Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 76: Sĩ khả sát bất khả nhục




Nữ nhân này trước kia là vì khẩn trương cho nên không có bận tâm những chuyện này, hiện tại bệnh tình đã được xác định lập tức trở mặt, mọi người cũng không ngờ nữ người bệnh này có thể làm như vậy. "Ngươi không nên hiểu lầm, ta là vì để chẩn đoán chính xác, cho nên mới phải để cho bác sĩ Diệp giúp ngươi kiểm tra!" Nghiêm Uyển Đình nhẫn nại giải thích, hiện nay quan hệ xã hội có rất nhiều mâu thuẫn, nếu dùng ngôn từ không cẩn thận..., rất có thể sẽ tạo thành xung đột. Bệnh viện nào cũng đều đã từng thấy cảnh bác sĩ bị đánh, cho nên trong viện ngữ khí của bác sĩ nhất định phải nhu hòa, không làm gay gắt thêm những mâu thuẫn.
Thế nhưng Nghiêm Uyển Đình giải thích cả buổi nữ bệnh nhân này căn bản không có nghe lọt tai, "Ngươi nói vì chẩn đoán chính xác đúng không, vậy bệnh viện các ngươi nhiều bác sĩ như vậy vì cái gì hết lần này tới lần khác lại để cho một bác sĩ nam tới giúp ta chẩn đoán, còn dùng tay nhét vào phía dưới ta nữa..." "Các bác sĩ khác đang bận, mà Diệp bác sĩ đang ở ngay tại hiện trường, tìm hắn giúp ngươi chẩn đoán chính xác cũng là vì muốn mau chóng giúp ngươi chẩn đoán bệnh, chỉ có tra ra nguyên nhân chảy máu chúng ta mới có thể chữa trị tốt giúp ngươi dược." Nghiêm Uyển Đình bất đắc dĩ giải thích nói, nói nhiều như vậy đối phương lại cố tình không hiểu, khiến cho nàng có chút bất đắc dĩ.
Hiện tại trong bệnh viện, bác sĩ phụ khoa nam có rất nhiều, mà bên nam khoa cũng có nữ bác sĩ, bởi vì cái gọi là thầy thuốc là cha mẹ, tuyệt đại đa số bác sĩ thời điểm trị liệu đều không thể có tâm tư không đứng đắn được.
Nữ bệnh nhân càng nghĩ càng hỏa đại, lập tức ngữ khí nói chuyện cũng cường ngạnh mà bắt đầu..., "Y tá kia vẫn còn đứng ở đó, ngươi như thế nào lại không cho y tá hỗ trợ chẩn đoán chính xác? Ta thấy rõ ràng là ngươi để cho tên bác sĩ này đến chiếm tiện nghi của ta!" Diệp Thiên cảm thấy nữ nhân này rất vô tri, y tá tài giỏi thì bác sĩ sống sao? Nàng kia tại sao vẫn phải làm y tá, không trực tiếp mặc áo blouse trắng luôn cho rồi! "Ta chỉ là y tá, không thể làm việc như bác sĩ được!" Tiểu hộ sĩ ở một bên nói, nữ người bệnh đột nhiên thẹn quá hoá giận tát một cái vào mặt nàng ta, ngay lúc bàn tay của nàng sắp đánh đến mặt y tá, Diệp Thiên như thiểm điện xuất thủ, giữ chặt lấy tay nữ bệnh nhân kia.
Diệp Thiên trầm giọng nói: "Tiểu thư, ngươi không thể tiếp nhận ta có thể hiểu được, nhưng ngươi đừng cố tình gây sự, chúng ta chỉ là muốn chữa trị tốt cho ngươi, nếu như ngươi cảm thấy không ổn có thể đi bệnh viện trách cứ!" "Thả ta ra, cái tên vô sỉ hạ lưu bại hoại!" Nữ bệnh nhân lớn tiếng mắng, làm cho người nhà bệnh nhân đi ngang qua cũng kiễng mũi chân ngó qua cửa kính, chỉ chốc lát sau tụ tập rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Nghiêm Uyển Đình lo lắng sự tình càng náo càng lớn, muốn để cho Diệp Thiên rời đi trước, thế nhưng bệnh nhân kia lôi kéo Diệp Thiên không chịu buông tay mà náo loạn..., rất nhanh kinh động đến lãnh đạo bệnh viện.
Người tới là một vị phó viện trưởng, cùng hai gã bảo an, phó viện trưởng tai to mặt lớn đi tới cửa phòng bệnh, "Mọi người nhường một chút, viện trưởng nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý chuyện này." Bảo an dẫn đầu bộ dạng nịnh nọt ton hót nói.
Người xem vây quanh ở cửa phòng bệnh thấy náo nhiệt nghe nói viện trưởng đến rồi, nhao nhao nhường đường, Mã Đức Hoa bụng phệ đẩy cửa đi vào, Nghiêm Uyển Đình vẫn còn đang giải thích cho người bệnh, nhưng bệnh nhân nữ kia vẫn giữ chặt quần áo Diệp Thiên không chịu buông tay, mới đầu đang phàn nàn biến thành lừa bịp tống tiền, đòi bệnh viện phí bồi thường tổn thất tinh thần. "Chuyện gì đã xảy ra?" Mã Đức Hoa hai tay chắp sau lưng hỏi. Hắn không biết Diệp Thiên, nhưng nghe nói Tôn Mai rời đi có quan hệ với Diệp Thiên, không nghĩ tới Diệp Thiên là bác sĩ còn trẻ đến như vậy, hắn ngấp nghé tư sắc Tôn Mai từ lâu, nhưng bởi vì lão công Tôn Mai là cục trưởng cục vệ sinh nên không dám làm càn. "Mã viện trưởng, sự tình là như thế này..." Nghiêm Uyển Đình đem chuyện vừa mới xảy ra nói một lần, thế nhưng người bệnh kiên quyết không thừa nhận, một mực chắc chắn nói Diệp Thiên xốc chăn mền của nàng lên thò tay vào chỗ đó đòi kiểm tra nàng.
Mã Đức Hoa lập tức nhíu mày, "Diệp Thiên, ngươi thân là bác sĩ chẳng lẽ không biết quy định sao, kiểm tra bệnh nhân nữ nhất định phải có người ở đây!" "Chúng ta lúc ấy đều ở đây!" Nghiêm Uyển Đình chỉ vào y tá nói, y tá cũng gật gật đầu chứng minh Nghiêm Uyển Đình lời nói đúng sự thật.
Mã Đức Hoa tựa hồ đối với Diệp Thiên rất có thành kiến, nhưng dù sao việc này liên quan đến thanh danh bệnh viện, hắn nói với bệnh nhân: "Xin chào, ta là viện trưởng bệnh viện, cô bất mãn việc gì có thể nói với ta, chúng ta quyết không nhượng bộ bất cứ hành vi sai trái nào, chúng ta sẽ không thiên vị bác sĩ, cũng sẽ không tiếp nhận hãm hại vô lý, lời nói của chúng ta sẽ được ghi chép lại, tương lai nếu là cần lên tòa án, chúng ta sẽ mang lên cho quan toà." Nữ bệnh nhân nghe xong lập tức sợ hãi, chuyện này chính là nàng đang cố tình gây sự, nếu thật sự đưa tới tòa án, nàng sợ không chịu đựng nổi, cuối cùng sau một hồi hòa giải với phó viện trưởng, yêu cầu Diệp Thiên xuất ra 500 đồng tổn phí tinh thần cho người bệnh này.
Diệp Thiên không quan tâm 500 đồng bạc lẻ, hắn quan tâm danh dự của mình, nếu bồi thường tiền, vậy thì chính là thừa nhận mình đã làm sai, chuyện này từ đầu đến cuối Diệp Thiên đều không cho là mình có bất kỳ một sai lầm nào, lúc đó có hai người ở đây, hắn chẩn đoán bệnh hoàn toàn phù hợp với quy trình của bệnh viện.
Huống hồ, bệnh nhân kia không nghe bác sĩ dặn dò, mạo muội để bạn trai ở lại bệnh viện qua một đêm, hai người kích tình đến nỗi xuất huyết, lúc ấy tình huống khẩn cấp, Nghiêm Uyển Đình mới mời Diệp Thiên hỗ trợ chẩn đoán cho chính xác. "Tiền ta sẽ không bồi thường, muốn thì bệnh viện tự chi trả, ta không có làm sai!" Diệp Thiên thản nhiên nói.
Mã Đức Hoa không nghĩ rằng một bác sĩ mới tới trẻ tuổi như vậy mà chống đối lại mình, lập tức xụ mặt, lạnh lùng nói: "Làm bậy, quả thực là làm bậy rồi, chúng ta là Bạch Y thiên sứ, chăm sóc người bệnh chính là thiên chức của chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể muốn làm gì thì làm ah! Kiểm tra bệnh không có sai, nhưng ngươi đây là cái thái độ gì?" Diệp Thiên âm thầm cười lạnh, một bệnh viện có viện trưởng như vậy, khó trách chỉ đứng cuối trong top 5.
Nếu như chính mình làm sai..., Diệp Thiên sẽ không vì bất cứ điều gì mà từ chối, dù cho bồi thường mười vạn trăm vạn hắn cũng cam tâm tình nguyện, nhưng rõ ràng mình không có sai, tại sao còn muốn mình bồi thường? "Vậy ngài nói ta là thái độ gì?" Lúc ấy vị phó viện trưởng này không ở đây, hoàn toàn là nghe lời nói một phía của bệnh nhân, Diệp Thiên cảm thấy viện trưởng này quả thực là nước vào não rồi. "Ngươi dám ăn nói thế à!" Một tên bảo an quát lớn: "Đây là Mã viện trưởng, một bác sĩ nho nhỏ mà còn dám phản ứng sao!" Bảo an này cùng Mã Đức Hoa có chút quan hệ họ hàng, cho nên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng giáo huấn Diệp Thiên.
Diệp Thiên không muốn gây chiến trong phòng bệnh, cho nên nhịn xuống, nếu ở bên ngoài Diệp Thiên đã sớm tát vào mặt của hắn rồi. "Tiền ta sẽ không bồi thường, nếu như ngươi không hài lòng lúc nào cũng có thể khai trừ ta!" Diệp Thiên tới nơi này vốn không có ý định ở lại lâu, chỉ là bởi vì Ninh Lạc làm ở chỗ này nên hắn mới tới, hiện tại Ninh Lạc đã rời đi, hắn có làm hay không không sao cả.
Diệp Thiên mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Mã Đức Hoa, quay người ly khai phòng bệnh.
Mặt Mã Đức Hoa lúc đỏ lúc trắng, làm phó viện trưởng nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên bị một tên bác sĩ nho nhỏ bỏ qua, lập tức một vòng âm lãnh chi sắc hiện lên trên mặt hắn. "Ngươi yên tâm, bệnh viện nhất định sẽ cho ngươi một đáp án thỏa mãn, loại con sâu làm rầu nồi canh này, bệnh viện chúng ta tuyệt đối không nuông chiều!" Mã Đức Hoa nói với nữ bệnh nhân sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghiêm Uyển Đình cùng tiểu hộ sĩ cũng lập tức đi theo ra ngoài, bọn họ cũng cảm thấy Diệp Thiên quá vọng động rồi, tại sao lại gây thù với cái tên có thù tất báo Mã Đức Hoa này chứ.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.