Edit: Chè
Khi tiếng gõ cửa nhà số 12 Quảng trường Grimmauld vang lên, Harry Potter đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn thưởng thức bánh pudding bò bít tết và thận do Kreacher làm.
Đây là ngày nghỉ đầu tiên của cậu ấy… Tạ ơn trời đất, vị Chúa cứu thế tài giỏi – ngài Thần Sáng rốt cuộc cũng đã chịu dừng làm việc để nghỉ ngơi một lát… mặc dù đây là kết quả từ sự cứng rắn kiên quyết của Hermione Granger:
“Tuy rằng vết thương của bồ đã sớm lành lại, nhưng mình không muốn có bất kỳ cái chết nào xảy ra ở Bộ Phép thuật đâu, bồ cần phải nghỉ ngơi, Harry.”
Cậu không cách nào có thể xoay chuyển được quyết định của cô nàng, vì vậy Harry Potter bắt đầu kỳ nghỉ dài của mình kéo dài đến hết tháng 12. Nhưng dường như Merlin lại muốn cậu làm một việc khác trong kỳ nghỉ dài đằng đẵng này, Harry từ từ đứng dậy, đi về phía cánh cửa, cậu yên lặng tự hỏi rốt cuộc là ai đã quấy rầy buổi trưa tốt lành này.
Là bé Teddy sao? Không phải, bà Andromeda đã nói với cậu rằng trước Giáng sinh hai ngày sẽ đưa bé đến đây, và hiện tại hai bà cháu đang đi nghỉ ở Ý. Hay là Hermione hoặc Ron? Không đúng, Harry lắc đầu phủ nhận, gần đây hai người họ cực kỳ bận rộn với công việc, hơn nữa cuối tháng này còn phải chuẩn bị làm đám cưới, không thể có thời gian để đến thăm cậu được. Cũng không phải là Kingsley, cũng không thể là Neville Longbottom, Harry lục tung các mối quan hệ xã giao của mình mà vẫn không thể tìm ra câu trả lời, nhưng cậu có linh cảm rằng: Sẽ chẳng có điều gì tốt lành đến với mình cả, lần này cũng giống vậy.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Harry ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt nhọn hoắt đâm sầm vào tầm mắt của cậu, Kreacher ở phía sau đã kịp phản ứng nhanh hơn cậu, tiếng hét chói tai của con gia tinh già đã hoàn toàn phá tan bữa trưa yên tĩnh này:
“Cậu chủ Malfoy!”
Bữa trưa của một người bỗng chốc trở thành hai người.
Harry Potter bất động nhìn chằm chằm Draco Malfoy ngay trước mặt, không từ nào khác ngoài “phức tạp” có thể miêu tả được trạng thái hiện giờ của cậu. Kreacher đang nhìn Malfoy bằng đôi mắt tha thiết to như quả cầu thủy tinh, người sau liếc qua bữa ăn trên bàn, nhìn lên Harry: “Tôi đã giải thích tất cả mọi thứ cần phải giải thích rồi, nếu cậu không thể chấp nhận nó cũng không sao, tôi chỉ có thể rời đi thôi.”
“Không cần.” Harry đáp lại ngay lập tức, cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt trên gương mặt của người kia, mới phát hiện ra đôi mắt xám xanh sắc bén của ngày xưa nay đã biến thành một vũng nước tù đọng vô hồn, “Ý tôi là, tôi tin tưởng cậu.”
Draco hơi nhướng mày: “Lời này được nói ra từ miệng cậu thật không quen, Potter.”
“Tôi tin vào Bùa huyết thống.” Harry nhìn Draco,
“Hơn nữa, tôi cần phải làm như vậy, có phải không?”
Draco nói một cách bình tĩnh: “Cậu là chủ nhân của ngôi nhà này, Potter, cậu có quyền quyết định tôi ở hay đi. Nếu không phải do Tử thần Thực tử phá hủy trang viên, tôi đã không tới làm phiền cậu. Sống chung cùng với một Slytherin nghèo túng chắc chắn sẽ khiến cậu khó chịu lắm, đúng không?”
“Nếu cậu không nói năng cay nghiệt như vậy, tôi nghĩ tôi có thể thử thích ứng với điều đó.” Harry hừ giọng, “Cậu có thể đi vào.” Cậu dừng lại một chút, “Xét thấy tình hình hiện tại của cậu đang rất nguy hiểm, tôi nghĩ nếu Sirius ở đây, chú ấy cũng sẽ đồng ý thôi.”
Draco thở phào nhẹ tới mức khó nhận ra, hắn đứng dậy rời khỏi bàn ăn Harry liếc nhìn sang Kreacher, con gia tinh già ngay lập tức dẫn Malfoy lên lầu. Cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, Draco đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu lại nhìn Harry.
“Có chuyện gì vậy?” Harry nói, hiện tại bây giờ cậu thấy miếng bánh thận trước mặt mình thật vô vị.
“Không có gì đâu.” Ánh mắt Draco lóe lên trong chốc lát, hầu kết hắn lên xuống hai lần, mơ hồ toát ra hai âm tiết, sau đó đi theo sau Kreacher biến mất ở trên hành lang lầu hai.
Harry Potter ngây ngốc nhìn chằm chằm lối đi cầu thang, tấm vải nhung đỏ che khuất chân dung bà Black bị ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ nhuộm vàng một góc, hôm nay tấm vải nhung che bà Black không còn ầm ĩ như ngày xưa nữa. Cậu không biết vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không… một Malfoy đã nói lời “Cảm ơn” với cậu.
Hoặc là Draco Malfoy.