Tôi đành bất lực đi cùng cô ấy vào thang máy, kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối. Thẩm Vi nghe rất chăm chú, đến đoạn kể về Thẩm Minh thì cười phá lên rất to. Thẩm Vi cứ cười suốt cho đến khi tới cửa công ty.
Tôi cũng bị cô ấy lây, khóe môi cứ cong lên mãi. Nhưng nụ cười của cả hai đứa vụt tắt khi nhìn thấy Trương Sâm ở ngay cửa công ty. Trương Sâm đang làm thủ tục nhận việc, nghe tiếng cười của chúng tôi bèn quay phắt đầu lại.
Vừa nhìn thấy Thẩm Vi đứng cạnh tôi, mắt anh ta sáng rực lên. Ánh mắt cứ như bị dính chặt vào người Thẩm Vi, không rời đi được. Thẩm Vi theo bản năng nhíu mày, cô ấy không thích kiểu nhìn chằm chằm như vậy. Ánh mắt đó quá lộ liễu, như thể muốn nhìn thấu cả người cô ấy.
Tôi kéo nhẹ Thẩm Vi ra sau lưng, che bớt tầm nhìn của Trương Sâm. Lúc này, ánh mắt của Trương Sâm mới lờ đờ chuyển sang tôi. Một lúc sau, anh ta cười khẩy một tiếng, trợn trắng mắt về phía tôi rồi quay lưng điền nốt vào đơn xin việc.
Thẩm Vi kéo tay áo tôi, thì thầm vào tai: "Anh ta đúng là quá đáng, đã chia tay với cậu rồi mà còn cố tình vào công ty chúng ta làm gì không biết, tớ không thể chịu nổi anh ta."
"Hay là để tớ bảo anh trai tớ đuổi việc anh ta đi."
Thẩm Vi thở dài, nói nhỏ: “Tớ thật sự không thích anh ta." Công ty này là của nhà Thẩm Vi. Thẩm Minh lại là CEO của công ty. Muốn đuổi việc một ai đó thì dễ như trở bàn tay. Nhưng chưa cần thiết phải làm ầm ĩ lên chỉ vì một nhân viên quèn như Trương Sâm.
"Đừng làm phiền anh trai cậu nữa, tôi đoán anh ta làm dưới trướng tôi không được mấy ngày đâu."
Tôi an ủi Thẩm Vi, nhưng cô nàng có vẻ không tin lắm: "Thật hay giả vậy?
Tôi cười gật đầu, đương nhiên là thật rồi. Tôi và Trương Sâm ở bên nhau hơn năm năm, tôi quá hiểu anh ta mà. Anh ta đã quen ở vị trí cao hơn trong mối quan hệ này. Vì vậy tôi dám chắc, khi biết tôi là lãnh đạo của anh ta, anh ta nhất định sẽ không chịu nổi.
Tôi đoán quả không sai.
Sau khi nhìn thấy tôi và nghe nhân sự giới thiệu về vị trí của tôi, nét mặt Trương Sâm có chút méo xệch. Tôi vẫn mỉm cười chào anh ta: "Trùng hợp thật đấy."
Trương Sâm mặt lạnh tanh, có vẻ không muốn nói chuyện với tôi.nNhưng sau khi người phụ trách nhân sự giao anh ta cho tôi, họ liền rời đi. Trương Sâm hết cách, đành tự tìm một chỗ ngồi xuống cạnh tôi.