Bị Dung Tiểu Kỳ lấp kín môi lưỡi, tiếng khóc của Trạm Hải Lam quả nhiên ngưng lại, thế nhưng Dung Tiểu Kỳ có thể cảm giác được vai Trạm Hải Lam vẫn đang run, nàng nghĩ không ra phải nói cái gì để an ủi Trạm Hải Lam, thậm chí nghĩ bản thân mở miệng trái lại sẽ làm nàng ấy khóc đến càng hung, cho nên rốt cuộc nàng quyết định không can thiệp, để Trạm Hải Lam phát tiết cảm xúc chính mình.
Dung Tiểu Kỳ đỡ lấy thắt lưng Trạm Hải Lam, đem nàng ấy đặt trên sô pha vững vàng ngồi, sau đó để Trạm Hải Lam ghé vào trên vai mình. Nàng một bên hồi ức phương pháp dỗ dành cho người đừng khóc, một bên nhẹ nhàng vỗ vai cùng lưng Trạm Hải Lam, thẳng đến Trạm Hải Lam mơ mơ màng màng ngủ, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới đem nàng ấy buông ngã vào trên sô pha, lúc đứng lên, thì phát hiện vai đã đau nhức đến không được.
Dung Tiểu Kỳ một bên xoa vai, một bên đi rửa mặt, trở lại phòng khách thì phát hiện Trạm Hải Lam đã hô hấp ổn định đang ngủ, tóc nàng ấy tán trên vai có chút rối loạn, Dung Tiểu Kỳ chợt thấy có chút lạnh, xoay người đến phòng ngủ Trạm Hải Lam chuẩn bị lấy một cái chăn, mới vừa đi đến cạnh cửa thì thấy đầu giường nàng ấy thả một cái khung hình, nàng hiếu kỳ cầm lấy tới xem, dĩ nhiên là ảnh Trạm Hải Lam cùng Trang Uẩn Nhiên tại phim trường, hai người khó có được song song nhăn mặt, nhìn qua phi thường khả ái. Dung Tiểu Kỳ thở dài, Trạm Hải Lam lúc đó cùng bây giờ quả thực như hai người khác nhau. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trạm Hải Lam vẫn đang ngã vào trên sô pha, thì thào lẩm bẩm: "Nếu như đều không phải Trang Uẩn Nhiên, chị sẽ là một nữ nhân rất khả ái."
Dung Tiểu Kỳ cầm chăn trở lại phòng khách đắp cho Trạm Hải Lam, suy nghĩ một chút mới phát hiện nàng ấy vốn không có an bài phòng ngủ cho nàng. Bởi vì vừa mới quyết định sẽ sống cùng nhau, Trạm Hải Lam khả năng phòng khách cũng chưa thu thập đi.
Dung Tiểu Kỳ thở dài, ghé vào trên sô pha bên người Trạm Hải Lam, nhìn nàng nói: "Ngày hôm nay rất vinh hạnh thấy dáng vẻ chị khóc, liệu ngày mai chị có trở mặt phủ nhận mình đã khóc hay không?"
Cho dù phủ nhận cũng rất bình thường đi, Trạm Hải Lam cho tới bây giờ đều có hai gương mặt.
Dung Tiểu Kỳ nghĩ nghĩ, dần dần cảm thấy bản thân cũng buồn ngủ nồng đậm, nàng ghé vào bên người Trạm Hải Lam, chậm rãi thì đã ngủ.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
Trạm Hải Lam tỉnh lại giật giật thân thể, giương mắt thì thấy Dung Tiểu Kỳ đang ghé vào bên cạnh nàng ngủ, Nàng ngẩn người, nhẹ nhàng xê dịch Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ không hề động tĩnh, Trạm Hải Lam nhẹ tay nhẹ chân lấy ra thảm, cẩn thận phủ ở trên người Dung Tiểu Kỳ, lúc này mới đứng dậy.
Lúc Dung Tiểu Kỳ thức dậy, mặt trời đã không chút giữ lại chiếu xạ toàn bộ gian phòng, nàng khẽ vươn vai, mới vừa động thì phát hiện bả vai mỏi đến không được, đau đến nhíu chặt lông mày. Đang chuẩn bị thu hồi động tác, bỗng nhiên ngửi thấy một trận mùi thơm, nàng tâm trạng khẽ động, quay đầu nhìn, phòng bếp bên kia hình như đang bốc lên nhiệt khí.
Dung Tiểu Kỳ lững thững đi đến, quả nhiên thấy Trạm Hải Lam đang đứng trước bếp, một bên cầm sạn gỗ trở, một bên tỉ mỉ quan sát độ chín của thức ăn.
Trạm Hải Lam vẫn đang ăn mặc quần áo tối hôm qua, tóc buông rời rạc tán sau đầu được vấn lên bằng một cây trâm, nàng mang dép ở nhà rộng thùng thình, chânthon dài lộ dưới làn váy, thoạt nhìn hình như đã đứng yên thật lâu, chân trái của nàng đạp trên chân bên phải, đầu gối hơi chút bẻ cong.
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, nhìn nữa trong chảo, trứng gà vàng óng ánh nửa chín bốc lên nhiệt khí, bên cạnh đã có bánh mì nướng tốt, phao trà ngon cùng cà phê.
Trạm Hải Lam đã bận rộn thật lâu sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, tựa hồ đã thật lâu nàng không có làm điểm tâm, tại đoàn phim có phần ăn dinh dưỡng, nếu như nàng ở nhà, thường thường dùng một ly trà hoa cúc thay cho bữa cơm, cũng không cảm giác đói hay muốn ăn gì khác.
Thế nhưng hiện tại thấy Trạm Hải Lam làm những món này, bỗng nhiên cảm giác bụng giống như đã đói thật lâu, rốt cuộc chờ tới một bữa ăn thịnh soạn.
"Em đã thức?" Thanh âm Trạm Hải Lam khinh phiêu phiêu truyền tới.
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, lập tức phản ứng đến, gật đầu nói: "Ừ, mới thức."
Trạm Hải Lam đem trứng gà lật qua, còn nói: "Điểm tâm sắp được rồi, em đi rửa mặt trước."
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, thuận theo xoay người, mới vừa khẽ động bước, bỗng nhiên lại nhớ tới nói: "Em ngày hôm nay hình như có một tiết mục phỏng vấn."
Trạm Hải Lam bình tĩnh trả lời: "Chị đã giúp em dời lên ngày mai, em hiện tại cả ngày đều không rãnh."
Vì sao muốn cả ngày không rãnh, Trạm Hải Lam chẳng lẽ không biết nàng thích nhất sáng sớm hoàn thành thông cáo, sau đó buổi chiều cùng buổi tối làm chuyện của bản thân sao?
Để làm chi muốn thay người khác làm quyết định như vậy.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác bất mãn nhưng nuốt xuống, nhìn trước mắt Trạm Hải Lam vất vả như vậy làm cho mình bữa sáng, thì tha thứ nàng đi.
Trạm Hải Lam làm điểm tâm tuy rằng đơn giản nhưng rất ngon miệng, vị mặn ngọt đều nắm giữ phi thường thỏa đáng, hai chủng vị đạo hòa cùng một chỗ tuyệt không cảm giác đột ngột. Dung Tiểu Kỳ bất tri bất giác thì ăn hai phần sandwich, cộng thêm một tách lớn trà lài, thời điểm tỉnh ngộ, Dung Tiểu Kỳ ai oán nhìn Trạm Hải Lam: "Người đại diện lẽ nào không có trách nhiệm bảo chứng vóc người nghệ nhân sao?"
"Em bình thường cũng không ăn sao? Nghệ nhân chị biết đều ăn uống đầy đủ, đồng thời rất chú ý kết cấu ẩm thực, thuận tiện nhiều tham gia vận động, kỳ thực thông cáo nhiều căn bản là mập không được."
Dung Tiểu Kỳ giơ ngón tay làm bộ đếm đếm, nói: "Thế nhưng thông cáo của em ít đến đáng thương."
Trạm Hải Lam cúi đầu uống cà phê: "Em sốt ruột sao?"
"Em còn không có quên chị cùng em ước định."
"Em rất muốn thắng chị?"
Dung Tiểu Kỳ cười cười nói: "Muốn thắng là thiên tính nhân loại."
Trạm Hải Lam buông cà phê ly, nói: "Dung tiểu thư, em bây giờ chỉ mới bắt đầu sự nghiệp diễn viên của mình, không thích hợp nhận quá nhiều thông cáo hỗn độn, mục đích chính yếu là muốn xác lập hình tượng cùng lộ tuyến."
"Cho nên em đều phải dựa vào chị, người đại diện đại nhân của em?"
Trạm Hải Lam bất động thanh sắc: "Em nếu cùng chị ký xuống hợp đồng kinh tế, thì biểu thị em hoàn toàn tín nhiệm chị thay em đưa ra quyết định cùng quyết sách, không phải sao?"
Dung Tiểu Kỳ liếc mắt nhìn Trạm Hải Lam: "Em cũng không phải bán mình."
Trạm Hải Lam không hề để ý tới Dung Tiểu Kỳ, cố nhiên uống xong cà phê, nói: "Chút nữa a di giúp việc sẽ đến, chị muốn đi làm."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Chị dời lịch quay của em, bản thân muốn đi làm?"
Trạm Hải Lam hỏi: "Có vấn đề gì?"
Dung Tiểu Kỳ nhịn không được nói: "Chị muốn để em một mình ở nhà, không cảm thấy tàn nhẫn sao?"
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, trả lời: "Chị chỉ là đề nghị em tới sống cùng chị, như vậy có thể bảo đảm an toàn của em, cũng không phải cả ngày phục vụ thiếp thân."
Dung Tiểu Kỳ sốt ruột nói: "Chị làm sao bảo đảm em ở đây một mình liền có thể an toàn, nếu như chị vừa rời đi, kẻ bắt cóc phá cửa sổ mà vào làm sao bây giờ?"
Trạm Hải Lam bình tĩnh nói: "Nơi này là tầng 30, đều không phải tầng cao nhất, cũng không phải tầng thấp nhất, thế nào sẽ có người phá cửa sổ mà vào. Hơn nữa mỗi một tầng đều có một bảo an, bọn họ sẽ bảo chứng an toàn cơ bản của em."
"Chị cũng biết là cơ bản a." Dung Tiểu Kỳ tiếp tục nói, "Nghĩa là em chỉ an toàn nếu ở trong nhà, nếu em muốn đi ra ngoài, nếu em muốn uống trà sữa, đi ăn, tản bộ, đều có khả năng bị tập kích không phải sao?"
Trạm Hải Lam liếc mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, quay người đi vào phòng ngủ, không đợi Dung Tiểu Kỳ theo kịp thì rầm một tiếng đóng cửa lại. Dung Tiểu Kỳ biết Trạm Hải Lam là đang thay quần áo, đơn giản ngồi ở trên thảm dựa lưng vào cửa tiếp tục nhắc tới: "Nói bảo chứng em an toàn nghe tốt như vậy, kỳ thực là hạn chế tự do đi lại, em mới không cần như vậy, em muốn..."
Cửa xoát mở một tiếng, Trạm Hải Lam đổi xong y phục đi tới, Dung Tiểu Kỳ rất nhanh đứng lên, tiếp tục theo Trạm Hải Lam chuẩn bị nói tiếp, Trạm Hải Lam bất đắc dĩ xoay người nhìn nàng: "Cho nên, em muốn làm như thế nào."
Dung Tiểu Kỳ lập tức nói: "Hoặc là chị ở lại cùng em chờ a di giúp việc, hoặc là để em theo chị cùng đi làm."
Trạm Hải Lam bắt đầu hướng túi xách trang bị đồ: "Chị đã hẹn trước rất nhiều hội nghị, lẽ nào muốn chị toàn bộ đẩy chứ?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Nếu như vậy, chúng ta chọn phương án thứ hai."
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, nói: "Nếu như em không ngại làm thiếp thân cho chị, xin cứ tự nhiên."
"Đương nhiên không ngại." Dung Tiểu Kỳ nói, rất nhanh trở lại phòng tùy tiện tìm y phục, "Cho em mượn y phục mặc một chút, em nhớ kỹ chúng ta số đo không sai biệt lắm."
Lúc Trạm Hải Lam đi tới phòng làm việc, Trần Duyệt đã đem cà phê sáng chuẩn bị tốt, thời điểm thấy Dung Tiểu Kỳ đi cùng, cô cũng không chút kinh ngạc, chỉ mỉm cười hỏi: "Dung tiểu thư, cần cà phê hay trà lài?"
Dung Tiểu Kỳ cười cười: "Trà lài thì tốt rồi, không nên quá nóng."
Trần Duyệt gật đầu ly khai, Dung Tiểu Kỳ quay đầu lại phát hiện Trạm Hải Lam đã trước bàn công tác ngồi xuống, trong tay nàng còn có một đống lớn văn kiện cùng ảnh chụp.
Dung Tiểu Kỳ đi tới bên người Trạm Hải Lam: "Chị đang xem cái gì?"
Trạm Hải Lam không có ngẩng đầu, vừa nhìn qua ảnh chụp vừa rất nhanh làm ghi chép, nói: "Cho mấy diễn viên mới làm đánh giá."
Dung Tiểu Kỳ nhìn một chút, nói: "Chị còn có bao nhiêu văn kiện muốn xem?"
"Ngày hôm nay công tác mới bắt đầu."
Dung Tiểu Kỳ thở dài, xoay người cầm một phần báo chí ngồi trên sô pha: "Được rồi, em không quấy rầy chị."
Vừa lúc Trần Duyệt hợp thời đưa lên trà lài cùng bánh ngọt, đối Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Dung tiểu thư, nếu còn cần gì xin mời nói cho tôi biết."
Dung Tiểu Kỳ giơ giơ lên lông mi, cân nhắc một trận nói: "Giúp tôi lấy đến mấy quyển tạp chí mới đi."
Vì vậy trước mặt Dung Tiểu Kỳ nhất thời có một chồng tạp chí mới, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới tựa hồ đã thật lâu không có như vậy nhàn nhã, uống trà sáng, xem tạp chí thì qua cả ngày, hơn nữa, Trạm Hải Lam cũng ở bên cạnh mình.
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Trạm Hải Lam đang ngồi ở sau bàn công tác, cầm bút đang viết cái gì, thần tình của nàng rất chuyên chú, nếu không phải thỉnh thoảng có chút nhíu mày, Dung Tiểu Kỳ sẽ nghĩ trước mắt đúng là một bức tượng điêu khắc.
"Dung tiểu thư, em rất buồn chán sao?" Trạm Hải Lam đột nhiên hỏi ra.
Dung Tiểu Kỳ cả kinh, chẳng lẽ ánh mắt mình quá mức trắng ra, cho nên làm Trạm Hải Lam biết được.
"Không có, em rất nhàn nhã." Dung Tiểu Kỳ lấy ra ngữ khí nhẹ nhàng nhất đáp lại.
Trạm Hải Lam ngẩng đầu nhìn nàng, buông bút trong tay, dừng một chút, lại cầm lấy di động nói: "Tối nay có chiếu phim mới, em có hứng thú không?"
- --------------------