Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 42: Đêm mưa xao động (1)




"Con ngồi xem tivi đi, mẹ đi nấu cơm đã!" Ninh Lạc đem đồ giấu kỹ rồi sau đó mới đi ra, Diệp Thiên rất ít xem tivi, chỉ là ngẫu nhiên mở lên xem tin tức, hắn chuẩn bị lên mạng, thế nhưng mà phát hiện mình không có máy tính, đành phải hướng Ninh Lạc hỏi mượn laptop của nàng để sử dụng. "Mẹ kế, người đưa cho ta mượn laptop một chút, ta muốn lên mạng tìm kiếm một số tư liệu!" Diệp Thiên chuẩn bị quá trình xây dựng bệnh viện mới, đại khái cũng cần phải tìm hiểu về tài chính, chính sách, vân...vân, mở bệnh viện riêng là ước mơ của phụ thân năm đó, tuy sau đó phụ thân từ bỏ y khoa tiến vào thương trường, nhưng giấc mộng của hắn chưa bao giờ thay đổi. "Ở đầu giường đó, tự mình đi lấy đi!" Ninh Lạc đi đến phòng bếp, nghe được Diệp Thiên muốn mượn Laptop, nàng quay đầu lại nói vọng ra.
Diệp Thiên lấy laptop của Ninh Lạc ra, sau đó ra phòng khách ngồi trên salon mở tivi xem một chút diễn đàn kinh tế, rồi xem qua những thứ liên quan đến tài chính trên website một lượt, sơ bộ tính ra, cần ít nhất 2000 vạn, mà đây vẫn chỉ là bệnh viện có quy mô trung bình mà thôi.
Cái này còn không tính đến phí khơi thông quan hệ, mời khách ăn cơm và các loại phí tổn đi tặng các loại lễ vật, muốn ở trong nước mở một bệnh viện xa hoa phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nhưng vô luận nhiều phiền toái đến đâu hắn cũng sẽ làm, coi như là hắn đền bù tổn thật cho phụ thân dù nhiều năm qua đi nhưng vẫn tiếc nuối như vậy.
Thời điểm chuẩn bị tắt trang web, Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới tấm danh thiếp kia, quyết định tìm kiếm tra cứu một chút, xem có thể tìm được chút manh mối nào hay không, nhưng sau khi hắn nhập tên Hoàng Thế Văn, lại xuất hiện mấy trăm kết quả, không thể có được chút dữ liệu nào liên quan đến người hắn cần tìm, hơn nữa Diệp Thiên cũng không biết hình dáng Hoàng Thế Văn như thế nào, xem ra trong chốc lát đành phải tạm dừng.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh rầm rầm, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ban công, chỉ thấy trời bỗng nhiên mưa to, ngay sau đó một tia chớp chói mắt sáng lên, lập tức bầu trời truyền đến âm thanh đùng đùng, cuối cùng ầm vang một tiếng, một thứ tiếng đinh tai nhức óc nổ vang vọng đến, khiến cho bầu trời nhìn như muốn nứt ra. "Ah..." Trong phòng bếp Ninh Lạc bị dọa hét to một tiếng, Diệp Thiên tranh thủ thời gian vừa gập máy tính xuống liền xông vào phòng bếp, chỉ thấy Ninh Lạc thở dài một hơi, vỗ nhè nhẹ vòa lồng ngực của mình, "Làm ta sợ muốn chết, như thế nào lại giống như bom nổ đến thế chứ!" "Không có sao chứ?" Diệp Thiên đi vào phòng bếp hỏi.
Ninh Lạc giảo hoạt cười cười, nói: "Con ngoan, mẹ hiện tại có một cái nhiệm vụ giao cho ngươi!" "Nhiệm vụ gì?" Diệp Thiên vẻ mặt mờ mịt.
Ninh Lạc đem dao phay đưa cho Diệp Thiên, cười ha hả mà nói: "Giúp mẹ nấu cơm a!" Ninh Lạc từ nhỏ đã sợ sấm sét, chỉ cần tưởng tượng ra tiếng sấm, nàng sẽ rất khó tập trung tinh lực làm việc, cho nên đành phải để lại cho Diệp Thiên làm rồi.
Diệp Thiên ở nước ngoài sống một mình độc lập lâu như vậy, đã luyện được trù nghệ, đúng ra mà nói thì là do hắn bị lão đầu tử bức đi học nấu ăn, sư phụ Diệp Thiên tuy ở nước ngoài một mình hơn mười năm, nhưng ăn không quen cơm Tây, cho nên chỉ cần Diệp Thiên không bận việc gì là lại để cho hắn nấu cơm, khẩu vị càng ngày càng xảo quyệt, Diệp Thiên không thể không tăng cường trù nghệ để lấy lòng lão đầu tử, nếu không ổng cũng không dạy cho hắn công phu cùng y thuật. "Được rồi, hiếu kính mẹ kế là điều nên làm đấy, đúng rồi, mẹ kế có thể giặt giúp ta quần áo một chút có được không?" Việc mà Diệp Thiên không muốn làm nhất chính là giặt quần áo, lúc trước cùng lão đầu tử ở chung một chỗ, còn phải giúp lão nhân gia ông ta giặt quần áo lót, khiến cho cảm giác của Diệp Thiên trở nên vô cùng hắc ám.
Ninh Lạc nói: "Không ngờ ngươi lại là người tính toán chi li như vậy! Ngoài miệng nói thật dễ nghe, hiếu kính mẹ, nguyên lai là muốn mẹ giúp ngươi giặt quần áo rồi mới chịu nấu cơm, được rồi, xem như tội nghiệp con trai, hôm nay sẽ giúp ngươi giặt một lần, bất quá lần sau không thể làm như thế này nữa, trong nhà có máy giặt, quần áo vò qua rồi bỏ vào máy giặt là xong rồi." "Con có không thói quen dùng máy giặt a!" Diệp Thiên nhún nhún vai cười nói.
Ninh Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào nhà vệ sinh xem xét, Diệp Thiên thay quần áo rồi ném vào cái sọt bên trong, nhưng trong đó lại có đồ lót, Ninh Lạc lập tức mặt đỏ tới mang tai, Xú tiểu tử, vậy mà muốn để cho ta giúp hắn giặt quần áo lót!
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.