Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 30: Đến Trà Lâu




Lý thị cảm thấy khó tin về những gì mình vừa nghe được.
“Con nói chàng trai mà con mang về là con riêng của thừa tướng? Ông ta dám làm vậy sao?”
Nước Đại Lịch cho phép đàn ông lấy nhiều vợ, nhưng con cái thì chỉ có vợ cả được sinh, nếu vợ cả không thể mang thai thì mới đến lượt vợ lẽ, thừa tướng Trương Bằng được người đời ca tụng là người chung thủy khi mà không cưới vợ lẽ, Tô thị còn sinh cho ông ta ba đứa con trai gái đều đủ, thật không ngờ lại có con riêng bên ngoài.
“Cùng là đàn bà như nhau, mẹ cảm thông cho hoàn cảnh của Tô thị, nhưng hành hạ một đứa trẻ tàn nhẫn như vậy thật không thể chấp nhận được.” Lý thị khẽ than thở.
Bà cũng từng nằm trong số những người ngưỡng mộ Tô thị, hiện tại lại cảm thấy may mắn vì phu quân không mang về cho bà một đứa con riêng nào, nếu không biết đâu chừng bà sẽ trở nên điên cuồng độc ác không kém gì Tô thị thì sao?
Lý thị cảm thán xong lại liếc nhìn sang Lê Dương Chính, hỏi: “Chuyện này con đã hỏi ý cha chưa?”
“Dạ chưa, con định thu xếp mọi việc đâu ra đấy rồi thưa chuyện với cha sau.” Lê Dương Chính đáp.
“Không được đâu con à, cha con và thừa tướng đối đầu nhau kịch liệt, mẹ là đàn bà suốt ngày sống trong hậu viện còn nghe nói một hai, nay con mang con của thừa tướng về nhà làm kẻ hầu, lỡ như ông ta vì thương con mà quyết sống mái với nhà mình thì nguy to.”
Lê Dương Chính hơi cúi đầu hòng che đi cảm xúc nơi đáy mắt, hắn nghĩ Trương Bằng đã sớm đoán được hành động của Tô thị, nhưng ông ta vẫn mắt nhắm mắt mở để bà ta đẩy Trương Ai Thống xuống vực sâu tối tăm thì làm sao có chuyện thương yêu ở đây, chẳng qua hắn không đoán ra được sau khi biết Trương Ai Thống đang ở chỗ của hắn thì ông ta sẽ làm gì mà thôi.
“Con hiểu mình nên làm gì mà mẹ yên tâm, con sẽ sớm nói với cha về chuyện này.”
Lý thị gật đầu, sau đó lại dè dặt hỏi: “Con… con thật sự không ham thích nam sắc đó chứ?”
Lê Dương Chính mỉm cười đáp: “Không đâu mẹ.”
Lý thị an tâm thở phào nhẹ nhõm, không ham thích nam sắc thì tốt rồi, nếu không đường con cái của thằng Chính coi như đoạn tuyệt, bà hiểu tính nết của đứa con này, hắn đã muốn cưới đàn ông vào nhà rồi thì cho dù bị thái sư đánh gãy chân hắn cũng nhất quyết làm cho bằng được.
“Vậy thì tốt, năm nay con cũng đã mười tám, tuổi này mà chưa cưới vợ thì thật khó coi, hay là mẹ để ý xem có tiểu thơ nhà nào tốt cưới về cho con nhé.”
Khóe miệng của Lê Dương Chính khẽ giật giật, mặc dù đời trước bị ép hầu hạ đàn ông nhưng tính ra hắn cũng không có cảm xúc với nữ nhân, nếu cưới vợ về có lẽ sẽ biến người ta thành góa phụ mất.
“Hiện tại con đang tập trung đọc sách chờ ngày thi Hương, chuyện vợ con để sau không muộn, dù gì nước ta cưới gả cũng khá trễ mà mẹ.”
Ở nước Đại Lịch, độ tuổi cưới gả của con trai con gái đều tầm mười bảy mười tám, mà “Lê Dương Chính” sợ bị trói buộc cho nên tới nay vẫn chưa chịu đính ước, điều này khiến hắn cảm thấy rất may mắn, nếu bỗng dưng có thêm một cô vợ, chỉ e hắn sẽ không dám về nhà mất.
“Con nói cũng có lý, thôi để mẹ âm thầm quan sát trước, chờ con lấy được công danh rồi tính, à mà cả nhà cậu của con vừa từ Tây Châu lên kinh thành đấy, ngày mai con và anh hai của con sang nhà ngoại thăm hỏi đi.”
Nhà mẹ đẻ của Lý thị là phủ Quận Công Cảnh Thụy, ông ngoại của Lê Dương Chính từng lập vô số công trạng trên chiến trường, mặc dù đã trả hết quyền hành an hưởng tuổi già nhưng danh uy của ông còn đó, đến cả nhà vua cũng phải nể nang ông vài phần.
Kiếp trước, Quận Công Cảnh Thụy vốn không tham gia vào cuộc tranh đoạt vương quyền của các hoàng tử, nhưng ngặt nỗi cháu nội của ông là Lý Thiệu Minh lại đầu quân cho tam hoàng tử Trần Minh Triết kéo theo Quận Công phải đâm lao theo lao, có sự trợ giúp của Quận Công, Trần Minh Triết mới đứng vững gót chân trên triều.
Ấy vậy mà đến sau cùng vẫn bị Trần Minh Triết định tội mưu phản mà xử trảm cả nhà, ha, nói về qua cầu rút ván còn ai qua mặt được tam hoàng tử chứ?
Lê Dương Chính cúi chào Lý thị rồi rời đi, hắn không quay trở về phòng mà ra khỏi cửa đi đến trà lâu Như Ý mà chủ thân xác vẫn thường lui tới.
“Ây da lâu rồi cậu Chính mới đến, mời vào mời vào, xấp nhỏ đâu, dọn dẹp lầu hai đón cậu Chính lên dùng bữa đi tụi bây.
Chưởng quầy của trà lâu Như Ý đích thân ra tiếp đón Lê Dương Chính, miệng thì cười tươi nhưng trong bụng bắt đầu nghĩ thử xem tên ngốc này sẽ bị lừa bao nhiêu tiền hoặc mất mặt ra sao, đến lúc đó trà lâu của ông ta lại thêm phần náo nhiệt nữa rồi.
Lê Dương Chính theo tiểu nhị lên lầu hai, quả nhiên là chỗ dành cho nhà giàu, kiểu cách trang trí cũng sang trọng hơn hẳn, hắn ngồi xuống, chọn vài món đồ nhắm rồi nhìn xuống dưới lầu xem diễn xiếc.
“Trời ạ là công tử Chính đây mà, cứ tưởng ngươi đã bị cha ngươi đánh gãy chân rồi nhốt trong nhà không cho ra ngoài gây họa rồi chứ?” Một giọng nam đầy mỉa mai vang lên, Lê Dương Chính cau mày nhìn qua thì thấy người tới là người quen.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, vốn định trả thù Trương Ngọc Nhi trước, nhưng nếu tên ngốc này tự tới nộp mạng thì hắn cũng không ngại tiếp đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.