Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ

Chương 30: Chị đến sủng em đi




Dung Tiểu Kỳ tức hận nghĩ, nhất định là Trạm Hải Lam nữ nhân này rất am hiểu thuật mê hoặc tâm trí người, cho nên làm nàng sản sinh ảo giác cùng cảm giác, nàng thế nào sẽ đối Trạm Hải Lam có tình cảm đặc biệt đây?
Tuyệt đối sẽ không.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, đúng lý hợp tình nói: "Chị là người đại diện của em, em đương nhiên cho rằng chị sẽ đối em phá lệ chiếu cố."
Trạm Hải Lam vững vàng nói: "Chị là người đại diện của em không sai, thế nhưng chị cũng là tổng giám chế bộ phim này, chị nếu quá mức khen ngợi em, sợ rằng chẳng những không đem được chỗ tốt cho em, trái lại sẽ đem em đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, cho em tăng phiền não."
Dung Tiểu Kỳ thật không biết Trạm Hải Lam nói như vậy đến tột cùng xuất phát từ mục đích tốt cho nàng, hay chỉ muốn tùy tiện tìm một lý do để ứng phó, thế nhưng nhìn nàng ấy dáng vẻ nghiêm trang...
Dung Tiểu Kỳ chợt nghĩ, Trạm Hải Lam tuy rằng luôn luôn dáng vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian, thế nhưng nàng ấy cũng chưa từng lừa dối qua nàng.
Trạm Hải Lam hình như trời sinh sẽ không nói lời nói dối. Hay là nàng ấy chỉ chọn không đem sự thật nói toàn bộ mà thôi.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác, Trạm Hải Lam như vậy giảo hoạt, làm cho tâm ngứa.
"Đó là em hiểu lầm chị sao?" Dung Tiểu Kỳ nói, có vẻ rất bất đắc dĩ, Trạm Hải Lam giải thích cẩn thận, nàng cũng không thể đem phiến diện của bản thân ngạnh dán trên người Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Chị hiểu được."
Dung Tiểu Kỳ tức giận nói: "Chị hiểu được cái gì? Chị như vậy đứng ở đỉnh cao, làm sao có thể hiểu được tâm tình của em."
Trạm Hải Lam nhàn nhạt nói: "Chị cũng từng bắt đầu từ nơi thấp nhất, chậm rãi tích lũy mà đến được hôm nay, chị cũng không phải xuất thân là thiên kim tiểu thư."
"Cái gì?" Dung Tiểu Kỳ có chút không giải thích được, từ thông tin nàng biết đến, Trạm Hải Lam hẳn là một vị tiểu thư gia tộc bối cảnh hiển hách, dưới quang hoàn gia tộc giúp đỡ đi lên đỉnh sự nghiệp, chẳng lẽ không đúng sao?
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, nói: "Làm sao vậy? Lẽ nào em cũng giống như những người kia, nghe được chị là thế nào thượng vị, thế nào một bước lên mây?"
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu, đang muốn biện giải, Trạm Hải Lam còn nói: "Chị còn nhớ kỹ thời gian chị lần đầu tiên làm người đại diện, bởi vì đem khẩu vị cà phê yêu thích của nghệ nhân nhớ lầm, bị hung hăng mắng cho, nếu không phải sư phụ đã từng dẫn dắt chị thay chị cầu tình, chị khả năng bị cuốn gói tại chỗ."
Dung Tiểu Kỳ nhìn nàng, cảm giác có chút bất khả tư nghị. Trạm Hải Lam chậm rãi nói: "Nguyên nhân chính là chị từ chỗ thấp bắt đầu, cho nên mới biết việc nào phải làm, việc nào không nên làm, đường kia là kính vỡ, đường kia là bẫy rập. Em bây giờ còn muốn hoài nghi chị sao?"
Trạm Hải Lam nói đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hoàn toàn không có mảy may miễn cưỡng cùng kẽ hở, Dung Tiểu Kỳ nghe được rõ ràng, nhất thời chính là không thể tin được.
Trạm Hải Lam cũng làm qua người đại diện cấp thấp, từng bị nghệ nhân khi dễ sao?
"Em cũng không biết chuyện này của chị, cho nên..." Dung Tiểu Kỳ nhẹ giọng nói.
Trạm Hải Lam lắc đầu: "Không sao, chị vốn là chưa từng cùng người khác nhắc qua, em đương nhiên sẽ không biết."
Dung Tiểu Kỳ có chút kinh ngạc, chưa từng cùng người khác nhắc qua? Vậy Trạm Hải Lam nói cùng nàng, là có ý tứ gì?
Là nói, trong ngực Trạm Hải Lam, nàng cùng người khác bất đồng sao?
Dung Tiểu Kỳ vừa toát ra ý niệm như thế trong đầu, liền muốn phiến bản thân một cái tát, nàng để làm chi chú ý vấn đề địa vị của mình trong lòng Trạm Hải Lam, nàng cũng không phải muốn cùng Trạm Hải Lam hẹn hò, quan tâm những chuyện này để làm gì?
Thật là coi thường chính mình.
Nàng nếu đã là nghệ nhân của Trạm Hải Lam, vậy hẳn là nên nắm chặt quyền lợi làm tài nguyên của Tinh Quang truyền thông, cần diễn xuất thì diễn xuất, cần công khai thì công khai, cần người hắc thì người hắc, cần ngoan thì ngoan.
Bạch Ngọc Lan vốn nhìn quen đao quang kiếm ảnh giới giải trí, vẫn hay như thế cùng nàng nói, nàng cũng âm thầm chấp nhận.
Cho nên, hiện tại cùng Trạm Hải Lam hồi ức quá khứ vô ích làm gì?
Cũng không phải cùng Trạm Hải Lam diễn nhân vật trong phim quỳnh dao, ngâm thơ đối ẩm nhìn tuyết ngắm ánh trăng.
Dung Tiểu Kỳ thở dài, nói: "Vậy kế tiếp nên làm gì? Còn có vai diễn mới sao?"
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, mỉm cười: "Cứ như vậy gấp? Không tìm một thời gian nghỉ phép sao?"
Dung Tiểu Kỳ uống một ngụm rượu đỏ, lắc đầu nói: "Em thích bận rộn một chút, có lẽ gần đây đã quen như vậy rồi."
Trạm Hải Lam suy nghĩ một chút, nói: "Chị có thể đề cử em đi một làng du lịch, nơi đó hoàn cảnh cùng thực vật cũng không sai, đại thể là bảo mật thông tin khách hàng rất tốt, không có truyền thông quấy rối."
Dung Tiểu Kỳ một ngụm xin miễn: "Không cần, em trong nhà đọc sách, xem tivi liền tốt."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Sẽ không buồn chán sao?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Cho nên mới muốn chị giúp em tìm chút chuyện để làm."
Trạm Hải Lam nâng lên rượu đỏ nhấp một ngụm nhỏ, trầm tư một trận: "Gần đây có một bộ phim đang tìm diễn viên chính."
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, nói: "Hẳn là yêu cầu rất đặc biệt đi?"
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Rất thông minh."
"Có bao nhiêu đặc biệt?" Dung Tiểu Kỳ hỏi tiếp, "Đạo diễn có cổ quái?"
"Không có, đạo diễn là Từ Chi Hoán." Trạm Hải Lam lại bổ sung hỏi, "Biết là ai sao?"
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, Từ Chi Hoán, thiên tài đạo diễn, người được gọi là có thiên phú khai quật diễn viên, đắp nặn diễn viên vĩ đại?
"Nhìn biểu hiện của em, hẳn là đã biết?" Trạm Hải Lam tiếp tục nói, "Hắn chọn nữ chính không nhìn danh khí, cũng không có yêu cầu gì cứng nhắc, chỉ cần hắn ưng ý liền có thể."
"Thế nào, chị muốn em tán thưởng phẩm chất thiên tài của hắn?"
"Này cũng không cần. Bất quá chị đã xem qua kịch bản, em có thể thử một lần."
"Nếu như bị hắn lui về, em rất không có mặt mũi nhìn chị."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Được nhìn trúng hay không cũng không quan trọng, em không cần suy nghĩ nhiều. Thế nào, có hứng thú thử một lần sao?"
"Được, chị là người đại diện của em, em nghe chị an bài."
Trạm Hải Lam nhìn di động, nói: "Chiều mai em có thời gian không? Chị vừa lúc hẹn Từ đạo đi uống trà."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Không thành vấn đề." Dừng một chút lại hỏi: "Muốn trang điểm thế nào?"
Trạm Hải Lam quay đầu lại nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhẹ giọng nói: "Em như vậy cũng đã rất đẹp."
Dung Tiểu Kỳ còn không có phản ứng đến, Trạm Hải Lam đã nâng lên làn váy, phong tư yểu điệu rời đi.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam một lần nữa đi vào trong đám người, chậm rãi thở ra một hơi. Đây có thể xem như khen ngợi đến từ Trạm Hải Lam sao?
Trạm Hải Lam khen nàng đẹp?
Dung Tiểu Kỳ sờ sờ mặt mình, ngoại trừ cảm giác trơn mịn, hình như không có cảm giác đặc thù khác? Hơn nữa so với Kim Liễm Diễm như vậy xinh đẹp, trong mắt Trạm Hải Lam nàng cũng có thể xinh đẹp sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác ngực nơi nào đó nhảy một nhịp, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn về phía Trạm Hải Lam, rất vừa vặn Trạm Hải Lam cũng lơ đãng nhìn về bên này, Dung Tiểu Kỳ thấy nàng ấy tựa hồ đối nàng cười khẽ một cái, khiến nàng ngẩn người.
Dáng tươi cười kia rất đẹp, so với dĩ vãng gặp qua bất luận dáng tươi cười của ai khác đều phải đẹp.
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác.
Ngày hôm sau, lúc Trạm Hải Lam tới đón Dung Tiểu Kỳ, biểu hiện cũng không như ngày trước như vậy thản nhiên tự nhiên, Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Làm sao vậy, em trang phục không ổn?"
"Thân váy màu đen, áo khoác màu trắng, em đây là chức tràng thành phần tri thức muốn nhận lời mời sao?"
"Là chị nói em không cần chuẩn bị trang phục, cho nên em mới tùy tiện mặc bộ này."
Dung Tiểu Kỳ vốn muốn nhìn đến Trạm Hải Lam biểu tình bất đắc dĩ, thế nhưng rất kỳ quái chính là Trạm Hải Lam cũng không có tức giận, trái lại lúc Dung Tiểu Kỳ cài dây an toàn, nàng ấy còn tỉ mỉ nhìn nàng, ánh mắt kia hình như muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.
"Để làm chi nhìn em như vậy." Dung Tiểu Kỳ cảm giác có chút khác thường.
Trạm Hải Lam chăm chú đánh giá Dung Tiểu Kỳ, sau đó đưa tay trích rớt hoa tai của nàng.
Dung Tiểu Kỳ cả kinh, lúc Trạm Hải Lam tới gần mang theo một trận hương khí nhẹ, hơn nữa vành tai bị nàng ấy xoa cảm giác thật thoải mái.
Trạm Hải Lam khuôn mặt dễ nhìn, nàng ấy áp đến rất gần, ngay trong phạm vi nàng có thể hôn lên.
Dung Tiểu Kỳ giương con mắt, Trạm Hải Lam nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Đợi một hồi, Trạm Hải Lam đem một cái hoa tai chậm rãi từ vành tai nàng lấy xuống, sau đó thả lại trong túi xách bản thân, nói: "Chị tạm thời thay em giữ lấy, đợi lát nữa kết thúc trả lại cho em."
Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Chỉ mang một cái hoa tai thì phù hợp thẩm mỹ đạo diễn sao?"
Trạm Hải Lam nói rằng: "Tóc dài phải cột lên, cột thành đuôi ngựa liền tốt."
Dung Tiểu Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ dựa theo Trạm Hải Lam phân phó làm.
Từ Chi Hoán hẹn tại trà lâu thoạt nhìn rất có thưởng thức, Dung Tiểu Kỳ cảm giác có chút khẩn trương, trước khi vào cửa, nàng lôi kéo vạt áo Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hắn nếu như khó xử em làm sao bây giờ?" Dung Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói.
Trạm Hải Lam nghiêng nghiêng đầu: "Em sẽ khiến hắn làm khó dễ em sao?"
Dung Tiểu Kỳ còn chưa kịp trả lời, Trạm Hải Lam cũng đã thong dong đi vào trà lâu, mỉm cười hướng một vị lão nhân gia nắm tay ân cần thăm hỏi.
"Đây là người do cô mang đến?" Từ Chi Hoán đi thẳng vào vấn đề, con mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ quét một vòng.
Trạm Hải Lam nói: "Chỉ là cùng ngài gặp mặt, cô gái nhỏ này không thế nào diễn qua phim."
"Đây là tạo hình tôi ưng ý nhất." Từ Chi Hoán cười đến không kém, "Huống chi phim này rất đặc thù, tôi còn lo lắng diễn viên có tiếng sẽ làm hỏng vai diễn."
"Ngài cũng là dốc lòng vì nghệ thuật." Trạm Hải Lam đối đáp nhập lưu, dáng tươi cười ấm áp.
Từ Chi Hoán nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, lại chuyển hướng Trạm Hải Lam nói: "Cô giúp tôi hỏi một chút, cảnh giường chiếu cô ấy có thể tiếp thu sao?"
Trạm Hải Lam không nói chuyện, nheo mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ hiểu ý, rất nhanh tiếp lời nói: "Tôi là diễn viên chuyên nghiệp, cảnh giường chiếu không có vấn đề."
Từ Chi Hoán gật đầu, dừng một chút bổ sung nói: "Tôi nói chính là cảnh giường chiếu đồng tính, cô có thể tự nhiên tiếp thu?"
- ---------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.