệt kỹ một mình xoay chuyển tình huống.
Ánh mắt những người có mặt đều dán vào hai người đang quấn lấy nhau trên đất.
Sở Diệm bị đè bên dưới, rõ ràng là người bị hại, mà “người” còn lại… Là “người đầu tiên” phát hiện tên kia đang mặc quần áo của Trương Kiến Nghiệp, Tư Mã Thành Khẩn hoảng sợ báo với mọi người.
Thanh Phong căng thẳng, ngón tay bấu vào cổ Sở Diệm càng mạnh hơn.
Sở Diệm thấy tư thế của nó không giống tay trong nghề bèn trở tay bắt lấy tay nó toan hất ra, thế nhưng lại phát hiện không thể nào kéo ra cho được.
Hai người lẳng lặng giằng co.
Tình huống này trong mắt kẻ khác lại biến thành khó hiểu vô cùng. Bọn họ không biết Thanh Phong có sức mạnh kỳ lạ mà chỉ nghĩ Sở Diệm nương tay với tên bất nam bất nữ kia, bằng không Sở Diệm sao lại không giãy thoát được cặp tay chân mảnh mai ấy.
Trương Phóng trầm giọng hỏi: “Cháu Sở, hắn có phải là hung thủ giết chết Kiến Nghiệp không?”
Sở Diệm rũ mắt, đang định trả lời thì lại nghe Trương Phóng nói một cách mất kiên nhẫn: “Cháu tránh ra! Để lão trừng trị hắn!”
Sở Diệm bị siết cho xanh cả mặt, hắn nói với giọng giễu cợt: “Cụ bảo con tránh thế nào?”
Những người khác bấy giờ mới phát hiện chuyện này có vấn đề, Trương Phóng giành lấy súng từ tay Trương Quân, nhắm thẳng vào đầu ót Thanh Phong mà bắn một phát.
Lúc lão nổ súng, khuỷu tay Tôn Văn Hùng “vô tình” đụng trúng lão một cái.
Hòng súng xê dịch, đạn bắn trúng đùi Trương Kiến Nghiệp, thi thể của hắn khẽ nảy lên.
Trương Phóng: “…” Trong bụng điên cuồng chửi rủa!
Tôn Văn Hùng: “…” Gã cố ý.
Lúc sự chú ý của mọi người chuyển qua Trương Kiến Nghiệp, Sở Diệm đang bị đè dưới người Thanh Phong đột nhiên vươn tay bắt lấy yết hầu Thanh Phong rồi bóp mạnh!
Đồng tử của Thanh Phong sáng lên, vảy rồng ẩn sâu dưới da bỗng chốc hiện ra.
Sở Diệm chỉ cảm thấy đầu ngón tay trượt một cái, sau đó Thanh Phong xoay người rời khỏi mình hắn. Thanh Phong đứng dậy, chân còn chưa đứng vững thì sau ót đã trúng một đòn thật mạnh!
Tôn Phi Dương thấy Tôn Văn Hùng đẩy súng của Trương Phóng ra thì biết chú mình muốn bắt sống nên cũng không ra chiêu lấy mạng mà chỉ dùng đèn pin đập. Thế nhưng lực tay hắn lớn, lúc đánh lại không muốn đánh chết nên Thanh Phong sau khi ăn một đòn chỉ thấy nảy đom đóm mắt.
Trương Quân thừa cơ nhào tới, lấy ra một sợi xích có những treo những cái móc nhỏ tròng quanh cổ nó.
Thanh Phong bỗng thấy cổ lành lạnh, sau đó cổ bị hai cái móc nhỏ cỡ bàn tay con nít ghép lại khóa chặt. Móc nối với xích, Trương Quân linh hoạt lấy xích quấn quanh người Thanh Phong vài vòng, chớp mắt đã trói chặt lấy nó.
Tôn Văn Hùng thấy thẹn trong lòng, mượn dịp vuốt đuôi Trương Phóng: “Chuyến đi này không phí chút nào, may mắn được xích khóa mạng của nhà họ Trương cho mở mang tầm mắt, quả nhiên tiếng đồn không sai.”
Trương Phóng hận gã đẩy lệch súng của mình làm thi thể Trương Kiến Nghiệp vô cớ trúng đạn, trong lòng tuy bực bội nhưng vẫn giả lả cười đáp: “Tôi cũng cảm thấy A Quân biểu diễn không tệ, chú Tôn xem thấy thích là được rồi.” Nói rồi mặc kệ vẻ mặt xấu hổ của Tôn Văn Hùng, giao súng cho Trương Quân, nháy mắt ra hiệu với cháu mình.
Trương Quân hiểu ý, đi đến trước mặt Thanh Phong và dí súng vào dưới cằm Thanh Phong, “Người do mày giết sao?”
Thanh Phong cúi đầu nhìn xuống nòng súng, dường như không hiểu thứ cùn cùn kia có tác dụng gì, “Không phải.”
Trương Quân lại hỏi: “Thứ đặt trong quan tài đâu?”
Thanh Phong hỏi ngược lại: “Thứ gì?”
Trương Quân lấy cùi chỏ đè vào lưng Thanh Phong bắt nó khom người xuống. Chút lực này với Thanh Phong mà nói chả đau cũng chả ngứa, nhưng nó không biết hắn muốn làm gì nên cũng tò mò phối hợp thử.
Trương Quân co chân thúc gối vào ngay giữa bụng Thanh Phong.
Mọi người chờ tiếng kêu thảm thiết của nó vang lên.
Thanh Phong khịt mũi, nó thấy chẳng có gì vui cả.

Huyệt thái dương của Trương Quân chợt thấy nhức nhối, hắn lấy súng chĩa vào huyệt thái dương của Thanh Phong rồi nói bằng giọng u ám: “Mày biết bảo tháp Linh Lung bằng vàng ở đâu, đúng không?”
Thanh Phong lắc đầu, nó không nhớ gì hết. Không biết từ lúc nào, trí nhớ của nó mỗi lúc mỗi kém, những thứ nên nhớ rõ giờ đây đều trở nên mơ hồ.
Trương Quân túm lấy tóc nó, xoay đầu nó đều nó đối mặt với hắn: “Mày là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Thanh Phong đáp: “Ta sống ở đây.”
Những người khác hít vào một hơi khí lạnh.
Trương Quân biến sắc, “Mày là… Cương thi bay?” Trong các loại cương thi chỉ có cương thi bay là hình dáng giống với con người, điểm này cũng giải thích được tại sao nó lại mặc quần áo của Trương Kiến Nghiệp, bởi vì vải vóc không dễ bảo tồn, không thể chịu đựng được sự dày vò của năm tháng như đám yêu quái giữ mộ. Bộ quần áo cũ kỹ sờn rách dưới đất càng khẳng định thêm lời nó nói, khiến mọi người tin rằng nó không phải con người.
Thanh Phong cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, nó lắc đầu đáp: “Không.”
“Vậy mày là thứ gì?”
“Ta là Thanh Phong.”
“Tao không hỏi tên mày, tao đang hỏi chủng loại của mày.”
Chủng loại? Chủng loại là cái gì?
Thanh Phong ngơ ngác.
Trương Quân bay lên đá thêm một cước vào bụng nó.
Thanh Phong ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn tên vừa đá mình té lăn ra đất và hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Trương Quân không giữ được nó thì mặt nóng lên, nảy ra suy nghĩ ác độc, “Thành thật trả lời câu hỏi, bằng không bố đây bắn cho một phát chết tươi.”
“Trương Kiến Nghiệp trúng đạn ở đầu.” Sở Hiểu Hải ngồi xổm xuống cạnh thi thể Trương Kiến Nghiệp, một tay kiểm tra thi thể, một tay lấy khoai tây lát chiên giòn ra ăn một cách tự nhiên, “Một phát lấy mạng.”
Tôn Phi Dương đứng kế bên hắn, mắt dán chặt vào thi thể, thỉnh thoảng lóe lên, sau đó không biết hắn nghĩ tới chuyện gì thú vị mà khóe miệng khẽ nhoẻn lên.
Tư Mã Thành Khẩn ngạc nhiên hỏi vợ: “Cương thi biết dùng súng à?”
Bà Tư Mã đáp: “Không biết nữa.”
Tôn Văn Hùng nói: “Nguy hiểm và bí mật lăng mộ này che giấu còn nhiều hơn trong tưởng tượng của chúng ta, rất khó nói chúng có biết hay không.”
Trương Phóng nghe gã trả lời cũng như không trả lời thì cười lạnh trong bụng: Khó nói thì thôi khỏi nói.
Sở Hiểu Hải khoan thai nói một câu: “Dù yêu quái giữ mộ biết dùng súng thì súng chúng lấy đâu ra chứ?”

Yên lặng.
Sở Diệm vốn bị gác qua một bên giờ đây lại nằm trong tầm ngắm của mọi người – Yêu quái không có súng, bọn họ có.
Sở Diệm chỉnh lại quần áo, thấy tất cả đang nhìn mình thì nói một cách bình tĩnh: “Tôi không mang súng.”
Trương Phóng nói: “Một mình cháu ở đây làm gì?”
Sở Diệm đáp: “Làm rớt đồ, quay lại tìm.”
Đồ? Bảo tháp Linh Lung bằng vàng?
Những người khác mặt không đổi sắc nhưng trong bụng lại thi nhau cười giễu.
Tôn Văn Hùng do dự nói: “Lúc đó Kiến Nghiệp nó…”
“Đã chết rồi.” Sở Diệm nói: “Con chỉ nhìn thấy hắn.” Hắn mà Sở Diệm nhắc tới đương nhiên là Thanh Phong.
Thanh Phong từ lúc Sở Diệm mở miệng nói chuyện đã không thể dời mắt khỏi mặt của hắn, bây giờ thấy hắn nhìn sang thì mắt bỗng sáng lên.
Sở Hiểu Hải đi đến bên Thanh Phong, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi có nhìn thấy ai giết người nằm dưới đất không?”
Thanh Phong ngơ ngẩn quay đầu nhìn hắn.
Sở Hiểu Hải quan sát Thanh Phong trong cự ly gần, cảm thấy người này tuy là nam nhưng trông mặt mũi lại như không ám chút mùi vị của nhân gian nào cả.
Thanh Phong cau mày, “Không thấy.”
Trương Quân rút chốt bảo hiểm của súng, dí sát hòng súng vào dưới cằm nó và cười lạnh bảo: “Mày chả biết gì hết thì giữ lại làm gì?”
“Đợi đã.” Tôn Văn Hùng đè vai hắn lại, “Bảo tháp Linh Lung không có trên người của hắn, nhất định hắn có đồng lõa. Chúng ta giữ hắn làm con tin, đợi đồng bọn của hắn tới cứu hắn.”
Trương Quân không hài lòng cho lắm, hắn quay lại nhìn Trương Phóng.
Trương Phóng mặt mày u ám nhưng vẫn gật đầu. Trong mắt tất cả những kẻ có mặt ở đây, một Trương Kiến Nghiệp chết đi thì ít đi một người được chia phần, có ai thật lòng muốn báo thù cho cháu mình chứ? Bảo tháp Linh Lung bằng vàng mới thật sự là điều bọn chúng quan tâm. Hiện tại nhà họ Trương thế lực đơn cô, không phải là lúc khư khư làm theo ý mình.
Sở Hiểu Hải vẫn không chịu buông tha Thanh Phong, hắn lại hỏi: “Ban nãy ngươi và anh của ta cứ quấn lấy nhau để làm gì? Cứ như là… chia của không đều vậy.”
Mọi người trong lòng nhoáng lên một ý nghĩ: Nhà họ Sở nội chiến? Tuy không rõ nguyên nhân do đâu nhưng với ba nhà còn lại thì đây là chuyện tốt.
Sở Diệm không nói nhiều mà chỉ ném thẳng túi xách cho Tôn Văn Hùng.
Tôn Văn Hùng nhận lấy túi xách, lúng túng cười bảo: “Cần gì phải vậy?”
Bà Tư Mã chen lời xoa dịu tình huống khó xử, “Kiến Nghiệp xảy ra chuyện, trong lòng mọi người đều thấy khó chịu. Hai cậu Sở đây muốn làm rõ chân tướng thì ngài Tôn cũng đừng từ chối.”
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ kiểm chứng cho cậu Sở.” Tôn Văn Hùng không mở bao ra mà chỉ dùng tay mân mê bên ngoài. Chất liệu túi của Sở Diệm vô cùng mềm mại để tránh bị kẹt trong trường hợp gặp phải hang động nhỏ hẹp. Tôn Văn Hùng miết một cái là có thể nhìn ra hình dáng của vật bên trong.
Tư Mã Thành Khẩn lo lắng nói: “Bảo tháp bằng vàng ấy quý lắm đấy, lỡ bị miết hư thì…”
Bà Tư Mã muốn khóc. Mụ đạp cho chồng một cú thật mạnh rồi nhỏ giọng bảo: “Tay nghề ngài Tôn thế nào chứ! Túi vừa vào tay anh ấy đã biết trong đó không giấu gì rồi, sờ sờ miết miết là cho chúng ta xem thôi.”
Tư Mã Thành Khẩn vỡ lẽ.
Tôn Văn Hùng miết xong một lần thì ném lại cho Sở Diệm, “Cậu Sở, ngại quá.”
Sở Diệm mỉm cười, chụp lấy túi xách đeo lại trên lưng.
Sở Hiểu Hải nói vô cùng thoải mái: “Anh, xin lỗi, em nghĩ quá nhiều.”
Sở Diệm đáp: “Em nghĩ quá ít.”
Sở Hiểu Hải biết nhất định hắn còn câu tiếp theo.
Quả nhiên Sở Diệm nghênh ngang nói: “Nếu nghĩ thêm một chút biết đâu đã giá họa cho anh được rồi.”
Tôn Văn Hùng đành đứng ra làm người giảng hòa, “Giờ đây là lúc cùng chung kẻ thù, chớ để chuyện nhỏ làm ảnh hưởng sự thuận hòa giữa đôi bên. Những tên quái vật kia núp trong bóng tối quan sát chúng ta, chúng ta nội chiến chính là đúng với ý nguyện của chúng.”
Hiếm khi bà Tư Mã cũng mở miệng phụ họa: “Ngài Tôn nói đúng lắm. Thử nghĩ mà xem, gian mộ lớn thế này mà chỉ đặt mỗi một chiếc quan tài, bên trong lại không có thi thể mà chỉ giấu tháp Linh Lung, mà chính cái tháp cũng rất kỳ lạ.”
Những người có mặt ở đây ngoài Thanh Phong ra thì ai lại chẳng phải tay lão luyện trong nghề, lúc trước là vì luôn có ấn tượng yêu quái giữ mộ không có đầu óc, giờ được bà Tư Mã chỉ ra thì tất cả đều tỉnh táo lại.
Tôn Văn Hùng nói: “Bà Tư Mã nói phải, đây rõ ràng là một cái bẫy dụ chúng ta tự tàn sát lẫn nhau!”
Sắc mặt Tư Mã Thành Khẩn khẽ đổi, trong lòng thầm thấy may mắn. Ban nãy gã từng bảo vợ cùng quay lại giành tháp, bị vợ gã cự tuyệt, giờ đây nghĩ lại đúng là tránh được một nạn.
Tôn Văn Hùng nhìn Trương Phóng: “Cụ Trương, anh thấy bây giờ…”
Trương Phóng biết gã không muốn tiếp tục dây dưa chuyện Trương Kiến Nghiệp, lão khà khà cười lạnh hai tiếng, “Chú Tôn làm chủ.”
Lời này lão nói bằng giọng quái gở vô cùng, Tôn Văn Hùng lại không để ý mà chỉ nói thật nghiêm túc: “Theo tôi thấy ở lại đây không phải là cách, hay là chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu là xuống tầng tiếp theo đi.” Chính vì tìm được đường xuống tầng dưới nên cả bọn mới quay lại, vốn định gọi Trương Kiến Nghiệp mang tháp cùng xuống, nào ngờ lại xảy ra chuyện.
Trương Quân nói: “Vậy di thể của Kiến Nghiệp…”
Quyết định này ngoài Trương Phóng ra không ai có thể làm chủ.
Trương Phóng nhìn những cặp mắt đang dán vào mình, thở dài một hơi, “Đặt vào quan tài đi. May mà đây cũng là một ngôi mộ, không thiếu nơi có thể an nghỉ.”
Giọng nói bi thương của lão khiến những người khác đều sinh ra cảm giác bầu bí thương nhau, giây phút này ở lại đây là Trương Kiến Nghiệp, vậy không biết tiếp theo sẽ là ai đây.
Tư Mã Thành Khẩn sờ vào vết chai trên tay bà Tư Mã, trong lòng chợt thấy khó chịu. Một cô gái tốt học ở nước ngoài nếu không phải vì mình thì sao lại phải lên núi xuống biển, tiếp xúc với người chết thế này?
Bà Tư Mã lấy gã đã lâu, thấu hiểu tấm lòng của nhau, mụ quay lại mỉm cười với gã.
Tư Mã Thành Khẩn nhỏ giọng rù rì: “Làm xong chuyến này tụi mình nghỉ đi.”
Bà Tư Mã ngẩn ra. Nào phải mụ chưa từng mong chờ ngày ấy, nhưng mụ quá hiểu chồng mình, nghe nói ở đâu có mộ là hai chân Tư Mã Thành Khẩn cứ như được lên dây cót, có cản cũng không cản được. Mụ theo gã chạy ngược chạy xuôi cả nửa đời người, đã chuẩn bị sẵn tinh thần chỉ khi nào gã gãy một chân hoặc già quá không đi nổi mới chịu bỏ nghề, giờ đây lời hằng mong đợi lại xuất hiện sớm hơn dự định của mụ quá nhiều khiến mụ không dám tin vào tai mình.
Tư Mã Thành Khẩn nói: “Chẳng phải em vẫn luôn mong muốn có con sao?”
Khóe mắt bà Tư Mã ươn ướt. Muốn có con cái với những người đàn bà khác mà nói vốn là tâm nguyện rất đỗi bình thường, với nhà bọn họ lại là trở ngại. Tư Mã Thành Khẩn là người ngay thẳng, mụ vẫn sợ chồng bên ngoài chịu thiệt nên sau khi kết hôn, lần nào ra ngoài cũng là hai người cùng đi, chuyện sinh con đẻ cái không thể nào không trì hoãn. Mụ đã không còn trẻ, cứ tiếp tục như vật thì tính nguy hiểm khi sinh càng cao. Mụ luôn giấu kín những trăn trở, tiếc nuối ấy trong lòng, hết năm này qua năm khác chúng đã biến thành một cái gút khó gỡ, nào ngờ cuối cùng cũng có một ngày được chính chồng mình chính tay tháo ra.
Tư Mã Thành Khẩn không ngờ người vợ không sợ trời, không sợ đất của mình hôm nay chỉ vì một câu nói của mình là cảm động đến rớm lệ, trong lòng gã càng thấy chua xót, gã quàng qua ôm vai vợ và nói: “Lần này tụi mình đã hứa với nhau, nếu anh nuốt lời, em cứ… Em cứ lấy xích khóa mạng của nhà họ Trương trói anh lại thật chặt.”
Bà Tư Mã mỉm cười nện cho gã một quyền, “Mình nghĩ hay nhỉ, khóa mình lại ai thay tã lót cho con hử?”
Nghe vợ nói vậy, gã cũng biết trong lòng mụ đang rất vui sướng, bất giác gã cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, kìm lòng không đặng bèn kéo mụ qua ôm ấp, vuốt ve.
Bà Tư Mã ngại ngùng muốn đẩy gã ra nhưng lại có chút không nỡ nên buộc phải vùi mặt vào hõm vai chồng, để mặc gã dẫn đi.
Có điều ở đây không mấy ai chú ý đến cảnh tình cảm nồng thắm của vợ chồng họ. Sau khi Sở Hiểu Hải cùng Trương Quân hợp sức đưa thi thể Trương Kiến Nghiệp vào quan tài, Trương Phóng lại cảm thấy nếu hắn trần truồng xuống dưới thì quá mất mặt nên bảo Trương Quân lấy quần áo Thanh Phong bỏ lại mặc lên cho hắn – Vì bộ của Trương Kiến Nghiệp đang mặc trên người Thanh Phong, Thanh Phong bị trói nên không cởi ra được.
Đợi Trương Quân mặc xong quần áo, đóng kín nắp quan tài lại, Trương Phóng vịn vào quan tài tụng một đoạn kinh vãng sanh. Bọn họ loay hoay mãi một lúc làm đám người Tôn Phi Dương vô cùng sốt ruột.
Trương Phóng nói: “Đi thôi.”
Tôn Văn Hùng an ủi lão: “Anh à, sau này chúng ta sẽ quay lại đón nó.”
Trương Phóng nói: “Không biết có còn cơ hội đó hay không.”
Câu này nghe có vẻ không được may mắn cho lắm.
Những người có mặt nghe thấy đều không vui, nhưng nể tình Trương Kiến Nghiệp mới mất nên không ai tiện nổi giận, cả đám chỉ đành bực dọc đi ra ngoài.
Tôn Văn Hùng đi trước dẫn đường, Thanh Phong theo sau Sở Diệm, dây xích nằm trong tay Trương Quân.
Sở Hiểu Hải đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi quen anh của ta à?”
Ban đầu Thanh Phong không biết hắn đang nói chuyện với mình, đến lúc hắn lấy cùi chỏ thúc nó một cái nó mới có phản ứng. Nó ngờ vực hỏi: “Anh ngươi là ai?”
Sở Hiểu Hải: “Là cái người mà ngươi cứ nhìn suốt đấy.”
Thanh Phong vô thức lại ngước lên nhìn bóng lưng Sở Diệm.
“Ngươi quen anh ấy?”
“Không.” Thanh Phong do dự đáp. Từ giây phút nhìn thấy Sở Diệm, trái tim của nó cứ như bị đặt trên đầu ngọn sóng, theo làn sóng nhấp nhô mà thấp thỏm không yên, có thứ gì đó giấu sâu trong làn sóng như muốn trồi lên mặt nước bất cứ lúc nào… Nhưng cuối cùng vẫn không trồi lên được. Thứ cảm xúc phức tạp ấy khiến nó không thể nào phân rõ rốt cuộc nó đang vui hay buồn, nhưng nói chung trong tim cứ có gì đó rất xúc động. Chỉ muốn đến gần người đó hơn một chút, đến gần thêm một chút, thêm một chút.
Sở Hiểu Hải hỏi: “Ngươi nhìn anh của ta làm gì?” Hắn cảm giác đối phương sẽ không nói dối.
Thanh Phong cúi đầu ngẫm nghĩ rồi chợt thốt lên: “Đẹp.”
Sở Hiểu Hải: “…”
Trương Quân nói: “Cậu nói vớ vẩn gì với tên quái vật đấy vậy!”
“Em chỉ buồn bực thôi mà.” Sở Hiểu Hải ngừng lại một chút rồi lại không kìm được phải hỏi: “Ta không đẹp sao?” Sở Diệm đẹp mã hắn biết mà, nhưng mặt mũi hắn cũng đâu đến nỗi, sao Thanh Phong không dán mắt vào hắn cơ chứ.
Thanh Phong quay sang nhìn hắn, dường như lúc này mới chú ý có một người như hắn ở đó. “Chắc cũng tạm.”
“…” Sở Hiểu Hải nói: “Nhất định ngươi quen anh của ta.” Bằng không đã chẳng lé nặng dữ vậy.
Thanh Phong mơ màng nhìn theo bóng lưng Sở Diệm. Có thật là quen biết y hay không? Nếu quen tại sao không hề có chút ký ức nào cả? Còn nếu không quen thì sao lúc nhìn thấy y, cảm giác đau thương và thân thiết kia lại do đâu mà có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.